Câu nói này giống như là đang đe dọa, nhưng Tiết Thanh cũng không thèm để ý mà chỉ mỉm cười.
Sở Minh Huy nghe vậy liền la to.
“Liễu Xuân Dương, ngươi muốn gì hả?”
Theo sau Sở Minh Huy, những thiếu niên khác của xã Trường Lạc cũng liền mở miệng.
“Còn bày đặt dọa người sao?”
“Ai sợ ai...”
Mấy thiếu niên xã Ngũ Lăng tất nhiên cũng không cam chịu yếu thế. Thiếu
niên ở hai xã lại hung hăng đứng xô đẩy nhau. Bởi vì Tri phủ đại nhân
cũng không còn ở đây, thế nên bọn họ cũng không cần phải kiềm chế lại
tính tình của mình làm gì. Dân chúng xung quanh thấy vậy lập tức đánh
trống, reo hò cổ vũ.
Đương nhiên mấy vị lão gia sẽ không cho phép con cháu nhà mình đánh nhau, vì vậy bọn họ lập tức quát lớn, ra lệnh
các thiếu niên ngừng lại.
“Ngừng ngay cho ta, còn muốn mất mặt nữa sao?” Liễu Tam gia lạnh lùng nhìn các thiếu niên xã Ngũ Lăng quát.
“Chỉ là trò chơi giải trí thôi, đừng có coi nó là việc gì to tát lắm rồi lại đánh nhau, như vậy còn ra thể thống gì nữa.” Sở Thành giả vờ không vui, nói với ý châm biếm.
Các thiếu niên xã Ngũ Lăng giận dữ theo sau Liễu Xuân Dương phất tay áo bỏ đi. Những người có địa vị đang ngồi
trong lều nói giỡn với nhau, sau khi nhìn kỹ Tiết Thanh bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp, bọn họ cũng tạm biệt nhau rồi rời khỏi đó. Bọn họ đều là
những người bận rộn, nhưng bởi vì Tri phủ đại nhân nên mới đến đây. Bây
giờ Tri phủ đại nhân đã không còn ở chỗ này, bọn họ cũng không cần lãng
phí thời gian ở đây làm gì nữa.
Những người trong lều đều đang từ từ ra về, ngược lại dân chúng thì ồn ào kéo tới. Đa số tất cả mọi người đều chú ý đến Tiết Thanh, bọn họ nhìn nàng rất lâu, sau đó lại đứng
đánh giá, nghị luận, hỏi thăm.
“Quách lão gia thật sự nguyện ý gả con gái cho cậu à?”
“Ngươi có thể thi đậu Trạng Nguyên sao?
“Ngươi không phải là con riêng của Quách lão gia đó chứ...”
Mọi người càng lúc càng hỏi những câu rất quá đáng, Tiết Thanh không xấu hổ cũng chẳng thèm để ý. Ngược lại, Sở Minh Huy đã không nghe nổi nữa, cậu nắm tay kéo Tiết Thanh đi ra ngoài. Những thiếu niên khác thấy vậy cũng vội vã che chở xung quanh Tiết Thanh, bảo vệ nàng ra ngoài. Đương nhiên nếu có người hỏi những câu nghiêm túc, bọn họ cũng sẽ nghiêm chỉnh trả
lời.
“Lúc nào mới thi đấu xúc cúc nữa?”
“Cái đó phải xem mấy tên nhóc xã Ngũ Lăng khi nào thì mới phục hồi sức lực...”
“Cám ơn các ngươi đã giúp ta thắng cá cược...”
“Vậy chia một nửa nhé?”
Xung quanh các thiếu niên đều có người vây quanh, cười nói hỏi thăm. Ngoài
ra hai bên còn có mấy cô gái đang đứng nhìn, nhưng vì còn e ngại nên
chưa dám tới gần. Có những cô gái gan lớn thì nhìn các thiếu niên cười
hì hì, một vài người nhát gan hơn thì cầm quạt che mặt nhìn lén. Các
thiếu niên cũng không thèm để ý, có vài người còn cố ý kéo cổ áo xuống,
khiến các thiếu nữ kia xấu hổ né tránh.
