Thấy trước cửa thành xe ngựa chen chúc nhau chạy, đám thiếu niên đều
ngạc nhiên. Nhìn thấy người quen trong đám người, Sở Minh Huy nhảy ra
ngăn người đó lại hỏi xem mọi người đang muốn đi đâu.
Người kia nói rằng đang đi thăm người thân, ngoại tổ mẫu của hắn bệnh lâu năm sắp không đợi được nữa nên gấp rút ra khỏi thành.
Tuy rằng người kia nói không có chỗ nào không hợp lý, nhưng nhìn cảnh xe
ngựa chen chúc nhau ra khỏi thành không khỏi khiến bọn họ cảm thấy quái
lạ. Mọi người chia tay, mạnh nhà ai nhà nấy về. Tiết Thanh lững thững đi dọc con phố, cách cổng thành càng xa người cũng càng ít dần, hoàng hôn
tại thành Trường An vẫn như cũ.
Đại thẩm bán cá đang chụm đầu cắn hạt dưa tán dóc với hàng xóm, thấy Tiết Thanh đi qua còn kéo nàng lại
cho nàng một nắm hạt dưa. Tiết Thanh vui đùa cùng bà ấy vài câu rồi chào bà ấy ra về. Đi qua tiệm rèn, Tiết Thanh dừng lại ngắm nhìn người đàn
ông đang quai búa một cách hứng thú.
Chiều tà mờ mờ ảo ảo, tiệm
rèn cũng không đốt đèn, ánh lửa trong lò cũng đủ chiếu sáng cả gian
tiệm. Chủ tiệm khoảng 40 tuổi, da ngăm ngăm, diện mạo bình thường, cởi
trần lộ ra cơ bắp rắn chắc loang lổ vết sẹo do đốm lửa lò rèn lưu lại... Đa số vết sẹo đều đã cũ, xem ra người này đã làm nghề này rất lâu rồi.
Tiết Thanh vừa cúi đầu cắn hạt dưa vừa nhìn ông chủ tiệm rèn. Qua một lúc
lâu, có lẽ bị nhìn chằm chằn khiến ông khó chịu nên quay ra hỏi Tiết
Thanh: "Tiểu ca, có chuyện gì không?" Hắn nói, giọng khàn khàn như bị lò lửa đốt qua vậy.
Tiết Thanh xoa mũi, cười nói: "Đại thúc, ta muốn rèn một thanh thiết thương, không biết có được không?"
Người thợ rèn nói: "Thiết thương?"
Tiết Thanh gật đầu, đem giỏ tre móc vào khuỷu tay, tay còn lại còn đang nắm
hạt dưa khoa tay ra hiệu một lát: "Dài chừng này... lớn chừng này... hai đầu nhọn... đừng quá nặng... Trong nhà ta cũng có, chỉ có điều quá
nặng, ta cầm không thuận tay."
Người thợ rèn nói: "Như vậy cần mười đồng tiền công."
Tiết Thanh móc túi lấy ra mười đồng đưa cho người thợ rèn. Tiết mẫu mỗi
tháng đều cho nàng tiền tiêu vặt, phòng khi đi chơi với người khác cần
thì tiêu, không bị người khinh khi, lúc cần mua đồ ăn cũng có tiền mà
trả. Giống như rất nhiều người thương con, đều cho chúng tiền tiêu vặt,
dù sao tiền này cũng là của Quách gia, Tiết mẫu biết, người khác cũng
biết nên dù sao cũng chẳng cần quan tâm họ nhìn thế nào, được người ta
coi trọng chẳng qua là vì ngươi tiêu tiền hào phóng mà thôi.
Tiết Thanh cũng không phản đối Tiết mẫu mang tâm tư như vậy, dù sao có tiền trong người cũng tốt hơn.
Người thợ rèn chỉ lấy năm đồng, nói: "Còn lại đợi làm xong rồi hãy trả."
Tiết Thanh ừ một tiếng rồi lấy lại năm đồng, dặn dò người thợ rèn vài câu
cái gì mà đừng quá nặng cũng đừng quá nhẹ... Người thợ rèn chỉ ừ vài
tiếng rồi tiếp tục làm. Tiết Thanh cắp giỏ tre quay người bỏ đi, sau
lưng vẫn vang lên tiếng búa rèn đập trên đe đinh đinh đang đang.
