Tin tức ở Huỳnh Sa Đạo khiến triều đình chấn kinh nhưng đại triều hội không vì vậy mà giải tán.
Lệnh binh được an bài giao cho hình bộ hội thẩm, lệnh binh phụ trách đưa gửi cấp báo cực kỳ quan trọng nên việc tra hỏi liên quan đến rất nhiều thứ.
Đám người Vương Liệt Dương được cho phép làm rõ chuyện cửa địa cung Huỳnh Sa Đạo liền lựa chọn quan viên phái đi.
Tống Anh bình tĩnh sắp xếp từng việc, dường như đây chính là một việc triều
sự rất bình thường, tiếp theo còn nghị sự chuyện Tần Đàm Công gặp các
tướng soái địa phương, bởi vì đối với chuyện Tần Đàm Công mưu nghịch có
nghi vấn nhưng tin tưởng triều đình sẽ đưa ra thẩm vấn công bằng, mười
mấy vị tướng soái trước kia muốn đến kinh thành tận mắt chứng kiến đều
đã đến kinh thành.
Theo từng sự việc mà tiến hành, tâm trạng của
đám triều thần bất giác ôn hòa hơn rất nhiều, cũng không còn dậy sóng
kết thúc hội nghị triều đình.
“Cái khác tạm thời không nói, đế cơ điện hạ trầm ổn thần rất là khâm phục.” Tan triều đi trên đường Vương
Liệt Dương bị đám thân tín vây quanh nói: “Điện hạ lúc cũng ở tuổi này
nhưng còn không làm được vậy đâu.”
“Lúc tiên đế ở tuổi này còn vẫn là thái tử vô lo vô nghĩ.” Một quan viên nói.
Vương Liệt Dương nói: “Quả nhiên khó khăn gian khổ mới dốc lòng.”
Có quan viên vội vàng đi đến trước mặt, thi lễ với Vương Liệt Dương:
“Tướng gia, Huỳnh Sa Đạo quả nhiên đã phụng Tiết Thanh làm đế cơ rồi.”
Sự việc phát sinh đột ngột, nếu như không phải lệnh binh nói ra trên triều đường, mọi người còn không biết, tin tức phong tỏa nghiêm như vậy, có
thể thấy Huỳnh Sa Đạo bên kia đã triệt để bị Tiết Thanh nắm trong tay.
Không dự liệu được nàng lại có đồng đảng, số lượng còn không ít, trong thời
gian ngắn như vậy đã tuyên cáo thân phận của nàng trong dân gian, cũng
không ngờ được rằng nàng lại nhanh như vậy dưới sự bao vây và phòng thủ
của vạn binh trú quân khống chế Huỳnh Sa Đạo.
“Tướng gia, Tiết
Thanh thật sự mở được cửa địa cung.” Một quan viên thấp giọng nói, ánh
mắt lóe lên tia sang: “Vậy chúng ta phụng ai làm chủ?”
Tiết Thanh giờ khắc này không còn là nghịch tặc hét một tiếng chỉ có thể lánh nạn
kia nữa, mà là đế cơ thật gặp nạn được dân gian bảo vệ.
“Tướng
gia ở trên triều chất vấn, điện hạ chắc sẽ oán giận.” Một vị quan viên
khác thấp giọng nói: “Nhưng Tiết Thanh bên kia tất nhiên là sẽ cảm kích
tướng gia.”
Là bị người oán hận hay là được người cảm kích, đây
là một sự lựa chọn, hơn nữa đối với đại đa số người mà nói rất dễ dàng
đưa ra lựa chọn.
“Đối với quân tử mà nói không thể cân nhắc điều
này.” Vương Liệt Dương khoát tay nói: “Chúng ta muốn truy tìm là chân
tướng và chính đạo, không thể dựa vào cảm xúc được.”
Oán hận có
thể chuyển biến thành e ngại, lúc bị người khác e ngại cũng không phải
là chuyện gì xấu, cảm kích cũng có thể vì mang ân biến thành oán hận,
nhất là giữa quân thần, trên sử sách sớm đã có minh chứng, được quân
vương cảm kích không nhất định là chuyện tốt.
Cho nên quan trọng nhất vẫn là chữ lý.
“Chúng ta đi tra xét rõ sự thật, chân tướng là cái gì, chúng ta sẽ tin vào cái đó.” Vương Liệt Dương nói: “Nếu là vậy ai có thể trách cứ chúng ta?
Chúng ta cũng không cần ai cảm kích chúng ta, đó là đạo làm thần tử, vì
nước vì vua.”
Chúng quan viên gật đầu nói phải.
