Tham Tham thấy Quan Mãn Thương và Dương Phi Phương bị hai vệ sĩ kéo ra
khỏi phòng, vui mừng hoan hô một tiếng. Dám mắng ba ba, đáng đời!
Lý Anh không những không phản đối, ngược lại còn thấy rất hả dạ. Chỉ có
Quan Quốc lo lắng nói, “Tiểu Viễn, Thanh Cốc, dù sao hai người đó cũng
là bậc cha chú, làm vậy e rằng sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của hai đứa.”
Triệu Thanh Cốc cười đáp, “Trừ mấy kẻ rỗi hơi thích bàn chuyện thiên hạ ra, những người hiểu chuyện sẽ không nói gì đâu ạ!”
Quan Quốc thầm nghĩ: giờ hai đứa nhỏ đã lớn, có kiến thức hơn mình nhiều,
nói không sao thì chắc là không sao rồi, nên không nói thêm gì nữa.
Về phần Quan Mãn Thương và Dương Phi Phương, cho tới khi bị ném ra ngoài cổng, mới kịp hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Lúc này, tâm tình Quan Mãn Thương vô cùng phức tạp, thấy dáng vẻ như tỏa
sáng của Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn bỗng có cảm giác sợ hãi không dám
trêu chọc. Quan Mãn Thương thật sự không ngờ đứa con lúc nhỏ vô cùng yếu ớt, luôn lẳng lặng núp một góc đã trưởng thành khí thế như vậy từ lúc
nào không hay. Hơn nữa, còn mơ hồ mang bóng dáng của người vợ Lý Nguyệt
Hoa đã khuất. Trước mặt Quan Viễn, Quan Mãn Thương cảm giác mình không
phải cha, ngược lại giống đang đối mặt với một nhân vật quyền cao chức
trọng, khiếp đảm sinh ra từ tận đáy lòng. Suy nghĩ này khiến Quan Mãn
Thương thẹn quá thành giận, gom hết dũng khí rống to, “Hai thằng nhóc
chết bầm!” Bị một thằng nhóc miệng còn hôi sữa ném đũa vào mặt không
nói, còn bị Triệu Thanh Cốc kêu người đuổi ra ngoài, thật sự không thể
tha thử được!
Dương Phi Phương định xông vào một lần nữa, nhưng thấy hai vệ sĩ cao to đứng canh trước cổng đành phải từ bỏ ý đồ.
Dương Phi Phương đảo mắt một vòng, lại nảy ra ý mới, lập tức ngồi bệt xuống
đất, gào khóc thật to. “Đúng là đồ vô lương tâm! Về quê không về nhà
trước không nói, cha mẹ tới cửa tìm còn đuổi ra ngoài! Ông trời ơi, tôi
ngậm đắng nuốt cay nuôi nó lớn để nó đối xử với cha mẹ thế này đây! Quan Viễn, mày đúng là không phải con người!” Giọng Dương Phi Phương như
tiếng vịt kêu vang vọng khắp thôn Quan Gia.
Nhiều người trong
thôn nghe Dương Phi Phương gào như nhà có tang, biết sắp có trò hay để
xem, nhanh chóng rủ nhau tụ tập trước sân nhà Quan Quốc, đông tới mức
nước chảy cũng không lọt.
Ai trong thôn Quan Gia không biết lúc
còn bé Quan Viễn đã khổ sở thế nào, Dương Phi Phương dám làm bộ làm tịch nói ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn, thật khiến người ta ghê tởm.
Tất nhiên cũng không thiếu mấy kẻ hay
ghen ăn tức ở hùa theo, “Đúng là ông bà mình nói đố có sai ‘có tiền sinh tật’! Cha mẹ còn không nhận thì khác gì súc sinh?! Con tôi mà như thế
thì tôi giết chết luôn cho rồi!”
Nghe vậy, có người cười nói,
“Quan Đại Nha, trước giờ có thấy anh phụng dưỡng cha mẹ mình ngày nào
đâu mà mạnh miệng dữ vậy! Nói như anh thì ông Quan Thất cũng nên một gậy đánh chết anh luôn cho rồi!”
