Màn đêm buông xuống, ánh đèn trên đường phố kinh thành dần sáng lên, đất trời nhanh chóng có một dải ngân hà chiếu rọi.
Người trên phố đêm ít hơn rất nhiều so với lúc trước, vì xuất hiện chuyện
Tiết Thanh bị đánh lén nên vẫn luôn cấm đi ban đêm cho tới cách đây mấy
ngày, trong ngoài thành binh mã liên tục tới lui kiểm soát. Sau đó Vương tướng gia cho rằng cấm đi ban đêm ảnh hưởng đến thể diện trong sạch của triều đình nên xóa bỏ, nhưng không khí căng thẳng của triều đình không
hề giảm xuống, ngày càng có nhiều người yêu cầu Tần Đàm Công từ chức,
không khí ở triều đình cũng càng ngày càng căng thẳng.
Dù có
thành hay không cũng chắc chắn có chuyện lớn xảy ra, quan lại cẩn thận
lời nói và hành động, cấm con cháu trong nhà không được đi ra ngoài đặc
biệt là ra vào những nơi ca múa, săn bắn.
Lý Hội Tiên ở trong
Túy Tiên lâu nhìn những nam thanh nữ tú đùa giỡn trong đại sảnh, việc
làm ăn của bà ta ở đây không bị ảnh hưởng gì, việc này là nhờ có văn
chương của Tiết Thanh treo trong đại sảnh, Túy Tiên lâu bọn họ không chỉ là nơi ca múa săn bắn.
Ngoài văn chương của Tiết Thanh, còn có
văn chương của rất nhiều người khác, trước đài cao trong đại sảnh thường có hội văn, một đám người viết văn rồi treo lên, cùng mọi người bình
phẩm luận cao thấp.
“Ma ma ơi, dạo này rất nhiều thơ từ đều được
đặt tên theo Túy Tiên lâu chúng ta.” Một nam nhân vui vẻ nói: “Ai ai
cũng biết cũng đọc hết cả.”
Rất nhiều những hội văn hội thơ đều viết địa điểm làm thơ làm văn vào trong văn chương thơ từ.
“Ma ma ơi, Túy Tiên lâu chúng ta sắp để lại tiếng thơm muôn đời rồi.” Một nam nhân khác cười nói.
Lý Hội Tiên dựa vào lan can nói: “Muôn đời thì ta không nhìn thấy rồi…”
Mặt mày tươi cười: “Ta chỉ thấy hôm nay thôi.” Rồi đong đưa túi tiền ở
thắt lưng, tiền trong túi kêu loảng xoảng.
Hai nam nhân cũng
cười theo, dưới lầu cũng truyền đến tiếng cười vui vẻ, hòa với tiếng
ngọc bội leng keng, thấy Xuân Hiểu ăn bận xinh đẹp ôm đàn đong đưa bước
đi.
“Nữ nhi à.” Lý Hội Tiên đã cúi người vẫy tay: “Đêm nay có khách à? Không phải con muốn nghỉ ngơi sao?”
Xuân Hiểu ôm đàn ngẩng đầu lên nhìn qua, cười ngọt ngào: “Mẹ, chỉ là đi đàn
một bản thôi, không mệt lắm, hiếm khi Lộ lão gia đến, không thể không
gặp được.”
Một nam nhân lập tức ghé tai Lý Hội Tiên giới thiệu
Lộ lão gia là ai… Một viên quan nhỏ của Ngũ Thành Binh Mã ty, trước đây
khi Xuân Hiểu mới đến kinh thành, thích cải nam trang, khiến lão gia ấy
rất thích thú, lúc đó thường hay cổ vũ cho Xuân Hiểu.
Lý Hội Tiên cười càng vui hơn, khoát tay với Xuân Hiểu, rồi lại cười nói với nam
nhân bên cạnh: “Người ta nói kỹ nữ vô tình, đó là vì chỉ có như vậy mới
có thể sinh tồn ở chốn thanh lâu, đây là điều mà mọi người đều hiểu và
tuân theo, nhưng Xuân Hiểu của chúng ta lại là người có tình, dám làm
việc mà người khác không dám làm, thật lợi hại.”
“Nếu như đa tình mà mê muội cũng không tốt.” Một nam nhân nói, phụ nữ đa tình chốn thanh lâu cũng không ít nhưng kết cục đều rất thảm.