Tiết Thanh nhìn các
thiếu niên đang vây quanh mình, bọn họ đều đang cởi trần, biết là không
thể né tránh được, thế nên nàng chỉ khẽ mỉm cười.
“Tam Lang,
không ngờ cậu lại là Tiết Thanh.” Sở Minh Huy vỗ vai nàng, nói tiếp:
“Đúng là không thật thà gì cả, dám giấu chúng ta.”
Tiết Thanh cười.
“Vốn tôi đến đây là để chơi xúc cúc, nên nếu tôi có thể đá tốt là được rồi, vấn đề tôi là ai cũng đâu quan trọng.” Nàng nói.
Quách Tử An đứng phía sau nghe vậy liền lạnh lùng cười, không quan trọng sao? Nếu ngay từ đầu bọn họ biết ngươi là ai, nhất định sẽ không cho ngươi
có cơ hội đá. Nhưng hiện tại nhìn vẻ mặt của các thiếu niên liền biết,
mặc dù vẻ mặt bọn họ rất phức tạp, nhưng cũng không phải là ghét bỏ. Rõ
ràng đây chính là nhờ trận đấu ngày hôm nay, bởi vì đã cùng chung sức
chiến đấu, lại giành được chiến thắng, nên bọn họ đã dần thay đổi cách
nhìn về Tiết Thanh.
“Lần này may mà có cậu đấy.” Sở Minh Huy nói
xong lại tiếp tục vỗ vai Tiết Thanh: “Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy
vẻ mặt khó coi đó của đám Liễu Xuân Dương đấy, vui thật, ha ha.”
Mặc dù lần này khó khăn lắm mới giành được chiến thắng, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy rất vui, vì vậy ai nấy đều cười thật lớn.
“Việc vui thế này, phải đi ăn mừng thôi.”
Có người lớn tiếng la hét, mấy thiếu niên kia nghe vậy lập tức đồng ý.
“Hồi nãy Liễu Xuân Dương có nói khi bọn họ thắng sẽ đi đến Lục Ý lâu, như
vậy đi, hiện tại chúng ta mới là người thắng, mặc kệ bọn họ có đi hay
không, chúng ta cứ đi đến đó vui chơi thỏa thích đi.” Có người chen vào
góp ý.
Nhắc đến Lục Ý lâu, mấy thiếu niên liền nháy mắt nhìn nhau ra hiệu, sau đó gật đầu cười lớn, chỉ có mình Tiết Thanh còn đang thắc
mắc xem Lục Ý lâu rốt cuộc là nơi nào. Trương Song Đồng vỗ tay nói.
“Đó là tất nhiên rồi, mới nãy ta cũng đã sai người đến đó sắp xếp trước
rồi. Bọn họ đã đặt trước một phòng tốt nhất, chúng ta đi ngay bây giờ
đi.”
Các thiếu niên vui vẻ cười đùa, khiến cho mấy cô gái không
nhịn được mà chú ý thêm lần nữa. Những cũng không phải tất cả các cô gái đều e ngại, có một cô gái đang cười đi tới gần bọn họ.
“Chúc mừng nha, xin chúc mừng.” cô gái kia chắp tay theo kiểu giang hồ, vừa cười vừa nói. Người này chính là Quách Bảo Nhi.
Mặc dù Quách Bảo Nhi là con gái, nhưng các thiếu niên ở đây đều rất quen
thuộc. Lý do thứ nhất là bởi vì nàng chính là tiểu muội của Quách Tử An
và Quách Tử Khiêm. Thứ hai là bởi vì ở thành Trường An này, Quách Bảo
Nhi cũng khá nổi tiếng.
