Nếu Xuân Hiểu đến đây, phòng này sẽ không để kỹ nữ khác tiến vào. Trương Song Đồng ngồi biếng nhác một bên, gẩy dây đàn cầm từng nhát một, không vang lên thành làn điệu mà cũng không chói tai.
Xuân Hiểu tới rót trà. Hương trà thơm lượn lờ, lại bị một hơi thổi tan, uống một hơi cạn sạch.
"Nói trọng trách cái gì chứ. Ra là để ta tìm một đám đàn ông cho nàng ta hưởng lạc." Nàng hừ một tiếng, nói.
Tiếng suỵt vang lên ngăn Xuân Hiểu nói, xen lẫn cả tiếng cười của Trương Song Đồng.
"Đừng có nói lung tung." Liễu Xuân Dương nói: "Nàng không phải loại người đó."
Xuân Hiểu dựng thẳng lông mày: "Sao lại không phải, trước kia nàng theo các
ngươi dạo thanh lâu uống hoa tửu, khi đó ta đã nhìn ra, rõ ràng là cao
thủ hoa trường." Lại chỉ vào người đang ngồi: "Đám người đọc sách các
ngươi đều giống nhau."
Những người trẻ tuổi trong phòng lập tức
kêu oan: "Bọn ta vô tội." Xen lẫn cả những tiếng khác: "Xuân Hiểu, cũng
đến cho bọn ta nhìn mà." Đây rõ ràng là trêu ghẹo.
Căn phòng ồn ào mà thoải mái.
Trương Liên Đường gõ mặt bàn ngăn tiếng ồn ào, cười nói: "Đừng đùa nữa, bảo
ngươi chọn mấy linh nhân tới ca múa cho nàng xem, cũng giống như chúng
ta đọc sách, chơi xúc cúc vui chơi tiêu khiển. Tuy giờ nàng không phải
đọc nữa nhưng cũng rất vất vả."
Xuân Hiểu hừ một tiếng: "Kẻ đọc sách đúng là đọc sách, hưởng lạc mà cũng nói được như lẽ đúng phải làm ấy."
Người trong phòng lại cười ầm lên.
"Đây không phải hưởng lạc, là mua vui trong gian khổ." Sở Minh Huy nói: "Nói đến thì Tam Lang cũng đáng thương, một mình ở trong hoàng cung, chẳng
có gì ăn chẳng có gì chơi."
Cầm chén rượu trước mặt lên uống cạn sạch, lại cầm một miếng đầu vịt lên nhai, vung bàn tay đầy mỡ chọc Trương Song Đồng.
"Nào, hát Kinh Mộng đi."
Trương Song Đồng tay gẩy đàn, giương giọng hát, khúc hát réo rắt: "Mộng oanh
chuyển, loạn sát niên quang biến. Nhân lập tiểu đình thâm viện hiểu lai
vọng đoạn mai quan, túc trang tàn..."
Tiếng vỗ tay, tiếng trầm trồ khen ngợi lập tức vang lên khắp phòng. Nâng chén, rực rỡ tuyệt đẹp.
Còn ở trong đó, Xuân Hiểu không nhịn được mà bật cười, hờn dỗi với Trương
Liên Đường: "Nhưng là tức lắm, lễ tế đông chí lại không cho ta múa
chính, lại còn không biết xấu hổ nói ta là người một nhà, bảo ta làm
việc thay nàng."
Trương Liên Đường nói: "Chính là vì người một
nhà mới không thể để ngươi lộ diện. Nay tướng gia còn nắm quyền, chúng
ta phải giấu tài. Ngươi múa chính, người trong thiên hạ sẽ chăm chú nhìn ngươi, trái lại còn rước phiền toái tới cho ngươi ấy."
Xuân Hiểu hừ hừ hai tiếng: "Trong mắt Liên Đường thiếu gia, nàng làm gì cũng đúng mà."
Trương Liên Đường cười nói: "Bởi vì những gì nàng làm đều đúng, chứ không phải vì ta nói mới đúng."
Xuân Hiểu bĩu môi: "Dù sao làm hoàng đế là bắt nạt người ta."
"Không làm hoàng đế cũng bắt nạt người rồi." Trương Liên Đường cười nói.
Xuân Hiểu ha một tiếng, mặt mày hớn hở: "Ngươi xem ngươi xem, ta nói có đúng không, nàng xấu tính lắm."