Mấy năm Quan Đại Nha làm việc trong xưởng may kiếm được không ít tiền những vẫn để người cha già hơn bảy
mươi sống một thân một mình dựa vào nhặt ve chai bán lấy tiền.
Quan Đại Nha bị vạch trần, thẹn quá thành giận đáp, “Đang nói chuyện Quan Viễn, tự nhiên anh bắt sang chuyện của tôi làm gì?!”
Dương Phi Phương vừa khóc vừa chú ý nghe bên cạnh bàn tán, thấy số người đứng về phía mình không nhiều, lập tức gào thảm hơn, “Tôi biết lúc Quan Viễn còn bé không chăm sóc đầy đủ cho nó, nhưng nói gì thì nói nó cũng đã
lớn được chừng này! Nếu trong nhà không cho ăn cho uống, nó tự hít không khí lớn lên được sao?! Giờ cha mẹ biết sai tới cửa xin lỗi, không những không chịu về nhà, còn kêu người ném cha mẹ ra cửa! Bà con nói xem, nếu con mọi người cũng đối xử với mọi người như vậy, mọi người thấy sao?”
Nghe vậy, không ít người bị thuyết phục. Những người đứng đây đa phần đều có con, nếu bọn họ cho rằng Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn làm đúng, chẳng
khác gì ngầm đồng ý sau này con họ cũng có thể đối xử với họ như vậy?!
Lập tức có người giáo dục con mình, “Mày đó, sau này có tiền rồi dám không hiếu thảo với cha mẹ xem tao có đánh chết mày không!”
Cũng có người hiểu chuyện, bĩu môi khinh thường, “Tiểu Viễn lớn được đến
chừng này ai chẳng biết là nhờ Thanh Cốc! Trước đối xử cay nghiệt với
con, giờ lại đổ thừa nó bất hiếu! Đúng là chẳng còn gì để nói!”
Tán thành có, không tán thành có, tranh cãi ầm ĩ.
Dương Phi Phương hả hê cười thầm: hừ, muốn đấu với tao?! Mày còn non lắm!Hai vệ sĩ đứng trước cửa trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ: người ở quê mà
nhiều chuyện thật sự còn khủng khiếp hơn cả truyền thông!
Một vệ
sĩ chạy vào báo tình hình ở ngoài cho Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc nghe. Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc bĩu môi cười nhạt. Nói trắng ra là địa vị
con người quyết định suy nghĩ của họ, chút chuyện như vậy thật sự không
đáng để họ quan tâm.
Có điều không thèm quan tâm không có nghĩa
là Triệu Thanh Cốc dung túng cho những người kia tự dưng chửi bới Quan
Viễn, bèn nói với vệ sĩ bên cạnh mấy câu. Vệ sĩ kia gật đầu một cái rồi
chạy ngay ra ngoài.
Vệ sĩ đứng ngoài cửa thấy đồng bạn ra vội hỏi, “Ông Triệu nói gì?”
“Bảo chúng ta đừng lo!” Nói xong giơ điện thoại di động về phía đám đông, hình như đang ghi âm lại.
Dương Phi Phương và Quan Mãn Thương cho rằng cứ làm ầm lên là Quan Viễn và
Triệu Thanh Cốc nhất định sẽ đứng ngồi không yên, nào ngờ đã một giờ
trôi qua, vẫn không thấy hai người có động tĩnh gì hết.
Người xem náo nhiệt lần lượt ra về, Dương Phi Phương và Quan Mãn Thương dù không cam lòng cũng phải đi.
Sau khi xảy ra chuyện Quan Mãn Nguyệt và Quan Hà, Dương Tú Thúy đã suy sút
một đoạn thời gian, nhưng không biết do tâm tính rộng rãi, hay do thể
chất bẩm sinh quá tốt mà sắp bảy mươi tuổi vẫn rất mạnh khỏe, minh mẫn.
Dương Tú Thúy thấy Dương Phi Phương và Quan Mãn Thương không dẫn được Quan
Viễn về, lập tức trách móc, “Hai đứa mày làm ăn kiểu gì vậy?! Kêu đi dẫn một thằng nhóc về cũng không xong là sao?!”
