Liễu Xuân Dương không thể đánh được Tiết Thanh, Tiết Thanh cũng không
đánh hắn, thiếu niên của hai đội đều đã xông tới. Các thiếu niên ở xã
Trường Lạc lập tức kéo Tiết Thanh ra phía sau bảo vệ.
“Liễu Xuân Dương, ngươi là cái đồ không biết xấu hổ!”
“Đánh hắn cho ta!”
“Là do tên nhóc kia động tay động chân trước! Khiến Liễu Xuân Dương chảy máu rồi...”
“Ngươi bị mù à, chân của cậu ta sao có thể đá được đến trên mặt của Liễu Xuân Dương!”
“... Hắn chảy máu là do cơ thể hắn yếu đuối thôi, nếu sợ thì còn chơi xúc cúc làm gì nữa...”
Các thiếu niên ồn ào chửi rủa, xô đẩy nhau. Sân đấu đã lộn xộn nay càng
thêm hỗn loạn, mà khán giả đang vây xem ngoài sân cũng ồn ào náo động
theo.
“Đánh hắn!”
“Đánh hắn!”
Vô số người giậm
chân, vẫy tay, cười lớn, hô to mắng, cổ vũ cho các thiếu niên đang đánh
nhau trong sân. Trận đấu xúc cúc đã lộn xộn như một trận đá gà.
Đám thiếu nữ trừng mắt, há hốc mồm, cắn cây quạt hoặc khăn tay đang cầm
trên tay. Mấy vị lão gia đang ngồi trong lều thì tức giận lắc đầu.
“Còn ra thể thống gì nữa!”
Cũng may bên cạnh sân đấu không chỉ có đại phu, mà còn có binh lính, đối phó với những vụ đánh nhau chính là việc mà bọn họ giỏi nhất. Vì vậy chỉ
một lát, các thiếu niên đang điên cuồng đánh nhau đã bị kéo ra.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Bên ngoài sân, các thiếu niên đang đánh nhau. Bên trong lều, mấy người đàn ông cũng bắt đầu cãi nhau.
“Là do tên nhóc kia đá người trước!” Liễu tam gia tức giận hô: “Đúng là đồ tồi.”
Đương nhiên có người không đồng ý với ông.
“Tam gia à, sao có thể nói cậu bé kia là đồ tồi được, cái này rõ ràng là
nhiệt huyết của tuổi trẻ thôi, xúc cúc thì khó tránh khỏi va chạm mà.”
Sở Thành lắc đầu nói.
Đây chính là lời mà Liễu tam gia đã nói
lúc trước, hiện tại trong hoàn cảnh này, Sở Thành nhắc lại thật sự rất
phù hợp, hơn nữa ông còn nói thêm một câu.
“Cũng đâu phải là đàn bà con gái đâu mà yếu đuối đến nỗi chỉ mới té ngã đã không chịu nổi.”
Vừa rồi ông thấy rất rõ ràng, người bị té ngã chỉ có Liễu Xuân Dương của xã Ngũ Lăng, mà thiếu niên ra tay của xã Trường Lạc lại không hề bị
thương. Ngay cả mấy thành viên còn lại của xã Trường Lạc, những người
đang đánh nhau cũng chưa từng chịu thua thiệt... Nếu đã không bị thiệt
thì tất nhiên ông muốn chuyện lớn biến nhỏ, chuyện nhỏ hóa không rồi.
Sắc mặt Liễu tam gia tái xanh, một vài người khác cũng ồn ào tức giận, bất
bình thay cho Liễu tam gia, bên Sở Thành cũng có vài người lên tiếng.
Trong lều vang lên tiếng tranh cãi ầm ĩ của hai bên.
“Các ngươi
làm như vậy còn ra thể thống gì nữa.” Tri phủ đại nhân chậm rãi nói, ông chỉ tay về phía giữa sân: “Mấy thiếu niên ngoài sân đã bắt đầu tiếp tục thi đấu, các người còn cãi nhau làm gì, không bằng bọn nhỏ nữa.”
Đám người nghe vậy khẽ giật mình nhìn về phía giữa sân, thấy các thiếu niên đã tách ra và bắt đầu chạy giành bóng.
Bởi vì có Tri phủ đại nhân ở đây nên bọn họ không thể đánh nhau được, hơn
nữa trận đấu cũng đã đi đến bước này rồi, vì vậy cũng nên thi đấu tiếp
để phân thắng bại.
Liễu Xuân Dương vừa chạy vừa lau máu mũi. Mồ
hôi, bụi đất và máu mũi dính trên chiếc áo trắng khiến hắn trông rất
thảm hại, không còn dáng vẻ phong lưu của thiếu niên xã Ngũ Lăng như lúc trước nữa rồi.
Trương Song Đồng chạy song song với hắn, sau đó cười hì hì nói.
“Dương Tử à, cậu biết vì cái gì mà chúng ta lại mặc quần đen áo đỏ hay không?” Cậu đột nhiên nói.
Liễu Xuân Dương trừng mắt không trả lời.