Trương Liên Đường cười không nói. Lời này, có lẽ khắp thiên hạ cũng chỉ nghe
được ở nơi đây. Bởi vì người ở đây không ai thật sự cho rằng nàng là
người xấu, không ai thật sự tức giận nàng, bọn họ biết, nàng cũng biết.
"Bọn ta đã biết trọng trách của Xuân Hiểu rồi." Sở Minh Huy nói, nhìn về một phía: "Xuân Dương, của ngươi thì sao?"
Liễu Xuân Dương vốn đang ngồi yên nghe bọn họ nói chuyện lập tức khựng người lại.
Giờ hắn không hề muốn nghe nói tới hai chữ "trọng trách" này, nhất là sau khi nghe xong trọng trách của Xuân Hiểu.
Chỉ nói về trọng trách của Xuân Hiểu, mọi người còn cho là hưởng lạc.
Nếu thêm trọng trách của hắn, mấy thùng kia, đưa vào, sau đó, xem đàn ông ca múa, xem...
Không thể nghĩ thêm được nữa!
"Không có gì, không phải trọng trách gì." Hắn nhấc chén rượu lên, nói: "Chính là giúp nàng lấy mấy thứ cất giấu bên ngoài."
"Cho nên mới nói là Xuân Hiểu không đúng nha, Tam Lang bệ hạ của chúng ta là một người đọc sách chân chính." Sở Minh Huy vỗ bàn: "Làm hoàng đế rồi
mà vẫn nghĩ tới chuyện đọc sách."
Đừng nhìn ta, đừng nói, đừng
hỏi nữa. Liễu Xuân Dương bưng chén rượu lên che trước mắt nhưng chuyện
trên đời khó mà được như mong muốn.
"Xuân Dương, là thứ gì vậy? Nói cho bọn ta để đi theo đọc với. Đã lâu Tri Tri đường chúng ta không cùng nhau đọc rồi."
"Ta không xem, nhiều lắm."
"Ơ? Ngươi không xem sao lại biết là nhiều?"
"Ta vốn thông minh trời sinh, ngươi không biết à?"
"Cho nên vẫn là tiêu tiền mua thông minh, người đọc sách chính hiệu chỉ cần quét mắt qua một vòng là nhớ kỹ tên rồi."
"Trương Song Đồng, ngươi có tiền ngươi thử mua một cái xem!"
"Không."
Cứ tụ tập là sẽ tranh cãi ầm ĩ, giống như thời niên thiếu. Trương Liên Đường mỉm cười, rót rượu rồi uống một hơi cạn sạch.
Nàng, năm đó ngồi trong nhà cỏ sơ sài, trước án không quên bày hoa dại, lung lay theo gió.
Nàng, há có thể vì mấy lần ca múa mà có thể xa hoa lãng phí, đắm mình sa đọa được.
Đêm đông lạnh lẽo. Khi sắc trời sáng dần, sự náo nhiệt ở Túy Tiên lâu cũng dần tan.
Ngọc bội vang đinh đang. Xuân Hiểu chậm rãi đi qua hành lang, vào một gian
phòng. Nơi này là đại sảnh rộng lớn, được đèn đuốc chiếu sáng ngời. Mười mấy thiếu niên hoặc đứng, hoặc ngồi. Bọn họ cười nói, không thì đánh
đàn, hoặc phất ống tay áo, giãn thân thể. Thấy Xuân Hiểu bước vào, bọn
họ đều dừng lại.
Xuân Hiểu chậm rãi đi qua trước mặt bọn họ, đảo mắt nhìn qua khuôn mặt các thiếu niên đó.
"Nào có đẹp như ta."
"Hoàn toàn không đẹp bằng a."
"Trông đã không đẹp như ta, lại múa cũng không tốt bằng ta!"
"Vì sao không xem ta múa!"
"Thật là đáng giận mà!"
Nàng thầm hờn dỗi, oán giận, rồi đứng lại trong phòng, giơ tay lên vẫy.
"Bắt đầu thôi. Từng người một, để ta xem các ngươi múa như thế nào."
Theo tiếng pháo nổ đì đùng trong kinh thành, tết đang dần tới gần. Qua vài
lần triều hội cãi cọ và bàn bạc, cuối cùng đã đạt thành nghị hòa với Tây Lương vương.
Tây Lương vương đồng ý cho Tác Thịnh Huyền làm con tin. Không lâu sau sứ giả Tây Lương sẽ tới kinh thành. Còn thái tử Tác
Thịnh Huyền thì sẽ được Đốc đại nhân mang binh mã hộ tống vào kinh thành trước.