“Chuyện
này không được kéo dài, lập tức làm ngay.” Vương Liệt Dương nói: “Tránh
để Tống Nguyên chó cùng rứt giậu, nhất định phải xác thực đảm bảo Huỳnh
Sa Đạo an toàn, bắt đầu từ bây giờ người ở đó không còn là nghịch tặc
nữa.”
Đám quan viên nhất tề đáp phải liền giải tán đi làm việc
của mình, Vương Liệt Dương bước vào thư phòng, nhận trà do người hầu
dâng lên, nhìn vào ánh sáng rực rỡ chiếu vào phòng liền gật gật đầu.
“Ai nói là thật?” Hắn tự lẩm bẩm, thần sắc trước mặt người khác vẫn luôn
hòa nhã lại hiện ra sự khó hiểu, lại lập tức lắc đầu lấy trà một hơi
uống cạn: “Ta không quan tâm ngươi vì sao lại mở được cánh cửa, ngươi có thể mở ra thì đó chính là thiên ý.”
......
“Nàng sao lại mở ra được?”
Tống Anh trở lại thư phòng cũng đang đặt ra nghi vấn, thần sắc nàng ta nghi
hoặc khó hiểu còn có hiếu kỳ nhưng không có vẻ phẫn nộ gì, càng không có vẻ e sợ.
“Bây giờ còn chưa có tin tức cụ thể.” Trần Thịnh nói:
“Chỉ có tên lệnh binh kia nói là cứa rách tay, dùng máu xoa lên hắc
thạch, nhảy một điệu nhảy, đọc một câu chú ngữ liền mở được cửa.”
Tống Anh nhất thời ngây ngốc, lập tức cười ha ha.
“Quả nhiên là giở tà thuật mê hoặc dân chúng.” Tống Nguyên căm hận nói, lại
nhìn Tống Anh: “Điện hạ mở cửa địa cung không hề làm như vậy.”
Trần Thịnh cười khổ nói: “Vấn đề bây giờ không phải là nàng ta mở cửa như
thế nào, mà là nàng ta mở được cửa.” Hắn bất giác cũng chau mày: “Sao
lại mở được chứ?”
Tống Nguyên nói: “Đương nhiên là cửa địa cung hỏng rồi.”
Hỏng rồi?
Tống Anh và Trần Thịnh đều nhìn hắn.
“Lăng mộ hoàng hậu sập xuống hai lần rồi.” Tống Nguyên nói: “Sớm đã không còn hình dạng rồi, chỗ đó lại không phải là hoàng lăng chân chính.”
Chẳng qua là lúc đầu Tần Đàm Công vì để che giấu chân tướng cái chết của
hoàng hậu và đế cơ mới xây dựng hoàng lăng ở đây, mặc dù là quy cách
hoàng lăng nhưng rốt cuộc gấp rút không thể so sánh được với hoàng lăng
chân chính, lại trước sau sập lún hai lần thời gian cách nhau không đến
một năm.
“Càng huống hồ Huỳnh Sa Đạo vốn có đồng đảng của nàng.” Tống Nguyên nói: “Làm tay chân thì có gì kỳ lạ.”
Vậy cũng phải, Trần Thịnh gật gật đầu.
Tống Anh cười cười, nói: “Người thông minh làm việc quả thật lợi hại.”
Trần Thịnh nói: “Lệnh binh kia đến triều đường truyền lời nhưng có thể thấy chỗ khác cũng đã được truyền tin.”
Điều này tương đương với việc quan phủ ra mặt truyền lời, hơn nữa đối tượng
truyền là quan phủ quân đội, không giống với một số đồng đảng ẩn giấu
trong bách tính lén lút phát cáo thị lúc trước.
Có minh chứng địa cung Huỳnh Sa Đạo mở cửa, chỉ sợ nhiều nơi sắp loạn.
Tống Nguyên nói: “Ta đây sẽ điều khiển đại quân đến bình định Huỳnh Sa Đạo.”
Tống Anh nói: “Vương tướng gia sẽ không đồng ý đâu, trước mắt không cần gấp, để xem tra được thế nào.”
“Điện hạ, chuyện này…” Tống Nguyên vội vàng nói.
Tống Anh cắt ngang lời hắn: “Quả nhân biết chuyện này tuyệt không thể coi
thường nhưng đây cũng là chuyện sớm nằm trong dự liệu. Nàng nếu đã có
tâm gây rối, tất nhiên phải giở các trò tác quái, là nàng tác quái không phải quả nhân, quả nhân có gì phải sợ?” Nàng ta đứng lên đi dạo hai
bước: “Lúc nhỏ phụ hoàng đã nói cho ta biết, thiên hạ này ngồi được
không dễ dàng, mà cái không dễ ở đây, quả nhân đã đích thân trải qua
rồi.”