Dương Phi Phương
không phục, cãi, “Mẹ, mẹ biết rồi đó, từ nhỏ hai thằng nhóc này đã dám
cãi lời người lớn, giờ có tiền có thế làm sao sợ mình nữa?! Con và Mãn
Thương vừa bước vào cửa chưa kịp nói hết câu đã bị tụi nó đuổi ra ngoài
rồi!”
“Cái gì?! Hai đứa bây bị đuổi ra ngoài? Tụi nó ăn gan hùm
uống mật báo hả?! Dù gì hai đứa mày cũng là cha mẹ của Quan Viễn, chẳng
phải mấy kẻ có tiền thường rất sĩ diện sao?”
Mấy năm nay bọn họ
tự nhận là người thân của Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc mò không ít lợi
từ những sản nhiệp của hai người ở huyện Vân Sơn. Triệu Thanh Cốc và
Quan Viễn không rảnh quan tâm từng chuyện nhỏ như hạt mè, quản lý bên
này lại nể thân phận của bọn họ chỉ cần không làm quá đều mắt nhắm mắt
mở cho qua. Do đó, bọn họ càng lúc càng tham lam, nghĩ rằng mặc dù Quan
Viễn và Triệu Thanh Cốc có tiền có thế, cũng không dám mặc kệ bọn họ sợ
ảnh hưởng tới thanh danh. Cho nên giờ nghe Dương Phi Phương và Quan Mãn
Thương bị ném ra ngoài đều kinh ngạc không tin.
Trong nhà họ
Quan, chỉ có Quan Mãn Tinh là biết Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đã chẳng còn chút tình thân nào với bọn họ. Quan Mãn Tinh hốt hoảng thầm nghĩ:
mấy năm nay, mặc dù cả nhà họ Quan không thể vào xưởng may làm việc
nhưng mỗi lần lấy hàng sẽ được giảm giá không ít, bán đi thu lời khá
nhiều, giờ chọc giận Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, không khéo lại mất
luôn chỗ tốt thì nguy! Quan Mãn Tinh
càng nghĩ càng lo, liếc nhìn mấy người đang ra sức mắng Quan Viễn và
Triệu Thanh Cốc, thầm cười lạnh: đúng là một đám ngu ngốc!
Quan
Mãn Tinh nói với Dương Tú Thúy, “Mẹ, nếu Tiểu Viễn và Thanh Cốc không
tới, vậy con về nhà trước đây, trong nhà còn có việc.”
Dương Tú
Thúy đang phiền, không nghi ngờ gì, đáp, “Ừ. Trong nhà còn cái đùi heo,
con xách về đi.” Thói quen vét hết trong nhà cho con gái của Dương Tú
Thúy nhiều năm qua vẫn không thay đổi. Mấy nàng dâu nghe thấy đều khó
chịu ra mặt. Nhưng Quan Mãn Tinh vốn đầu óc lanh lẹ, tạo dựng quan hệ
không tệ với mấy cô em dâu, hơn nữa cũng nhờ Quan Mãn Tinh cả bọn mới
được chỗ tốt từ xưởng may, nên dù tức vẫn không nói gì.
Quan Mãn
Tinh nhanh chóng xách đùi heo đi, thầm nghĩ: phải về bàn bạc với cha tụi nhỏ xem sao, dù không mò được hơn thì ít nhất cũng không thể để mất
những thứ đã có!
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc không biết phản ứng của mấy người nhà họ Quan, cũng không muốn biết, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ không để yên như vậy. Hơn nữa, Quan Viễn đoán Quan Mãn Tinh sẽ là
người hành động trước nhất, phải nói trong nhà đó, Quan Mãn Tinh là
người có đầu óc lanh lẹ nhất, cũng là người ích kỷ nhất.
Ăn cơm ở nhà Lý Anh xong, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc dẫn Tham Tham về nhà cũ
của hai người. Vì không có Quan Viễn nên vườn hoa nhỏ đã không còn nữa,
nhưng nhờ Quan Quốc trông nom thường xuyên nên trong sân không hề có cỏ
dại.