Các thiếu niên liền mỉm cười cám ơn, Sở Minh Huy thì cười giỡn, nói đùa một câu.
“Bảo Nhi muội muội, hiện tại bọn ta đang muốn đi đến Lục Ý lâu ăn cơm, muội có muốn đi chung không?”
Quách Tử An ho nhẹ một tiếng ngăn cản cậu ta nói chuyện, nhưng Quách Bảo Nhi đã “A” lên một tiếng đáp.
“Các ngươi muốn đi đến cái nơi vừa uống rượu vừa có kỹ nữ hầu hạ sao? Được
lắm, ta cũng muốn đi.” Ánh mắt nàng sáng lên, mỉm cười nói.
Mấy
nha đầu đi bên cạnh Quách Bảo Nhi nghe vậy vội vã khuyên can, Quách Tử
An cũng trừng mắt nhìn nàng, Quách Bảo Nhi không để ý lắm mà chỉ hì hì
cười.“Hôm nay hình như Bảo Nhi muội muội trông rất vui vẻ thì phải.” Sở
Minh Huy cười nói, sau đó vỗ vai Tiết Thanh ra hiệu: “Hay là bởi vì Tiết Thanh đã giành được chiến thắng?”
Sở Minh Huy vừa dứt lời,
Quách Tử An đã đổi sắc mặt, Quách Bảo Nhi ghét nhất là người khác nhắc
đến Tiết Thanh trước mặt nàng, nên Quách Tử An nghi ngờ, Quách Bảo Nhi
tới đây để gây chuyện. Thật là... kiếm chuyện ở nhà thì không sao, hiện
tại nếu gây chuyện ở đây chắc chắn mấy thiếu niên kia sẽ che chở cho
Tiết Thanh...
Nhưng làm cậu ngoài ý muốn đó là Quách Bảo Nhi lại không hề tức giận, ngược lại còn mỉm cười đáp.
“Đúng rồi, đúng rồi.” Nàng liên tục gật đầu, hai bím tóc như cành liễu đang
lắc lư trông rất đáng yêu, nàng nhìn Tiết Thanh: “Tiết Thanh à, chúc
mừng nha.”
Tiết Thanh ừ một tiếng, gật đầu cười nhưng cũng không nói gì thêm.
Quách Bảo Nhi cũng không nói gì thêm mà chỉ nhìn Tiết Thanh cười. Cười đến
nỗi các thiếu niên nháy mắt ra hiệu cho nhau, cười đến nỗi Quách Tử An
cảm thấy sợ hãi trong lòng.
“Bảo Nhi, muội đừng nói bậy. Chúng ta chỉ đi uống rượu, chứ không phải đến đó để tìm kỹ nữ.” Cậu trầm giọng.
Hay là Quách Bảo Nhi muốn mượn chuyện Tiết Thanh đến Lục Ý lâu để gây
chuyện đó chứ, cái này cũng vô dụng. Nếu như Tiết Thanh đi một mình còn
có thể, nhưng hiện tại có nhiều người đi như vậy, gây chuyện ồn ào sẽ
chỉ khiến cho tất cả mọi người đều khó xử thêm thôi. Thật đáng ghét,
cũng bởi vì Tiết Thanh cùng đi chơi với mọi người, nên có rất nhiều
chuyện cũng không tiện làm.
“Bảo Nhi muội muội chính là nữ trung
hào kiệt (1), nàng ấy không phải loại người thích đi gây chuyện đâu mà.” Trương Song Đồng cười nói.
Quách Bảo Nhi gật đầu, bím tóc cũng lắc lư theo.
“Đúng đó, đúng đó, ta rất hiểu chuyện. Việc vui thế này, đi uống rượu, gọi người hầu hạ là điều bình thường thôi.”
“Tiết Thanh.” Quách Bảo Nhi không để ý đến ánh mắt khó hiểu của Quách Tử An
mà chỉ cười hì hì nhìn Tiết Thanh: “Ngươi cần phải uống thật nhiều đó
nha.”
