Quan Viễn trợn tròn mắt, “Thịt của bọn này mắc gì phải cho anh ăn?”
Quan Thái Minh muốn chạy lại giật, nhưng đã bị Triệu Thanh Cốc chắn trước
mặt. Quan Thái Minh đành chuyển sang năn nỉ, “Hai đứa có nhiều thịt như
vậy, cho anh ăn một miếng cũng không được à?” nói xong còn hút hút nước
bọt.
Quan Viễn thật sự bị tinh thần tham ăn của Quan Thái Minh đánh bại, “Được rồi, cho anh hai cục này! Nhưng không có lần sau đâu!”
Quan Thái Minh vội vàng gật đầu đồng ý. Quan Viễn dùng đũa gắp hai cục thịt
đưa cho Quan Thái Minh. Quan Thái Minh vội vàng giựt lấy nhét cả vào
miệng, từ từ nhấm nháp, mặt lộ vẻ say mê.
Từ khi nghe Quan Viễn
kể về chuyện đời trước, Triệu Thanh Cốc thật sự chán ghét người nhà họ
Quan từ tận đáy lòng, “Ăn xong rồi thì biến đi!”
Quan Thái Minh mặc dù lớn tuổi hơn nhưng lại sợ Triệu Thanh Cốc, ăn được thịt rồi, bị Triệu Thanh Cốc đuổi, lập tức đi ngay.
“Tiểu Viễn, cho anh ta làm gì? Bọn họ đối xử với em như vậy, anh hận không
thể khiến bọn họ biến mất hết đi!” Triệu Thanh Cốc nhớ tới Quan Viễn bị
Quan Mãn Thương giết, hung hăng nói.
Quan Viễn đặt bàn tay mình
trong tay Triệu Thanh Cốc, nói, “Anh, Tiểu Viễn chẳng quan tâm cái gì
khác ngoài anh hết! Chúng ta cứ sống thật tốt, mặc kệ bọn họ đi!”
Triệu Thanh Cốc nghe vậy phục hồi lại tinh thần, hít sâu môt hơi, “Em nói
đúng! Bọn họ không đáng để chúng ta giận! Chúng ta cứ sống thật tốt là
được!”
Hiện tại thôn Quan Gia vẫn chưa có điện, buổi tối, dưới ánh đèn dầu, hai anh em bàn bạc lên kế hoạch cho tương lai.
Quan Viễn nói tỉ mỉ cho Triệu Thanh Cốc nghe chính sách phát triển sau này
của đất nước. Triệu Thanh Cốc nghe xong trầm tư suy nghĩ hồi lâu. Quan
Viễn thấy vậy chỉ im lặng chờ. Quan Viễn luôn cho
rằng Triệu Thanh Cốc rất thông minh, nếu biết trước tương lai, nhất định anh sẽ thành công. Cậu còn kém xa anh, lại lười suy nghĩ mấy chuyện
này, chờ anh nghĩ kỹ rồi, nói thế nào cậu cứ làm theo thế ấy là được,
nhất định không sai!
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Triệu Thanh Cốc đã có quyết định, “Tiểu Viễn, thế này đi, nhu cầu của con người tóm gọn
lại là ăn mặc ở đi lại. Hiện giờ mọi người quan tâm nhất là cái ăn,
chúng ta cứ làm một ít đồ ăn bán tích lũy vốn trước, chờ thêm mấy năm
nữa sẽ ngẫm lại những thứ khác, ví dụ như mặc đi, em đã nói sau này quan điểm thẩm mỹ và nhu cầu mặc của mọi người sẽ thay đổi rất lớn đấy! Còn
máy vi tính, điện thoại, này nọ thì chúng ta cứ từ từ từng bước một,
không vội.”
Quan Viễn cười híp mắt gật đầu, “Em cũng nghĩ giống
vậy. Không thể vượt thời đại quá nhiều, nhanh hơn một chút là được rồi!
Trong không gian có rất nhiều sách dạy nấu ăn, anh chờ một lát, em đi
lấy cho!” dứt lời Quan Viễn lập tức biến mất không còn bóng dáng.
Triệu Thanh Cốc sợ hết hồn, vươn tay bắt lấy Quan Viễn theo bản năng mới nhớ ra Quan Viễn vào không gian, đành ngồi chờ cậu ra.