Lý Hội Tiên khinh thường nói: “Ngươi không hiểu gì hết, có tình khác với nặng tình, Xuân
Hiểu của chúng ta là người không đơn giản.” Cười híp mắt nhìn cô gái
đong đưa bước đi: “Bây giờ đã có thêm danh tiếng của Tiết trạng nguyên
nhưng lại không thanh cao mà kiêu ngạo, dù nó có không gặp Lộ lão gia đó thì ai có thể nói gì nó được chứ?”
Vậy sao, hai nam nhân cũng đi theo, thấy Xuân Hiểu đứng trước cửa một gian phòng, tri khách trước cửa ân cần kéo cửa ra, đồng thời lớn giọng gọi Xuân Hiểu nương tử đến rồi,
sau đó cửa mở và trong phòng vang lên tiếng ồn ào.
“Mời đến thật à, lão gia thật là có thể diện.”
“Vậy mà lại có thể gặp được Xuân Hiểu nương tử cơ đấy.”
Hết người này tới người kia nói, Xuân Hiểu đứng cạnh cửa mỉm cười, nhấc váy bước qua bậc cửa.
“Xuân Hiểu cũng không phải thần tiên yêu ma quỷ quái, sao mà gặp không được?” Nàng cười nũng nịu nói.
Tiếng cười trong phòng càng thêm to, tri khách kéo cửa lại, ngăn cách tiếng huyên náo.
……
Màn đêm dần tan, khi trời sắp sáng, Túy Tiên lâu cũng chìm vào yên tĩnh.
Trong phòng của Xuân Hiểu vẫn còn sáng đèn, nàng vẫn chưa tháo trang sức nằm
trước bàn trang điểm, dùng bút kẻ lông mày viết lên tờ son giấy mấy chữ
rất nhỏ, tập trung nhìn kỹ thì thấy là ngoài kinh thành có Binh Mã Vân
Tập của phía bắc Tân Cương.
Viết xong đặt tờ son giấy vào trong
trục giấy, rồi đặt trục giấy vào trong một chiếc hộp dài, đưa tay lên
đầu rút một cây trâm ngọc, trâm ngọc vừa dính xuống đáy hộp có giấy son
đỏ thì xuất hiện một hình vẽ nhỏ rất khó nhìn thấy.
“Khấu Nhi à.” Xuân Hiểu kêu, rồi lười biếng giữ đầu quay lưng xoay người, nhìn tiểu
tỳ đang từ ngoài bước vào: “Đem cái hộp giấy này về lại thư trai Hữu
Sinh, ta không cần cái này nữa, đổi cho ta tờ giấy lớn.”
Tiểu tỳ đáp vâng rồi ôm cái hộp lên, lại nói: “Thư trai Hữu Sinh luôn có người, giờ muội đi đổi giấy mới cho tỷ tỷ, đợi tỷ tỷ dậy là có thể dùng được.”
Xuân Hiểu dựa vào bàn trang điểm ngáp một cái rồi cười, dù là tiểu tỳ nữ nhưng nhìn mà cũng thấy vui lòng, vui vẻ đi ra ngoài.
……
Sắc trời sáng dần, Trương Liên Đường trong Tri Tri đường ở kinh thành đã
đứng dậy, có người hầu mặc áo quan cho, buổi triều sáng hôm nay lại liên quan đến việc buộc tội Tần Đàm Công nên quan lại kinh thành đều phải
thượng triều.
Ngoài cửa có thư đồng đi vào.
“Thiếu gia,
thư trai Hữu Sinh có một bộ bút mực nghiên giấy mới, được đưa đến từ
sáng sớm.” Hắn nói, rồi đặt một tay nải lên bàn.
Trương Liên
Đường gật đầu, từ từ giở tay nải ra xem, cuối cùng cầm lên một cái hộp
giấy, rút ra một mảnh son giấy, đọc chữ viết trên đó thì mày nhíu chặt.
“Ở chỗ Tiết Thanh gần đây có thêm bút mực giấy nghiên không?” Hắn hỏi.
Thư đồng lắc đầu: “Thư trai Hữu Sinh nói từng mang đến đó nhưng quan binh
canh giữ ở ngoài không cho đến gần, bên trong ngoài tin tức lần đó ra
thì không còn thông tin nào gửi đến nữa.”