Nói xong lại chớp mắt cười.
“Chờ đến lúc về nhà ta có tin vui này muốn nói cho ngươi biết.”
Không biết lại muốn bày trò gì nữa đây, Tiết Thanh thầm nghĩ, Sở Minh Huy lại vỗ vai Tiết Thanh lần nữa.
“Tam Lang, Quách tiểu thư đối xử với cậu cũng không tệ lắm.” Cậu nháy mắt cười nói: “Thật là ngọt ngào nha.”
Các thiếu niên khác nghe vậy liền cười theo.
“Hóa ra lời đồn sai rồi, Quách tiểu thư thật ra cũng thích ngươi...”
“Ôi, tin đồn là thật đấy, mọi người đừng quên cậu ta là Tam Lang nhé.”
“Nói cũng đúng, như vậy sau ba lần gặp mặt, khẳng định Bảo Nhi tiểu thư về sau sẽ...”
Nếu để bọn họ nói tiếp, lời này càng về sau lại càng mang hàm nghĩa khác
rồi, Quách Tử An liên tục ho khù khụ, Trương Song Đồng cũng đổi chủ đề,
bảo mọi người mau đi uống rượu.
Nghĩ đến nơi mình sắp tới, các
thiếu niên ai nấy cũng đều rất vui vẻ, vội ra lệnh cho người hầu nhà
mình dẫn ngựa đến. Đang lúc cười đùa liền nghe được một giọng nữ gọi tên Tiết Thanh. Tiết Thanh chưa quay đầu lại đã nhận ra đó là tiếng của
Thiền Y, nàng vội vã nhìn qua, thấy Thiền Y và Noãn Noãn đứng cách đó
không xa, nhưng cũng không dám tới gần.
Tiết Thanh liền lịch sự chào các thiếu niên, sau đó đi qua chỗ Thiền Y và Noãn Noãn.
Thiền Y tự biết mình đã là thiếu nữ, thế nên không dám nhảy nhót như Noãn
Noãn, nhưng nụ cười trên gương mặt nàng đã chứng tỏ bản thân nàng cũng
đang rất vui vẻ.
“Tất nhiên rồi, tất cả mọi người đều ta i đây.” Thiền Y đáp xong lại quay đầu chỉ phía sau: “Đám trẻ con cũng đến nhưng đã vội vã đi mua kẹo ăn rồi...”
Chắc là đám trẻ con hay chơi xúc cúc ở tạp viện rồi, Tiết Thanh cười gật đầu.
“Thiếu gia, chúng ta cùng nhau trở về đi. Tiết thẩm đã làm sẵn những món ngon ở nhà rồi đó.” Noãn Noãn nói.
Tiết Thanh ừ một tiếng.
“Đúng lúc hai người có ở đây, vậy thay ta nói với mẫu thân một tiếng, ta đi ăn ở ngoài rồi nha.”
Noãn Noãn khó hiểu, Thiền Y lại hiểu rõ, bởi vì các thiếu niên đã thắng trận đấu nên muốn đi ăn mừng với nhau.
“Đi đâu vậy? Đừng có uống rượu nha.” Thiền Y dặn dò.
Tiết Thanh hơi do dự, vì nàng cũng vừa mới biết Lục Ý lâu là nơi thế nào, nên không biết có nên nói thật hay không.
“Ta cũng không biết nữa. Là chỗ mà Song Đồng thiếu gia chọn... Nhớ rồi, ta không uống rượu đâu mà.”
Nàng là đứa trẻ ngoan, mấy chuyện như uống rượu, gọi kỹ nữ như thế này cứ để người khác sắp xếp đi.
***
(1) Nữ trung hào kiệt: Là những cô gái có tài, ý chí mạnh mẽ như đàn ông, tính tình phóng khoáng.