Về đến nhà vừa bỏ giỏ xuống, Tiết Thanh đã đi đến luyện võ trường. Võ sư
của Quách gia như thường lệ đã chờ sẵn ở đó, chỉ vào giá binh khí hỏi:
"Tiết thiếu gia, ngươi muốn luyện côn bổng trước hay luyện trường thương trước?"
Giá binh khí chứa các bạch lạp mộc thương, mộc côn dài
ngắn, lớn nhỏ đủ loại. Tiết Thanh vui vẻ tới mân mê từng cây, từng cây
một. Võ sư Quách gia đã quen nhìn thấy kiểu thiếu niên lần đầu tiếp xúc
binh khí, lúc đầu rất vui vẻ hưng phấn, đến khi luyện tập thực tế thì
thấy chán nản, cực khổ, đến lúc đó không khóc la đòi nghỉ đã là may rồi.
Trong lúc Tiết Thanh đang mân mê mấy cây mộc côn, mộc thương trên giá thì
Quách Tử An cùng Quách Tử Khiêm tới. Thấy nàng, Quách Tử An gật đầu
chào, còn Quách Tử Khiêm thì cẩn thận từng tiếng kêu Thanh Tử ca.
Tiết Thanh nhìn hắn gật đầu nói: "... Giờ nên học côn bổng trước thì tốt hay học thương tốt hơn?
Đây là đang hỏi ý kiến hắn sao? Việc này khiến Quách Tử Khiêm thấy được xem trọng mà lo lắng vội nói: "Thanh Tử ca học cái gì trước cũng tốt cả."
Quách Tử An mặt đỏ lên hừ một tiếng, hắn cảm thấy mất hết mặt mũi.
Tiết Thanh quay về phía hắn hỏi: "Theo Tử An ngươi thấy thì sao?"
Tử An...
Hắn lớn hơn Tiết Thanh một tuổi vậy mà Tiết Thanh không kêu hắn một tiếng
ca mà lại gọi hắn như là bằng vai phải lứa. Mặt Quách Tử An đỏ bừng, mặt cúi gằm hai nắm tay siết chặt, dường như chuẩn bị chửi ầm lên thì thấy
Tiết Thanh cười cười miệng lầm rầm, mặt hắn chợt tái nhợt: "Quách gia đệ tử cũng đến vậy mà thôi, thua cược không dám nhận còn muốn nuốt lời.
Tính chơi xấu sao..."
Quách Tử An ngẩng đầu nói: "Ta thấy cái nào cũng tốt cả, côn bổng mỗi ngày dùng nhiều, trường thương thì trên chiến trường dùng nhiều, tùy ngươi cần cái nào thì học cái đó."Tr-uyện được biên tậ-p -tại irea-d.vnTiết Thanh nhìn hắn cười cười, cẩn thận suy nghĩ rồi quay lại nói với võ sư: "Ta định ba ngày luyện côn bổng thì một ngày luyện trường thương."
Võ sư đã được dặn dò trước, không để Tiết Thanh tùy tiện như trước nữa, hắn
suy nghĩ một chút rồi nói: "Côn bổng cùng trường thương đều có chỗ giống nhau, cùng lúc luyện hai thứ cũng không phải là không được, lấy côn
bổng làm cơ sở, chi bằng như vầy, Tiết thiếu gia cứ luyện côn bổng trước nửa tháng, sau đó lại luyện trường thương."
Tiết Thanh dạ một
tiếng, bỏ trường thương trong tay xuống cầm một thanh mộc côn lên theo
võ sư chăm chú học không thèm để ý tới hai người Quách Tử An, Quách Tử
Khiêm nữa. Như vậy cũng rất hợp ý Quách Tử An... nếu cứ tiếp tục dây dưa với Tiết Thanh không biết hắn có nhịn tiếp được nữa hay không.
Quách Tử Khiêm vui vẻ khen: "... Thanh Tử ca hạ bàn thật vững, lần đầu luyện côn mà có thể làm tốt như vậy."
Quách Tử An đạp Quách Tử Khiêm một, căm hận nói: "Ngươi từ nay về sau đừng
kêu ta một tiếng ca nữa, thật mất mặt." Nói xong liền phẩy tay mà đi,
quyết định từ nay về sau không thèm đến luyện võ trường này nữa. Hắn
định đến tìm Quách nhị lão gia xin xây một luyện võ trường riêng ở đình
viện của mình.
