Tiếng chiêng trống, hò hét vang lên trên mặt sông, theo gió truyền vào
tai những người đang ngồi ở lầu ba, nhưng lúc này mọi người trong phòng
đều không để ý đến tiếng động đó mà quay đầu nhìn về một góc trong
phòng.
Ngồi ở đó là hai người, một già một trẻ, hoặc nói đúng hơn chính là một già một trẻ đang đùa giỡn với nhau. Ngay từ đầu mọi người
đều nghĩ hai người kia chính là trưởng bối và hậu bối, thế nhưng hiện
tại dựa theo cách nói chuyện của bọn họ lại có cảm giác hai người đều
đang nói chuyện ngang hàng với nhau.
Ông lão kia cười rất thoải
mái, mà thiếu niên kia thì cười bình thản, cả hai hoàn toàn đều không để ý đến cái gì gọi là vai vế giữa trưởng bối và hậu bối.
Ông lão
này mọi người đều biết, đó chính là Dương đại phu có y đức và địa vị cao trong thành. Nhưng mỗi khi gặp mặt, Dương lão đại phu đều nói chuyện
rất nghiêm túc, thận trọng, mà mọi người cũng hiểu rõ lý do. Bởi vì đa
số tất cả mọi người gặp ông đều là bệnh nhân, làm sao có thể cười to nói chuyện được, nên có lẽ hành động mỉm cười lịch sự lúc khám bệnh đã trở
thành thói quen giao tiếp hằng ngày của ông. Vì vậy mọi người cũng dần
dần tập thói quen ăn nói thận trọng khi giao tiếp với ông.
Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Dương đại phu cười to vui vẻ như thế, thiếu
niên này rốt cuộc có quan hệ gì với ông? Sao có thể cùng ông nói cười
vui vẻ như vậy? Bởi vì tò mò, nên có người tiến tới chào hỏi.
“Tình huống như thế, Dương lão đại phu đến xem là được rồi...”
“Vị này là...”
Dương lão đại phu gật đầu đáp lễ, giới thiệu Tiết Thanh bằng vài từ ngắn gọn: “Là con trai của hậu bối.” Tiết Thanh cũng mỉm cười chào hỏi, nghe
Dương lão đại phu giới thiệu vị này là Tịch thiếu gia, vị kia là Vương
thiếu gia... Người tới đây đa số là các thiếu niên trẻ tuổi khoảng hơn
20 tuổi, nói chung đều là những người đã đỗ tú tài, có công danh. Nói dễ hiểu thì những người trong phòng này đa số đều là nhà văn, nhà thơ, mà
bình thường bọn họ đều hay mời Dương lão đại phu đến đây.
Ngày
nay, vào những dịp quan trọng, người ta thường ngâm thơ viết văn để chúc mừng, cho nên trận thi đấu thuyền rồng vào tết Đoan Ngọ này cũng không
ngoại lệ. Quan phủ và các thương gia đã mời đến vài nhà văn, người có
học đến đây xem đua thuyền, dự tính sau đó sẽ nhờ họ làm thơ để chúc
mừng.
Những người ở lầu ba này có không ít người là tài tử trong thành Trường An, được Lưu Vân Đài phát thiệp mời đến.
Bởi vậy nàng mới nói muốn đi học, chỉ cần là người có học, cuộc sống sẽ
khác trước, cũng dễ kiếm sống hơn, Tiết Thanh mỉm cười nhìn những người
đang đi lại. Bởi vì Dương Tĩnh Xương là đại phu, mà Tiết Thanh là đứa
nhỏ hay xấu hổ, nên cả hai người đều không có gì để nói với mấy người
kia, mà vì vậy bọn họ cũng nhanh chóng tản đi, tìm bạn mình trò chuyện
như lúc trước.
Tiết Thanh tiếp tục ăn trái cây khô trên bàn, nói: “Vậy vị Tần Đàm Công này cùng với vị Tống đại nhân kia có quan hệ thế nào ạ?”
Dương Tĩnh Xương nói: “Vậy đầu tiên ngươi cần phải biết được Tống đại nhân kia là ai.”
Tiết Thanh cầm lên một hạt đậu hỏi: “Người kia là ai?”
Dương Tĩnh Xương lại hì hì vài tiếng như muốn cười to, Tiết Thanh bất đắc dĩ
nói: “Cháu chưa nói gì nhé, chẳng lẽ Dương lão đại phu ngài mỗi lần thấy cháu nói chuyện đều mắc cười như vậy sao?”