Phụ hoàng, mẫu hậu bị sát hại, bản thân ẩn nấp mười năm, chuyện không dễ này quả thật là rất nhiều đế vương không thể trải qua.
“Quả nhân có thể không chết về triều, quả nhân có gì phải sợ?” Tống Anh nói
tiếp: “Tần Đàm Công mưu nghịch bá quyền mười năm, chân tướng phơi bày
vẫn phải vào ngục, đã có một Tần Đàm Công, lại thêm một Tiết Thanh cũng
không có gì kỳ lạ, cũng không có gì phải kinh loạn sợ hãi, binh đến
tướng chặn, nước lên đất chặn.”
Trần Thịnh, Tống Nguyên cúi người đáp phải.
“Quan quân Huỳnh Sa Đạo bên kia đã thành tặc rồi, Tống đại nhân đương nhiên
muốn điều binh hiệp trợ Vương tướng gia.” Tống Anh nói: “Tránh để đám
người của Vương tướng gia bị quân tặc làm bị thương.”
Tống Nguyên ngẩng đầu ánh mắt sáng lên, thần sắc sáng tỏ cúi người đáp vâng.
Nhìn thần sắc Tống Anh bình tĩnh, ánh mắt Tống Nguyên lóe lên tia sáng,
trong lòng Trần Thịnh hơi khựng lại, Huỳnh Sa Đạo lại sắp bị giáng một
trận thiên tai lôi hỏa sao?
Chuyện sao lại biến thành như vậy?
Trần Thịnh đi trên lối ra ngoài cung, thần sắc có mấy phần không hiểu, vì Tiết Thanh đó.
Ai ngờ được Tiết Thanh người đó, ngày này giờ này sẽ biến thành như vậy.
……
“Điện hạ lúc đầu không nên giúp nàng mở cửa địa cung.” Nhìn Tống Anh đứng bên cửa sổ dường như thất thần, Quý Trọng nói: “Nếu không nàng cũng sẽ
không sống đến hôm nay, theo sự bố trí của Tống đại nhân nàng vốn phải
chết ở Huỳnh Sa Đạo.”
Một đế cơ không mở được cửa địa cung tất
sẽ bị Ngũ Đố quân rời bỏ, lại vì nghi vấn ngọc tỷ bị Tần Đàm Công truy
sát, chuyện sẽ kết thúc ở thành Huỳnh Sa Đạo.
Hơn nữa đế cơ chân chính Tống Anh sẽ an toàn, một loạt chuyện tiếp sau cũng chiếu theo vậy mà xảy ra.
“Quý Trọng ngươi sai rồi, đó không gọi là giúp nàng, giúp nàng cũng là vì
giúp ta.” Tống Anh quay người nói: “Hơn nữa, trên thế gian không có lúc
đầu, cũng không có nếu như, những lời này không cần nói.”
Quý Trọng cúi đầu đáp vâng rồi lui xuống.
Thư phòng hồi phục lại sự yên tĩnh, nội thị cung nữ đều không có, Tống Anh
trở về trước bàn sách, cầm lên một bản tấu chương, lại không mở ra giống như thường, mà là im lặng một khắc, lẩm bẩm một mình: “Nàng sao lại có
thể mở được cửa địa cung?” Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Trời, sao lại có thể dung nàng?
......
Trong phòng lao sâu hun hút dưới đất vang động tiếng xích khóa, khiến mặt đất cũng run rẩy theo.
Đám thị vệ trong phòng lao không kinh sợ cũng không cầm binh khí ngăn chặn
nam nhân đứng dậy trong lồng sắt, mà là lùi về sau một bước cúi đầu đứng yên.
“Nàng mở được cửa địa cung?” Tần Đàm Công nói, giơ tay xoa nhẹ thắt lưng, trên mặt cũng xuất hiện sự kinh ngạc.
“Phải, Công gia, mở trước mặt mọi người.” Thị vệ nói: “Sau đó quan quân dân chúng Huỳnh Sa Đạo đều quỳ xuống đất hô đế cơ.”
Tần Đàm Công không lên tiếng một lúc, ngẩng đầu nhìn về phía trước, dường
như xuyên qua địa lao nhìn thấy thành Huỳnh Sa Đạo, nhìn thấy cảnh tượng đó, sự kinh ngạc trên mặt hắn tan di, ngẩng đầu cười to.
“Thế
nên ngươi thua rồi.” Hắn nói, tiếng cười chấn động, xích khóa trên cổ
tay cổ chân run rẩy, sau đó như là không chịu nổi tiếng cười này liền
soạt một tiếng đứt gãy từ trên bốn mặt tường.