“Bởi vì dù có bị chảy máu cũng không bị người khác nhìn thấy.” Trương Song
Đồng mỉm cười nói: “Không muốn người khác nhìn thấy sự thảm hại cũng
không muốn người khác tội nghiệp.”
Dứt lời liền lắc đầu một cái, sau đó cầm thắt lưng màu đỏ buộc lại tóc phía sau rồi tăng tốc độ chạy nhanh hơn.
Liễu Xuân Dương giận dữ.
“Trương Song Đồng, cái đồ chết tiệt nhà ngươi!” Hắn vừa mắng vừa đuổi theo,
nhưng mà cũng chỉ mắng chứ không dám đánh nhau, dù có muốn cũng không
còn thời gian để đánh nhau nữa.
Không chỉ hắn mà các thiếu niên ở xã Ngũ Lăng hiện tại cũng chỉ muốn đá bóng vào khung thành đối phương,
chứ không còn ý nghĩ muốn ngáng chân đối thủ nữa... Bởi vì bọn họ chẳng
những không ngáng chân được mà ngược lại còn phải luôn đề phòng đối
phương.
Trong tiếng reo hò cổ vũ ồn ào của khán giả, đến gần lúc
kết thúc trận đấu cuối cùng bọn họ cũng chịu thi đấu trung thực. Thế
nhưng vẫn chậm một bước, Tiết Thanh thỉnh thoảng xuất hiện khiến các
thiếu niên xã Ngũ Lăng làm mất bóng, còn các thiếu niên xã Trường Lạc
nhờ có Tiết Thanh phòng thủ mà như cá gặp nước dẫn bóng rất thuận lợi.
Mặc dù trên sân không còn những cảnh đấu tranh giành bóng hung hăng và đầy
kích thích như trước, nhưng nhìn các thiếu niên xã Trường Lạc có thể nhẹ nhàng, dễ dàng dẫn bóng, những người vây xem vẫn rất vui thích, tiếng
reo hò của bọn họ vang lên khắp mọi nơi, mấy cô gái và các phu nhân đang ngồi trong lều cũng cảm thấy cảnh tượng này đẹp mắt hơn nhiều so với
màn tranh đấu quyết liệt lúc trước... Thật ra trước kia bọn họ cũng
thường xem trận đấu y như vậy nhưng lại không hề có cảm xúc gì.
Trương Song Đồng và Trương Liên Đường vừa chạy dẫn bóng vừa phối hợp với nhau
chuyền bóng cho đồng đội mình. Sở Minh Huy sau khi tiếp được bóng liền
đá mạnh quả bóng vào khung thành đối phương. Trận đấu đã đến lúc kết
thúc.
Các thiếu niên của xã Trường Lạc nhảy cẫng lên reo hò đầy vui vẻ, Quách Tử An cũng nhếch môi, khập khiễng chạy tới.
Ngược lại với tâm trạng đầy kích động của các thiếu niên xã Trường Lạc, các
thiếu niên xã Ngũ Lăng đầy chán nản, bọn họ đều sức cùng lực kiệt, còn
thảm hại đến nỗi ngã ngồi trên mặt đất để đỡ mệt.
Liễu Xuân
Dương nhìn tấm bảng ghi tỷ số trong sân. Chênh lệch tỷ số giữa hai đội
là không lớn nhưng chỉ cần chênh lệch một điểm thôi cũng đủ để phân
thắng bại rồi, rõ ràng là đội hắn có thể thắng... Hắn oán hận tự đánh
vào chân mình.
Liễu Xuân Dương ngẩng đầu nhìn về phía xã Trường
Lạc, bên trong đám thiếu niên đang reo hò và cười đùa đầy vui mừng kia,
hắn không nhìn thấy cái cậu nhóc gầy yếu đó. Đều là tại cái tên Tam Lang đó cả... Tên nhóc này rốt cuộc là ai?
Trong lều của các thiếu nữ cũng vang lên những tiếng hoan hô rất lớn. Hơn nữa còn có tiếng cười
rất lớn, một tiếng cười to đầy đáng sợ.
Thật ra mục đích mấy cô
gái đến đây là để ngắm nhìn các thiếu niên, còn về phần đội nào thắng
đội nào thua thì các nàng cũng không để ý lắm, tuy nhiên... Mấy thiếu nữ nhìn về phía Quách Bảo Nhi đang chống nạnh cười nghiêng ngả.
“Liễu Ngũ Nhi.” Quách Bảo Nhi khẽ giơ tay, chỉ vào Liễu Ngũ Nhi đang ngồi bên cạnh: “Chúc mừng ngươi! Chúc các ngươi hạnh phúc mãi mãi, bên nhau đến
già!”
Nói đến đây lại không nhịn được mà cười lớn.
Sao vậy? Có vài cô gái không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên tò mò, nhỏ giọng hỏi thăm.
“Hồi nãy Liễu tiểu thư với Quách tiểu thư...” Có vài cô gái biết chuyện cất
tiếng giải thích, nhưng chưa nói xong đã bị cắt ngang.