Quan Viễn tìm thấy một đống sách dạy nấu ăn rồi, lúc đi ngang qua suối
thiêng, phát hiện có một đóa sen trong đó. Nó óng ánh, trong suốt rất
đẹp.
Quan Viễn tự nhiên có cảm giác vô cùng thân thiết với đóa
hoa này, vô thức vươn tay ra sờ nụ hoa. Hoa sen như có cảm giác, lúc tay Quan Viễn tới gần, cũng bu lại cọ vào lòng bàn tay cậu.
Quan
Viễn bật cười, yêu thương vuốt ve đóa hoa. Qua một hồi lâu Quan Viễn mới phục hồi tinh tần, sợ Triệu Thanh Cốc đợi lâu, bèn nhẹ nhàng vỗ về nụ
hoa, nói, “Được rồi, lần sau quay lại chơi với mày tiếp, giờ tao phải ra ngoài rồi.”
Hoa sen run rẩy đuổi theo tay Quan Viễn, uốn muốn gãy cả cành.
Quan Viễn tự nhiên thấy thương, hứa, “Được rồi, tao hứa ngày nào tao cũng vào.”
Quan Viễn ra khỏi không gian, phát hiện Triệu Thanh Cốc vẫn đang trong trạng thái nhìn chằm chằm vào khoảng không cậu biến mất. Triệu Thanh Cốc thấy Quan Viễn xuất hiện, thở phào một hơi, nói, “Tiểu Viễn, sau này trước
khi đi hãy nói với anh một tiếng trước, nếu không anh sẽ lo lắng chết
mất.”
Quan Viễn le lưỡi nói, “Dạ! Anh, nhìn này, đây là đống sách em tìm được, mình cứ từ từ xem rồi chọn.”
Hai người chọn tới chọn lui một hồi, cuối cùng quyết định bán thịt kho. Món này có thể làm ở nhà trước, vả lại không quá tốn sức, nhưng vấn đề là
hiện nay muốn mua thịt cũng không biết có mua được không.
“Anh, quá lắm thì chúng ta lên núi bắt thú hoang đi, có nước suối thiêng chắc chắn sẽ bắt được!”
“Đừng! Làm vậy chẳng khác gì lúc đánh cá, sẽ khiến người ta dòm ngó. Cứ từ từ, thế nào cũng có cách thôi.”
Quan Viễn biết Triệu Thanh Cốc lo lắng không gian bị lộ, mặc dù cảm thấy anh cẩn thận hơi quá, nhưng người ta thường nói, lo trước khỏi họa, ai biết được lúc nào sơ suất đâu, cho nên vẫn ngoan ngoãn nghe lời anh nói.
Hai người lại bàn bạc một hồi nữa mới tắt đèn đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Thanh Cốc dẫn Quan Viễn lên thị trấn mua thịt thử.
Hai người tới chỗ hàng thịt, chú bán thịt heo hỏi, “Hai đứa muốn mua
thịt à?”
Chú bán thịt quan sát Triệu Thanh Cốc từ trên xuống dưới nói một lượt mới
nói, “Con có phiếu không? Có thì hai hào một cân, không có thì sáu hào
một cân. Hai đứa hên đó, một tháng trước không có phiếu là không mua
được đâu!”
Triệu Thanh Cốc đáp, “Tụi con không có phiếu. Sáu hào một cân đúng không? Lấy cho con một cái đầu heo còn nguyên.”
Chú bán thịt không ngờ gặp được khách hàng lớn, xác nhận lại, “Con nói thật à?”
Triệu Thanh Cốc móc một tờ mười tệ ra nói, “Nhiêu đây đủ chưa ạ?”
Chú bán thịt thấy Triệu Thanh Cốc có tiền thật, cười nói, “Đủ rồi, chú cân
ngay đây!” sau đó nhanh chóng cân thịt bỏ bọc cho Triệu Thanh Cốc và
Quan Viễn.
Sau đó hai người lại đi mua những gia vị cần thiết.
Chuyện bán thịt kho, sớm muộn gì cũng sẽ bị mọi người biết, nên hai người
chẳng thèm giấu giếm, thoải mái xách thịt đi về thôn. Dọc đường đi đụng
phải người trong thôn ai thấy bọc thịt trong tay Triệu Thanh Cốc cũng
hỏi thăm.
