Trong khi Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc bàn bạc về việc buôn bán thịt kho sau
này, nhà họ Lý cũng đang vì thịt kho mà ‘náo nhiệt’ hẳn.
Tiểu
Trương thấp thỏm ôm bọc thịt kho về, đúng lúc ông Lý đang ngồi đánh cờ
với một người bạn già. Ông Lý vừa thấy Tiểu Trương, vội hỏi, “Tiểu
Trương, mua cá về rồi à?”
Tiểu Trương đáp với vẻ mặt đau khổ, “Dạ không. Hai đứa nhỏ nói trong sông hết cá rồi, đổi sang bán thịt kho.
Con có mua một ít về, ăn ngon lắm ạ!”
Ông Lý nói với vẻ mặt ghét
bỏ, “Ta ăn thịt kho biết bao nhiêu chỗ rồi, ngay cả mấy cửa hàng tự xưng là món ngon gia truyền này nọ cũng chỉ vậy thôi!”
Ông Triệu ngồi đối diện nghe vậy, bèn nói, “Ông để tôi ăn thử coi sao, bình thường tôi rất thích món này!”
Tiểu Trương nghe vậy nhanh chóng mang bọc thịt kho vào phòng bếp đưa cho đầu bếp cắt nhỏ, rồi bưng dĩa thịt kho ra đặt trước mặt ông Triệu.
Ông Triệu gắp một miếng thịt kho cho vào miệng, nhai một cái, động tác bỗng chậm lại, sau đó thản nhiên đặt đũa xuống, nói với ông Lý, “Ông không
ăn đúng không? Vậy toàn bộ dĩa thịt kho này thuộc về tôi hết ha?”
Ông Lý liếc ông Triệu, nói, “Ông già này, chẳng lẽ tôi lại tiếc mấy miếng thịt kho với ông! Cho ông hết đó! Ăn hết đi!”
Ông Triệu vội vàng bưng dĩa thịt kho đứng lên, nói, “Hôm nay đánh tới đây thôi, tôi phải về nhà ăn cơm đây!”
Ông Lý giữ bạn lại, “Ở đây ăn luôn cho rồi! Bình thường ông chẳng biết ngại là gì, sao hôm nay khách sáo dữ?!”
Ông Triệu chỉ cười không nói, vội vàng xoay người bước đi, nhanh gần như chạy.
Ông Lý nhìn theo bóng lưng ông Triệu, lẩm bẩm, “Kỳ lạ!”
Lúc này ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói vui vẻ của một cậu bé, “Ông nội, con đã về!”
Ông Lý cười tươi đi ra ôm cậu bé lên, “Cháu ngoan của ông về rồi! Hôm nay đi ra ngoài chơi có ngoan không?”
Cậu bé gật đầu như giã tỏi, “Dạ rất rất rất ngoan ạ!”
Người phụ nữ trẻ đứng sau lưng cậu bé lên tiếng, “Cha đừng nghe lời Tiểu Tân! Trên đường về thừa dịp con không chú ý đã thả tay con ra chạy mất đó!
Hại con phải tìm thật lâu mới thấy!”
Ông Lý vội bênh cháu, “Lớn
từng này tuổi rồi giữ một đứa trẻ cũng không nổi còn đi khoe!” nhưng
nghĩ lại cảm thấy đúng là nguy hiểm thật bèn nói với cậu bé, “Tiểu Tân
à, về sau không được như vậy nữa, phải nghe lời mẹ, biết không?”
Tiểu Tân nhanh chóng gật đầu, “Dạ, con con biết rồi ạ! Ông nội, con mua thịt kho về cho ông ăn thử đó! Mẹ, mau lấy thịt kho ra đi!”
Người phụ nữ trẻ bất đắc dĩ lấy một miếng thịt kho ra đưa cho Tiểu Tân. Tiểu Tân
nhận lấy đưa tới trước miệng ông Lý, “Ông nội ăn thử đi!”
Ông Lý
thấy cháu nội có tâm, vui vẻ nói, “Được được, ông ăn ông ăn!” dứt lời há mồm ngậm lấy miếng thịt, sau đó ngạc nhiên hỏi con dâu, “Ngọc Linh, con mua thịt kho này ở đâu vậy?”
Ngô Ngọc Linh đáp, “Dạ con mua ở quầy hàng của hai đứa nhỏ bán trong chợ tự do ạ.”
Ông Lý nghe vậy bèn hỏi Tiểu Trương, “Chỗ hai đứa nhỏ đúng không?”
Tiểu Trương gật đầu xác nhận, “Dạ.”
Ông Lý vỗ đùi một phát, nói, “Hèn chi cha cứ thắc mắc sao ông già kia vội
vàng về sớm vậy, thì ra là muốn cướp ăn thịt một mình!” Tiểu Trương co
rút khóe miệng, thầm nghĩ: chính ngài nói không thèm ăn, cho người ta
hết, chứ có ai cướp đâu!