Dương Tĩnh Xương vừa
nhịn cười, nghe thấy vậy liền cười ha ha. Người xung quanh nhìn qua một
lát, cũng không để ý nữa, mặc dù có rất ít hậu bối có thể khiến trưởng
bối vui vẻ, nhưng là “có ít” chứ không phải là không có.
“Tên
nhóc này thật thú vị, ha ha.” Dương Tĩnh Xương cười nói, sau đó lại nhìn kỹ Tiết Thanh bảo: “Sao ta cảm thấy ngươi chẳng giống đứa nhỏ gì cả.”
Thì nàng vốn không phải là đứa bé mà. Cũng có lẽ chính vì vậy nên nàng với
Dương lão đại phu mới có thể hợp tính như vậy. Dương lão đại phu đã lớn
tuổi, lại là đại phu thấy qua nhiều chuyện về sinh tử, mà Tiết Thanh
nàng lại là người trải qua hận thù, cũng nhìn thấy rất nhiều chuyện liên quan đến sống chết, mà bản thân nàng cũng là người đã từng chết đi.
Tiết Thanh dạ đáp: “Cháu đã nói rồi, cháu là Văn Khúc Tinh chuyển thế mà...”
Dương lão đại phu vỗ tay: “Dừng lại, dừng lại, đừng nói thêm gì nữa, nếu
không ngay cả tên Tống đại nhân là gì ta cũng không có thời gian để
nói.” Giống như sợ Tiết Thanh lại nói tiếp, ông vội vã tiếp lời: “Nói
chuyện đàng hoàng nào, đừng giỡn nữa.”
Tiết Thanh cười, giơ tay làm động tác mời.
“Vị Tống đại nhân này tên Nguyên, tên lúc đầu là Hoàng Sa Đạo... chỉ là một quan nhỏ, làm việc ở trạm đưa tin, chưa được gọi là đại nhân.” Dương
Tĩnh Xương nói xong lại cầm hạt đậu phộng xoay vòng trong lòng bàn tay.Truyện được cập nhật nh-anh nhất tại ire-ad.vn--“... Sau đó hắn gặp được Tần Đàm Công, Tần Đàm Công đột nhiên phát bệnh,
Tống Nguyên liền hỏi rõ về bệnh tình của ông, sau đó bắt chước theo một
điển cố giúp ông chữa bệnh. Nhờ vậy được Tần Đàm Công đề cử, bây giờ làm đến chức thị lang...” Dương Tĩnh Xương nói đến đây liền dừng lại nhìn
Tiết Thanh.
Ồ, lần này lại không biết điển cố đó là gì sao? Dương Tĩnh Xương thầm nghĩ.
Tiết Thanh suy nghĩ một lát sau đó mở miệng nói: “Chắc là hắn bắt chước một người.”
Người này không phải một mình, mà là người có địa vị dưới một người nhưng trên vạn người.
Dương Tĩnh Xương ha ha cười nói: “Người nào?”
“Đại vương Câu Tiễn.” Tiết Thanh cười nói.Dương Tĩnh Xương ném hạt đậu vào miệng, vừa ăn vừa uống chút rượu, vui vẻ nói tiếp: “Nên nếu như ngươi nghe được có người nhắc đến vị thị lang nếm
phân, chính là chỉ vị Tống Nguyên – Tống đại nhân kia.”
“Rộn rộn
ràng ràng lợi lai lợi vãng, Bát Tiên quá hải các hiển thần thông” (1),
trên sách sử có rất nhiều loại điển cố, mà điển cố này thường bị hậu
nhân đời sau khinh thường, giễu cợt, nhất là những nhà văn, nhà thơ,
Tiết Thanh cười nói: “Thì ra là thế, thật đúng là trò đùa nhạt nhẽo.”
Dương Tĩnh Xương nhìn Tiết Thanh nói: “Người mà ta muốn đưa Thanh Nga hoàn, chính là vị Tống đại nhân đó.”
Tiết Thanh liền “A” một tiếng cười nói: “Chúc mừng nha, chúc mừng, nếu phát tài rồi nhớ chia cháu một nửa nhé.”
Dương Tĩnh Xương nhìn nàng không đáp.