Đại trạch Quách gia là ba huynh đệ ở chung, nữ
quyến cùng tôi tớ rất nhiều, chỗ đâu mà xây thêm luyện võ trường, cho
nên khi Quách Tử An yêu cầu liên bị Quách nhị gia chửi mắng thậm tệ một
hồi. Quách Tử An thầm nghĩ, đây rõ ràng là nhà mình lại bị một kẻ ở nhờ
khiến cho phải tránh mặt, thật quá ư mất mặt. Do đó ở trong viện của
mình chửi chó mắng mèo một trận cho đỡ tức.
Tiết Thanh luyện võ
xong thì mang theo một cây côn về nhà cho Thiền Y chơi đùa một lát, lại
trêu hai người cười không ngậm được miệng.
Tiết mẫu nói: "Con luyện võ cho cường thân kiện thể, học mấy cái thứ này làm gì?"
Tiết Thanh nói: " Tử An nói côn này thường ngày đều sử dụng được, có thể
dùng làm vũ khí đánh người nhưng không sợ gây tai nạn chết người."
Tiết mẫu giật mình, bước lên giật lấy mộc côn, nói: "Không cho con dùng nó đánh nhau với người khác."
Tiết Thanh cười nói: "Mẹ yên tâm, con không đánh nhau với người khác, nhưng nếu có người đánh con thì phải xem lại đã."
Thiền Y hỏi: "Xem lại cái gì?"
Tiết Thanh nói: "Tự nhiên là nếu đánh lại thì đánh, đánh không lại thì chạy chứ sao."
Thiền Y cùng Noãn Noãn bật cười khanh khách. Tiết mẫu cũng mỉm cười, dặn đi
dặn lại Tiết Thanh không được đánh nhau với người khác. Tiết Thanh cũng
luôn miệng cam đoan không đánh nhau, nói: "Quân tử động khẩu bất động
thủ."
Thiền Y thầm nghĩ, không phải người vẫn luôn đánh đám người thiếu gia tiểu thư Quách gia hay sao. Ngay cả tiểu thư cũng không có
nhường nhịn chút nào mà đánh cho bất tỉnh. Đây có chỗ nào là quân tử
chứ. Tuy nhiên nàng cũng không có trách cứ Tiết Thanh, đám thiếu gia
tiểu thư Quách gia đó luôn khi dễ Tiết Thanh, chịu chút giáo huấn như
vậy cũng đáng đời. Nàng chống cằm ngồi nhìn thiếu niên đang đùa nghịch
thanh mộc côn, càng nhìn càng cảm thấy đẹp trai.
Tiết Thanh đang
tuổi ăn tuổi lớn, nay lại thêm việc luyện võ, đọc sách khổ cực, lượng
cơm ăn mỗi bữa càng ngày càng nhiều, mới một lát đã la hét kêu đói. Tiết mẫu cùng Noãn Noãn dọn cơm ăn, trong sân nhỏ thật náo nhiệt mà yên
bình.
Ngày hôm sau, Tiết Thanh cố ý đến trường muộn. Sáng sớm,
đường xá thật yên bình, trước cửa thành cũng không có cảnh tượng chen
chúc như hôm qua, có lẽ là nàng suy nghĩ nhiều. Vừa vào trường xã, Sở
Minh Huy vốn đang lải nhải với muội muội mình đôi câu, chợt thấy Tiết
Thanh liền chạy tới kéo nàng lại.
"Ta biết tại sao hôm qua lại có nhiều người ra khỏi thành như vậy." Hắn nói: "Ngươi có biết là hôm qua
vị đại quan nào tới không?"
Là vị quan lớn mà Tri phủ chiêu đãi bên bờ sông Vị Thủy kia sao? Tiết Thanh lắc đầu, hai chuyện này có liên quan sao?
"Là Đại thái giám Tông Chu." Sở Minh Huy nói.
Là thái giám, Tiết Thanh gật đầu, tiếp tục nhìn Sở Minh Huy chờ hắn nói tiếp.
"Ngươi không biết vị Tông đại thái giám này?" Sở Minh Huy hỏi.
Đâu chỉ Tiết Thanh không biết, bọn người ngồi xung quanh vẻ mặt cũng mờ
mịt, bọn họ gia cảnh thấp kém, bình thường rất ít khi cùng quan viên
liên hệ chứ đừng nói tới thái giám bên cạnh thiên tử... Đâu so được với
Sở Minh Huy, con cháu đại gia tộc, có thể tiếp xúc với tầng lớp trên.
Sở Minh Huy nói: "Vị Tông đại thái giám này rất lợi hại..."
Tiết Thanh hiếu kỳ nói: "Lợi hại... có thể ăn thịt người sao?"