Ông Lý cười hỏi Lý Tân, “Cháu ngoan, số thịt còn lại cho ông nội ăn hết được không?”
Cuối cùng số thịt kho còn lại đã bị hai ông cháu tranh nhau ăn hết sạch.
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc không hề biết thịt kho mình làm được yêu thích
dữ vậy cho nên hôm nay vẫn giống như hôm qua, chỉ chuẩn bị chừng ba mươi cân thịt kho. Không ngờ hai người
vừa mới bày hàng ra, đã bị một nhóm khách vây quanh, người hai cân,
người ba cân, hô liên tục, chẳng mấy chốc đã hết sạch ba mươi cân thịt,
trong vòng chưa tới hai giờ đồng hồ.
Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn nhìn cảnh này, biết thịt kho của bọn họ đã bắt đầu có tiếng rồi.
Dọn dẹp xong, hai người tới quầy thịt heo mua lượng gấp đôi hôm qua. Chú
bán thịt nhìn hai người như nhìn người nước ngoài, “Hai đứa mua thịt về
rồi bán lại lấy lời hả? Như vậy là phạm pháp đó biết không?!”
Triệu Thanh Cốc bình tĩnh cười nói, “Dạ không, tụi con mua thịt về làm thịt
kho, hôm nay bán hết rồi, mai sẽ để dành một ít cho chú ăn thử.”
Chú bán thịt cười nói, “Nhóc thật biết điều! Nay mua nhiều vậy xách về nổi không?”
Triệu Thanh Cốc đáp, “Dạ nổi. Con khỏe lắm!”
Hai người mua thịt xong, lại đi mua thêm ít đồ lặt vặt nữa. Về tới nhà, hai người chỉ nghỉ ngơi một lát là bắt tay vào kho thịt ngay, đến lúc mặt
trời lặn, một nồi thịt kho to đùng cũng đã xong.
Hai người nằm
dài trên giường gạch, mũi quanh quẩn mùi thịt. Quan Viễn thỏa mãn thở
dài, nói, “Anh, cuộc sống cứ trôi qua thế này cảm giác thật yên bình,
rất tốt!”
Triệu Thanh Cốc ôm Quan Viễn đặt lên người mình, “Anh
cảm thấy có em ở bên cạnh thế này mới là yên bình.” Mặc dù lúc này Triệu Thanh Cốc không có ý tứ sâu xa gì hết nhưng Quan Viễn nghe xong vẫn đỏ
bừng cả mặt, ngượng ngùng vùi đầu vào lòng anh không nói lời nào.
Cứ vậy qua một tháng, thịt kho của Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đã nổi
tiếng khắp huyện Vân Sơn, ai đi trễ là hết, vì thế mỗi ngày đều có một
hàng người xếp thật dài từ sớm chờ mua thịt kho.
Triệu Thanh Cốc
phụ trách cắt thịt, cân bỏ bọc, Quan Viễn phụ trách thu tiền, hai người
phối hợp vô cùng ăn ý. Hiện giờ hai người đã thành khách hàng lớn nhất
của chú bán thịt kia, mỗi ngày mua chừng một trăm cân thịt.
Tất
nhiên làm ăn được sẽ khiến người ganh tỵ, một hôm lúc Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn tới nơi, phát hiện gian hàng của hai người đã bị người khác
chiếm. Triệu Thanh Cốc đi tới trước mặt người đó nói, “Chú này, tôi nhớ hôm qua chú không bày hàng ở đây.”
Người
đàn ông trung niên kia lên tiếng, “Mày quan tâm hôm qua tao bán ở chỗ
nào làm gì? Hôm nay tao thích bày ở đây đấy, mày làm gì được tao nào?”
Triệu Thanh Cốc thản nhiên nói, “Tôi đã bày hàng ở đây từ lâu, chú không nói
tiếng nào đã chạy tới chiếm chỗ, làm vậy coi được sao?”
Người kia người ha ha nói, “Mày nói sạp này là của mày hả? Mày mua chưa? Có gì
chứng minh không?” Thật ra chú ta nói cũng không sai, chợ này là chợ tự
do, không phải đóng phí quản lý, cũng không có gian hàng cố định, nhưng
không nói một tiếng đã chiếm chỗ của người khác thì rõ ràng là không có
đạo đức rồi.
Triệu Thanh Cốc biết cãi nhau với chú ta chẳng ích
gì, đành tìm một chỗ trống khác bày hàng. Quan Viễn lặng lẽ bắn thứ gì
đó vào trong mớ đậu hủ của chú ta rồi mới đi theo Triệu Thanh Cốc tới
chỗ mới.
Mặc dù hai người đổi chỗ bán khiến khách quen hơi khó
tìm một chút, nhưng cuối cùng cũng chỉ tốn khoảng hai tiếng đã bán xong
thịt kho.