"Tác Thịnh Huyền vốn có thân phận tiến sĩ Đại Chu ta, cho nên vào Quốc Tử Giám làm học giám là rất phù hợp."
"Nếu muốn hắn cũng có thể vào Hàn Lâm viện. Đại Chu ta chứa nạp bốn phương."
"Xin bệ hạ ân chuẩn."
Tiết Thanh ngồi trên ghế rồng, mặt mày chăm chú, nghe vậy thì mỉm cười gật đầu: "Chuẩn."
Tuy Tác Thịnh Huyền tới làm con tin nhưng phải có cái danh nghĩa nó hay ho
một chút. Mọi người đều biết Tác Thịnh Huyền hâm mộ nho học của Đại Chu, lại từng tham gia khoa cử Đại Chu, cho hắn làm một vị quan rồi ở lại
Đại Chu lâu dài rất hợp tình hợp lý, mọi người đều vui vẻ.
Việc
này coi như kết thúc. Các quan viên còn bận rộn ứng phó đặc phái viên
của Tây Lương rồi các việc tiếp sau. Nhưng cũng đủ để an ủi thần dân Đại Chu có một cái tết yên lành.
Quốc thái dân an, thịnh thế đang ngóng.
Nhưng sự phân tranh trên triều thì không vì thế mà chấm dứt.
"Bệ hạ, nếu ngay từ đầu ta đề nghị cho Tác Thịnh Huyền làm con tin, kết quả cũng sẽ như vậy, có khi còn có thể nghị hòa sớm hơn mà bớt đi số thương vong." Vương Liệt Dương nói.
"Cũng chưa chắc." Phương Kỳ nói: "Nếu không phải Tác Thịnh Huyền bị bắt, Tây Lương vương sao có thể đồng ý cho hắn làm con tin."
"Vậy không nghị hòa nữa." Vương Liệt Dương thản nhiên nói: "Đang xem Tây
Lương vương có thành ý không, nếu như không, dân chúng Đại Chu ta sẽ
biết được vinh quang của trận chiến này, công lao của bệ hạ."
"Giờ nghị hòa chẳng phải là công lớn vinh quang sao?" Phương Kỳ nói.
"Phương đại nhân, ngươi không nhận được tấu chương buộc tội Đốc từ bên tây bắc
sao? Còn Ngự Sử đài bên này thì chồng chất như núi rồi." Một ngự sử bước ra khỏi hàng, cúi người thi lễ với Tiết Thanh: "Thần vẫn đè tấu chương
lại, sợ ảnh hưởng tới chiến cuộc."
Phương Kỳ cả giận, nói: "Chiến sự vừa chấm dứt, các ngươi đã buộc tội tướng soái, chẳng phải sẽ khiến
tâm tư binh tướng trong thiên hạ rét lạnh ư!"
"Thưởng phạt phải
rõ ràng. Đốc kia giả lệnh vua tham công, trong lúc đang ngưng chiến nghị hòa lại lấy mấy vạn tướng sĩ đổi lấy một Tác Thịnh Huyền, ôm công khoe
khoang. Bởi vì hắn có công mà lại tha tội thì mới khiến tấm lòng binh sĩ trong thiên hạ rét lạnh đó." Ngự sử kia cười khẩy: "Mối họa Tần Đàm
Công vẫn còn chưa xong đâu."
"Đúng là ăn nói xằng bậy!"
"Có chứng cứ là giả lệnh vua tham công không?"
Tiếng tranh cãi ầm ĩ khắp điện. Vương Liệt Dương làm như khó có thể quyết
đoán, rũ mắt. Ngự sử trung thừa Lư Diêm cũng như không nghe thấy, không
quát mắng gì.
"Được rồi." Tiết Thanh nói.
Giọng nữ nhẹ nhàng, lập tức bị tiếng cãi cọ trong điện nuốt mất.
"Được rồi." Tiết Thanh đột nhiên cất cao giọng, không còn như giọng nữ lanh lảnh, mà như sấm nổ bên tai đám thần tử.
Mọi nơi lập tức lặng ngắt như tờ.
Tất cả tầm mắt đều nhìn về phía ghế rồng.
Bùi Yên Tử đứng ở đằng sau ngẩng phắt đầu lên, mắt sáng ngời.
Nữ tử vốn ngồi trên ghế nay đã đứng dậy, dây ngọc trên mũ miện lung lay,
để lộ hàng mi dày và cong, mũi thẳng và đôi môi anh đào mím lại trước
mắt mọi người.