“Ngừng, nói mấy cái này ra làm gì? Việc này có liên quan gì đến mấy người chứ?” Có vài cô gái lạnh lùng nói.
Mấy cô gái này chính là bạn tốt của Liễu Ngũ Nhi, bọn họ đều là người của
bốn dòng họ hoặc tám gia tộc lớn, thế nên mấy cô gái kia đều không dám
nói nữa.
Quách Bảo Nhi thấy vậy liền vỗ tay cười.
“Ôi, xấu hổ nữa hả, không cần phải ngượng ngùng như vậy đâu mà.”
Mặc dù vẻ mặt Liễu Ngũ Nhi không đến nỗi quá tức giận hay xấu hổ nhưng sắc
mặt nàng cũng rất kém. Liễu Ngũ Nhi nhìn Quách Bảo Nhi một lát liền đứng dậy, phất tay áo rời đi. Mấy nha đầu và những người bạn đang ngồi bên
cạnh nàng cũng vội vã đi theo sau.
“Chao ôi, ngươi không được chơi xấu nha. Có chơi có chịu chứ.” Quách Bảo Nhi đứng phía sau, dùng hai tay che miệng hô.
Liễu Ngũ Nhi cũng không quay đầu lại mà vẫn tiếp tục đi.
“Ta nói cho các ngươi biết...”
Quách Bảo Nhi muốn kể cho mấy cô gái ở đây nghe nhưng bị tỷ muội Tần Tố Lan ngăn cản.
“Ngươi không nên nói thêm làm gì, để nàng ta bị mất mặt vậy là đủ rồi.”
“Đúng vậy đó, chẳng lẽ nàng ta còn tưởng là thật.”
Quách Bảo Nhi trừng mắt.
“Đương nhiên là thật rồi. Ta không nói đùa đâu.”
Nàng nói xong liền phất tay áo bỏ đi.
“Ta phải nói việc này cho phụ mẫu biết mới được.”
Những việc thế này đừng nói cho phụ mẫu biết làm gì, vì dù có nói cho ông
trời nghe thì cũng vô dụng thôi. Hai tỷ muội Tần gia cười hì hì đuổi
theo Quách Bảo Nhi.
“Bảo Nhi à, ngươi bị ngốc hay sao vậy...”
Bên lều mấy cô gái, kẻ thì tức giận, người thì vui vẻ rời khỏi, còn trong
sân đấu, các thiếu niên đều chưa ai đi hết. Mặc dù Liễu Xuân Dương cùng
với đồng đội của hắn rất muốn phất tay áo bỏ đi. Nếu là trước kia hắn
tất nhiên cũng sẽ làm như vậy, thế nhưng bây giờ không thể, bởi vì bây
giờ có Tri phủ đại nhân...
Đám đông dân chúng đang vây xem cũng
không tản đi mà ngược lại số người chạy đến xem lại ngày càng nhiều hơn. Mấy vị lão gia bên trong lều chắc chắn sẽ không bỏ đi, bởi vì bọn họ
muốn đi theo Tri phủ đại nhân. Có vài thương nhân nghe tin cũng vội vã
chạy tới, bọn họ muốn cùng với Tri phủ đại nhân tặng thưởng cho đội
thắng cuộc. Vì được cùng lúc xuất hiện với Tri phủ đại nhân cũng là một
điều vinh hạnh hiếm có được.
Người vây xem ngoài sân ồn ào chen lấn nhau, ai nấy cũng đều chờ mong được nhìn thấy những thiếu niên đã giành chiến thắng.
Nhưng điều này lại không liên quan gì đến bọn họ, Liễu Xuân Dương cúi người,
hung hăng đánh lên chân mình thêm lần nữa. Đây mới là việc khiến cho
người ta cảm thấy đau khổ nhất.
............
Mấy người
Trương Liên Đường đều hướng bên sân đi tới, tất cả các thiếu niên ở xã
Trường Lạc đều có mặt, ngay cả Quách Tử An đang bị thương và hai thiếu
niên dự bị cũng đi theo. Quách Tử Khiêm cũng muốn tới, nhưng khi nhìn
thấy Tiết Thanh, cậu liền sợ hãi chạy về phía sau, núp trong đám người.
Các thiếu niên vừa lo lắng vừa mong chờ, đi đến sân khấu rồi giơ tay chỉnh
lại quần áo đang mặc. Đi đến phía trước sân khấu, nơi có những phần
thưởng đã được bày sẵn, bọn họ liền xếp thành một hàng. Tiết Thanh tính
đi đến cuối hàng thì Trương Liên Đường đã giữ nàng lại.
“Lại đây.” Hắn nói xong liền kéo Tiết Thanh đến đứng bên cạnh mình.
Tiết Thanh tính nói gì đó nhưng thấy một đám người đang vây quanh Tri phủ
đại nhân đến gần nên cũng không nói nữa mà đứng nghiêm túc lại, ánh mắt
tò mò nhìn vị quan lớn kia.
Trong truyện người ta thường nói Tri
phủ, Huyện lệnh là những người rất hung dữ, có thể khiến người ta nhà
tan cửa nát, rất đáng sợ!