Trên đường về, hai người đi ngang qua chỗ ông chú bán
đậu hũ kia, nghe mấy người khách đang chỉ trích chú ta, “Anh làm ăn kiểu gì vậy hả?! Đậu hủ bị thiu rồi còn dám bán cho người ta ăn!”
“Thật là vô lương tâm! Con cá ngon quá trời chỉ vì bỏ thêm mớ đậu hủ của anh vào mà hư hết cả nồi canh đó!”
Ông chú bán đậu hũ vội giải thích, “Đậu hủ tôi mới làm sáng nay, còn nóng hổi đây này, sao mà thiu được!”
“Không tin thì tự anh ăn thử đi rồi biết!”
Chú ta rất tin tưởng đậu hủ của mình, nhưng sau khi ăn thử một miếng, mặt
lập tức biến sắc, đúng là đậu hủ có vấn đề, đành ăn nói khép nép xin lỗi khách hàng sau đó trả lại tiền cho họ.
Quan Viễn cảm thấy cực kỳ hả giận, ngược lại Triệu Thanh Cốc vẫn thản nhiên đi lướt qua. Sau khi
cách xa gian hàng kia, Triệu Thanh Cốc mới hỏi Quan Viễn, “Tiểu Viễn là
em làm à?” mặc dù câu hỏi không đầu không đuôi nhưng Quan Viễn vẫn biết
là Triệu Thanh Cốc đang hỏi cái gì.
Quan Viễn gật đầu, “Dạ. Anh, anh cảm thấy em không nên làm như vậy hả?”
Triệu Thanh Cốc đáp, “Không phải là không nên làm như vậy. Chỉ là anh sợ em
làm không đủ bí mật bị người bắt được sẽ gặp rắc rối cho em thôi.”
Quan Viễn vô tư nói, “Em làm rất cẩn thận không bị phát hiện đâu! Được rồi,
được rồi em hiểu lo lắng của anh… Sau này nhất định em sẽ không hễ chút
là ra tay, được chưa? Hì hì.”
Triệu Thanh Cốc nhìn Quan Viễn cười để lộ ra hai hàm răng trắng bóc, bật cười nói, “Nhóc nghịch ngợm!” Quan Viễn vui vẻ để Triệu Thanh Cốc nắm tay dắt đi.
Không thể phủ
nhận Quan Viễn đã ‘sống’ rất lâu, nhưng chỉ cần ở tước mặt Triệu Thanh
Cốc, cậu không ngại mình vĩnh viễn là một đứa trẻ, thích thái dộ anh
giống như trước đây, thích cảm giác được anh nâng niu trong lòng bàn
tay. Một người nếu như vĩnh viễn coi bạn là một đứa trẻ, đồng nghĩa
người đó nhất định sẽ cưng chiều bạn suốt cuộc đời.
Triệu Thanh
Cốc sợ Quan Viễn đi mệt, bèn cõng cậu đi từ từ về nhà. Dưới nắng chiều,
bóng hai người kéo thật dài, lẫn vào nhau. Quan Viễn nằm trên lưng Triệu Thanh Cốc nghe anh nói về những kế hoạch của tương lai.
“Tiểu
Viễn, anh nghĩ mình nên mua một cửa hàng ở thị trấn, như vậy sẽ có chỗ
bán cố định, không sợ bất ngờ xảy ra tình huống như hôm nay nữa.”
Quan Viễn gật đầu, “Dạ. Hiện giờ giá nhà còn rẻ, mua bao nhiêu cũng không sợ nhiều. Có điều em lo nếu chúng ta mua đất mua phòng ngay bây giờ nhà họ Quan nhất định sẽ kiếm chuyện cho coi.”
Triệu Thanh cốc nghe
Quan Viễn nói vậy khẽ híu mày, đúng là phải tìm cách thoát khỏi nhà họ
Quan trước, nếu không sau này sẽ xảy ra xung đột tranh giành này nọ.
“Anh, hay là em cho người quản lý hộ khẩu uống thuốc lú, tự nhiên họ sẽ cắt hộ khẩu giùm mình.”
“Đừng! Không được làm mấy chuyện mạo hiểm! Không được lén anh làm, biết không?” Triệu Thanh Cốc lập tức nghiêm túc nói.
“Dạ.” Quan Viễn ỉu xìu đáp.
“Tiểu Viễn, đối với anh trên đời này không có gì quan trọng bằng em hết, hiểu không?! Anh thà từ từ kiếm cách cũng không muốn em vì vậy mà xảy ra
chuyện!”
Quan Viễn biết Triệu Thanh Cốc là vì lo cho cậu, bèn gật đầu đáp, “Dạ, em biết rồi.”
Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đều đau đầu suy nghĩ làm sao mới hoàn toàn thoát khỏi nhà họ Quan được, không ngờ cơ hội này đã tới rất nhanh