Cạch, một tiếng lạnh lùng vang lên nhưng trên
khuôn mặt kia lại hiện lên vẻ ngượng ngùng, dường như là do bị nhiều
người nhìn chăm chú như vậy.
"Trẫm, lần này đã không suy nghĩ chu toàn." Tiết Thanh nói, giọng nói mềm nhẹ như trước: "Hoảng sợ do dự nên có nhiều sơ hở."
"Bệ hạ, chúng thần xấu hổ." Vương Liệt Dương cúi người: "Là do chúng thần vô dụng."
Không ai giơ tay đánh người đang cười, nhất là vị đế vương đã nhận lỗi. Vương Liệt Dương lão vốn không phải là kẻ không biết phân biệt phải trái.
Mọi người trong điện vội vàng cúi người xưng tội theo.
"Tướng gia." Tiết Thanh đi xuống ghế rồng, đứng trước mặt Vương Liệt Dương,
lại nhìn mọi người: "Trẫm lên đại bảo như thế nào, người trong thiên hạ
đều biết, các ái khanh cũng biết. Từ năm tuổi trẫm gặp đại nạn, phải đào vong, phải tránh né trong dân gian, mai danh ẩn họ, trốn núp như chó
nhà có tang."
Đôi mắt như làn thu thủy của cô gái gợn sóng, đỏ lên.
Đám thần tử trong điện cúi đầu, miệng nói: "Bệ hạ chịu khổ rồi". Có người còn giơ tay lau nước mắt.
"Trong mười năm đó, trẫm chỉ mong giữ được mạng sống, mãi cho tới khi gặp được Thanh Hà tiên sinh, có tiên sinh dạy dỗ. Nhưng cũng chỉ được ba năm,
Thanh Hà tiên sinh đã..."
Nói tới đây thì nghẹn ngào, không thể nói tiếp.
Vương Liệt Dương thở dài, cúi người: "Bệ hạ xin nén bi thương."
Tiết Thanh giơ tay khẽ lau đi giọt nước mắt trên gò má.
"Thanh Hà tiên sinh dạy trẫm đọc sách, và lý lẽ, cho trẫm có tài trạng nguyên
nhưng còn chưa kịp dạy trẫm đạo trị quốc." Nàng nói, rồi lùi ra sau một
bước, nâng tay cúi người: "Xin tướng gia làm thầy, dạy trẫm đạo trị
quốc."
Tiếng xôn xao lập tức vang lên khắp điện.
Vương Liệt Dương cũng kinh ngạc, vội quỳ xuống đáp lễ: "Thần sợ hãi, thần có tài đức gì..."
Tiết Thanh giơ tay vịn chặt đôi tay ông ta, nói: "Tướng gia, lúc trước phụ
hoàng để lại năm vị cố mệnh đại thần, nay chỉ còn ngài và Lư đại nhân.
Tướng gia không dạy trẫm, trong thiên hạ này còn ai có thể?"
Không chờ Vương Liệt Dương trả lời, lại nói.
"Vua bất minh, quốc bất an, dân bất sinh! Tướng gia, xin hãy vì lê dân Đại Chu mà dạy trẫm đi."
Tiết Thanh nói xong, trong điện có một tiếng "xin tướng gia làm đế sư" rồi có nhiều tiếng nói vang lên.
Nhìn vị nữ đế mắt rưng rưng, tay đỡ mình, lại nghe những tiếng cầu khẩn
trong diện, lại thêm câu vì lê dân Đại Chu, nếu hôm nay Vương Liệt Dương lão mà không đồng ý, chẳng phải là có lỗi với lê dân Đại Chu?
"Thần, hổ thẹn." Vương Liệt Dương nói: "Thần nguyện dốc hết những gì có thể vì bệ hạ."
Tiết Thanh lập tức vui mừng, nín khóc mỉm cười, lại trịnh trọng thi lễ: "Bảo Chương cảm ơn thầy."
Tiếng chúc mừng vang lên tới tấp. Trong những tiếng chúc mừng ấy, Tiết Thanh
nâng Vương Liệt Dương dậy. Cả hai thầy trò đều vui mừng.
Trong lúc vui mừng ấy, sẽ không bàn bạc việc buộc tội thưởng phạt nữa. Triều hội liền tan.
Đám quan viên đi ra triều đình có vẻ mặt khác nhau, thậm chí còn chưa rõ.
"Sao đã bái đế sư rồi?" Khúc Bạch khẽ hỏi.