“Ô, Thanh Cốc, Tiểu Viễn, hai đứa mua thịt à? Nhà có tiệc sao?” Một thím hỏi thăm.
“Không ạ! Tụi con muốn đi học, nên định làm chút thịt kho bán kiếm tiền đóng học phí.”
Thím kia vừa nghe, cười nói, “Ây da, đúng là còn nhỏ chưa hiểu chuyện! Bây
giờ mọi người có thịt ăn là tốt lắm rồi, ai dư tiền đi mua thịt kho
chứ?! Coi chừng lỗ vốn nha! Ông Quan lấy của ông con nhiều tiền như vậy, sao không để ông ấy đóng học phí cho!”
Triệu Thanh Cốc lắc đầu
nói, “Nhà họ Quan cho con một miếng cơm ăn là tốt lắm rồi, làm sao chịu
đóng học phí cho con. Phải tự con kiếm thôi!”
Dọc theo đường đi,
ai hỏi Triệu Thanh Cốc cũng giải thích tương tự, chỉ chốc lát sau cả
thôn đã biết chuyện Triệu Thanh Cốc định làm thịt kho bán.
Mấy người nhà họ Quan tất nhiên cũng biết tin, cho nên lúc hai người đi tới sân nhà họ Quan, bọn họ đã đứng chờ sẵn từ lúc nào.
Dương Tú Thúy nhón chân, hai mắt như đèn pha bắn về phía Triệu Thanh Cốc và
Quan Viễn. Dương Phi Phương thì bước tới muốn giật bọc thịt trong tay Triệu Thanh Cốc, nhưng Triệu Thanh Cốc đã tránh được dễ dàng.
Quan Hà hít một hơi thuốc, giả giọng quan tâm nói, “Thanh Cốc, con phung phí tiền quá! Mua nhiều thịt như vậy, hai đứa ăn
tới khi nào mới hết!”
Triệu Thanh Cốc sợ nói nhiều không kiềm chế được lửa giận, chỉ lạnh lùng nói, “Chuyện của bọn tôi không liên quan
gì tới nhà ông hết. Nếu ông dám nhiều chuyện, coi chừng tôi sẽ đi nói
cho cả thôn biết những việc ông đã làm! Cũng lo coi mấy người kia cho kỹ đi, nếu có ai tay chân không sạch sẽ, tôi không ngại chặt đi đâu!” dứt
lời dắt Quan Viễn đi mất.
Mấy người nhà họ Quan trố mắt nhìn nhau. Quan Hà tức muốn hộc máu.
“Cha, thằng oắt con này uống thuốc nổ hay sao mà ăn nói hung hăng dữ!” Quan Mãn Thương khó hiểu hỏi.
Quan Hà vất vả lắm mới nén cục tức xuống được , “Mày hỏi tao, tao hỏi ai?!
Quan tâm làm gì, chờ nó tiêu sạch số tiền ít ỏi trong tay là hết chuyện
thôi!”
Dương Phi Phương cũng tức không chịu nổi, bởi vì ý định
thừa dịp Triệu Thanh Cốc không chú ý giật đi bọc thịt đã tan thành mấy
khói.
Sau khi về phòng, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc lập tức bận
rộn làm món thịt kho, nào rửa thịt, nào pha chế gia vị ướp thịt theo
sách. Ở cái thời này có chút thịt ăn đã là xa xỉ rồi, nếu muốn người ta
chịu mua thịt kho với giá mắc hơn nhất định phải tạo ra được chỗ đặc
biệt mới được.
Quan Viễn nhỏ thêm hai giọt nước suối thiêng vào trong hỗn hợp gia vị, lập tức mùi thơm tăng lên rất nhiều.
Lần đầu làm, hai người chưa quen tay, bận rộn từ sáng tới khi mặt trời lặn
mới xong. Sau đó, Quan Viễn kêu Triệu Thanh Cốc bưng chậu thịt đặt trong không gian để giữ tươi.
Chờ xong xuôi hết Quan Viễn kéo Triệu Thanh Cốc tiến vào không gian thăm hoa sen.
“Anh, anh thấy đóa sen này có gì lạ không?”
Triệu Thanh Cốc vừa thấy đóa sen đã bị hấp dẫn, nhìn chằm chằm hồi lâu mới đáp, “Tự nhiên có cảm giác rất quen thuộc.”