Tống Nguyên bị người đời đặt biệt danh là “Thị lang nếm phân”, có thể thấy
được trong mắt người đời, Tống Nguyên là một người ghê tởm đến nhường
nào. Thế nhưng hết lần này đến lần khác cái người “ghê tởm” trong miệng
bọn họ lại liên tục thăng quan. Hiện thực tàn khốc này khiến cho rất
nhiều người tức giận, đều muốn mắng hắn là tên cẩu quan. Những người có
quan hệ với Tống Nguyên cũng sẽ bị bọn họ chế giễu. Có một số người biết Dương Tĩnh Xương muốn đưa Thanh Nga hoàn cho vị Tống đại nhân này liền
hừ một tiếng giận dữ, người không nói gì cũng tỏ thái độ chán ghét.
Nhưng Tiết Thanh thì ngược lại, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Theo lý thuyết, là một thiếu niên đầy nhiệt huyết, Tiết Thanh phải cực kỳ ghét loại người xu nịnh này mới đúng.
Tiết Thanh vẫy tay trước mặt Dương Tĩnh Xương nói: “Đừng nhìn nữa, nhìn mãi
cũng không có mọc hoa được đâu ạ... Dương lão bá, chẳng lẽ một đại phu
như ngài khi khám bệnh còn cần phải xét thân phận họ là cao quý hay đê
tiện sao?”
Dương Tĩnh Xương lại cười ha ha.
Tiết Thanh nói tiếp: “Nhưng mà cháu có một đề nghị.”
Đề nghị sao? Dương Tĩnh Xương thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tiết Thanh cũng nhịn không được mà ngừng cười, nghiêm túc nhìn nàng.
“... Hay là ngài nên tự đặt cho mình cái biệt danh rồi lan truyền ra ngoài
trước đi, tránh mai mốt vào Thái y viện rồi lại bị người ta đặt cho biệt danh “Nhị thái y nếm phân” hay mấy từ khó nghe nào khác... Ít ra cũng
nắm quyền chủ động trước sẽ tốt hơn.”
Trong phòng lại vang lên tiếng cười to của Dương lão đại phu.
“Cái tên nhóc nhà ngươi thật sự quá xấu xa rồi.”
Tiếng cười vừa cất lên, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng hô đồng thanh: “Đánh trống, đánh trống.”
Mấy người đang trò chuyện trong phòng nghe vậy liền nhìn ra ngoài, không ít người đứng dậy đi ra lan can nhìn cho rõ. Bọn họ cũng đồng thời hô to
theo: “Đánh trống, đánh trống.”
Thanh âm càng lúc càng lớn, càng
ngày càng đều, không khí xung quanh đều nóng lên bởi những hồi trống
cùng tiếng la: “Đánh trống, đánh trống.”
Theo tiếng la này, một
tiếng trống vang lên, tiếp theo là hai tiếng trống, sau đó tiếng trống
vang lên rầm vang như tiếng chân của một đàn ngựa. Tiết Thanh ngồi trên
ghế, nhìn những chiếc thuyền rồng đang di chuyển trên sông. Mặt sông gợn sóng, lấp lánh ánh bạc, khiến thuyền rồng giống như một con rồng đang
bay giữa biển.
Hai bên bờ, mấy ngàn dân chúng hô to cổ vũ, vô số
lá cờ đủ màu sắc được phất qua phất lại. Dù là người luôn bình tĩnh như
Tiết Thanh cũng cảm thấy nổi da gà.
Thắng cảnh đẹp thế này, hiếm lắm mới thấy được một lần, là do ông trời ban ân sao?
Người như nàng cũng có thể được ông trời ban ân, cần phải cố gắng hưởng thụ mới được.
Tiết Thanh đứng lên, cùng Dương lão đại phu đi đến lan can, nàng khép tay để bên miệng hét.
“Cố lên, cố lên.”
Tiếng trống vang trời hòa cùng tiếng dân chúng hò reo, tiếng chèo thuyền và tiếng nước sông đang chảy.
Dương lão đại phu nhìn người thiếu niên luôn bình tĩnh – Tiết Thanh lúc này lại vui vẻ quát lớn, chậm rãi nở nụ cười.
***
(1) Rộn rộn ràng ràng lợi lai lợi vãng, Bát Tiên quá hải các hiển thần
thông: Mỗi người đều có cách riêng của mình để đạt được thành công.