Trương Liên Đường đi sau hắn, nghe vậy thì bảo: "Bệ hạ luôn hiếu học."
Nếu không hiếu học, chỉ trông cậy vào trí tuệ thì không thể nào thi đỗ
trạng nguyên. Khúc Bạch là tiến sĩ, xuất thân từ người đọc sách nên hiểu điểm này. Nhưng giờ không phải là vấn đề hiếu học hay không.
Vương tướng gia vốn nắm giữ triều đình, nay lại thành đế sư, như vậy bệ hạ càng không thể phản bác lời của ông ta.
Trương Liên Đường nói: "Còn nữa, bệ hạ là một học sinh rất chăm chỉ." Tới gần
Khúc Bạch, thì thào: "Vương tướng gia sẽ phải suy nghĩ, hao tâm tốn sức
mà giảng dạy, giải thích nghi hoặc."
Lướt qua Khúc Bạch mà đi, áo bào khẽ lắc, khóe miệng mỉm cười, cong cong.
Người lớn tuổi luôn tinh thần và nghị lực có hạn, bên này suy nghĩ, bên kia
sẽ sơ sẩy. Khúc Bạch giật mình, lại bật cười, đây gọi là gì, là ỷ vào
tuổi trẻ bắt nạt người già à?
"Bắt nạt người cũng vất vả lắm chứ bộ."
Vạt áo long bào tung bay, giày nhỏ da hươu như bước trên mây, mũ miện đã tháo xuống. Nữ tử chấp tay sau lưng, lắc mình bước đi.
Tiêu Thải Tử dẫn theo vài nội thị nhón chân theo sau, còn gật đầu liên tục.
"Đúng, đúng vậy, bệ hạ quá vất vả rồi. Ngày đêm xử lý quốc sự, lại còn phải nghe giảng bài." Gã nói.
"Không còn cách nào khác, căn cứ vào bảo định luật bảo toàn năng lượng, vì để
cho ông ta bớt cãi cọ chỗ này, đành phải để ông ấy nói nhiều hơn ở nơi
khác." Tiết Thanh nói.
Định luật bảo toàn năng lượng là cái gì? Tiêu Thải Tử gật đầu liên tục: "Bệ hạ nói đúng."
"Tiêu Thải Tử, ngươi cứ đúng đúng đúng như vậy, trẫm nói gì thì là cái đó,
quá nịnh nọt." Tiết Thanh nói: "Bao nhiêu đế vương vì thế mà thành hôn
quân."
Tiêu Thải Tử trừng mắt, hoảng sợ nói: "Vậy phải làm sao giờ! Bệ hạ dạy nô tài đi."
Không nói mình có tội, mà là mong bệ hạ dạy nô tài cách không nịnh nọt.
Tiết Thanh cười ha ha, nói: "Nếu không muốn sai lầm, phải biết nhận sai là
như thế nào." Nói xong giơ tay che miệng, nhỏ giọng nói: "Hôm nay tửu
trì nhục lâm của hôn quân còn có không?"
Tiêu Thải Tử chỉnh trang dung nhan, nói: "Một nhóm mới được đưa đến hôm qua, nô tài cả gan xem
qua một lượt, quả thực quá cảnh giới rồi."
Những ngày đi theo này, Tiêu Thải Tử bất tri bất giác học được nhiều từ ngữ mà hoàng đế hay dùng.
Tiết Thanh nhíu mày, cười: "Vậy hôm nay truyền lệnh cho điện Cần Chính, có việc khải tấu, sáng mai làm sớm."
Tiêu Thải Tử nhìn điện Cần Chính phía trước, vòng người qua một hướng khác, cúi người thi lễ: "Bệ hạ bãi giá Ngự Hoa viên."
Âm điệu kéo dài. Tiết Thanh cười định cất bước, chợt dừng lại. Chỉ thấy
một bóng người nhoáng lên ở phía điện Cần Chính, nghe tiếng kêu đó,
người kia đi tới bên này.
Hôm nay còn triều thần muốn tấu ư? Chẳng phải đều vội vàng chạy đi phân tích tình thế sau khi hoàng đế mới bái sư à?
"Bệ hạ, chúng ta giả vờ như không thấy là được." Tiêu Thải Tử thấp giọng nói.
Tiết Thanh lại không cất bước, lắc đầu nói: "Những người khác còn được, người này thì không thể."
Liễu Xuân Dương cúi người thi lễ, nhìn đá lát dưới chân.