Trương Liên Đường gật
gật đầu, bỏ tờ son giấy vào trong lư hương, mùi hương nồng thêm vài
phần, khói bay mông lung tản đi trong nắng sớm.
Tại sao lại có Binh Mã Vân Tập chứ?
Không lẽ muốn cưỡng chế bắt Tần Đàm Công? Hay là Tần Đàm Công muốn tóm người vu oan hắn?
Dù là ai tóm ai, lý do là gì? Dựa vào cái gì chứ?
Buổi triều hôm nay sắp có náo nhiệt rồi đây…
Tiết Thanh có biết không?
……
Lúc Tiết Thanh biết thì những ngôi sao trên bầu trời vẫn chưa tan hẳn.
Một trận gió thổi qua, cuốn bay những chiếc lá rụng trong sân, kinh thành
thiên về phía nam, dù trời lạnh nhưng cành lá vẫn xanh tốt, chỉ có điều
xanh tốt lúc này lại khiến người ta nhìn mà thấy nhói lòng.
“Vẫn chưa vào đông mà đã lạnh thế này rồi.” Tứ Hạt dùng chân đá cửa ra, ôm
tay đi vào oán than, khi nhìn thấy trên bàn có chỉ có một chén trà nóng
thì càng thêm tức giận: “Canh dê đâu? Trước đây đều có, sao hôm nay lần
cuối cùng mà không có?”
Tiết Thanh đứng một bên, đang làm cho vải băng vết thương đẹp hơn một chút, áo quan ném ở bên cạnh, nghe vậy chỉ ừ một tiếng.
“Tiết Thanh, ngự phố hay kinh thành trong hoàng thành không có gì nguy hiểm,
cũng không có binh lực hùng hậu nhưng ta nói cho con biết, tên Tần Đàm
Công đó là sát khí lợi hại nhất, con không thể không cần ta được đâu.”
Tứ Hạt tiên sinh hầm hừ nói.
Tiết Thanh ừ đáp: “Nhưng tiên sinh
một không thay con đi giết Tần Đàm Công, hai không ra mặt cứu con khi
con sắp bị giết, còn cần tiên sinh làm gì?”
Tứ Hạt tiên sinh trừng mắt, há miệng định phản bác nhưng lại không có gì để nói, cuối cùng nói: “Đó là hoàng thành!”
Tiết Thanh nghiêng đầu cười: “Con muốn Tần Đàm Công giết con trong hoàng thành.”
Tứ Hạt tiên sinh nói: “Hắn không ngu tới mức giết con trước mặt đông người đâu, con cũng không có ngốc đến mức chờ người ta giết con, có điều…”
Ông hừ hừ hai tiếng: “Nếu như hoàng thành có nguy hiểm thì khi con chạy
có thể cần ta giúp đỡ đấy.”
Tiết Thanh cầm áo quan lên mặc vào người, áo bào tung bay rồi lại rơi xuống che khuất gậy sắt ở chỗ eo Tiết Thanh.
“Không cần.” Nàng nói: “Bản đồ hoàng thành tiên sinh đưa con đã xem xong rồi,
có rất nhiều nơi có thể chạy trốn.” Nói xong chỉnh lại xiêm áo, rồi sải
bước ra ngoài: “Con đi thượng triều đây.”
Quan binh canh giữ
ngoài cửa trước đó đều đã tản đi, chỉ có bốn nam nhân khiêng kiệu đứng
hầu, Tiết Thanh lên kiệu, rồi khoác thêm một lớp áo choàng thật dày, chỉ để lộ ra gương mặt nhỏ xíu không chút huyết sắc, bốn nam nhân khiêng
kiệu đi còn nhanh hơn cả xe ngựa nhưng lại vững vàng, không nói tiếng
nào đi dọc con đường, không đến hoàng thành mà đi vào phủ đệ của Trần
Thịnh.
Khi trời sáng, nghi trượng của tể tướng xuất hiện trước
hoàng thành, quan lại đi lại trước hoàng thành chuẩn bị thượng triều lập tức tách ra nhường đường.
Con tuấn mã Trần Thịnh thường cưỡi vẫn đang đi trong đó, nhưng quan lại nhìn thấy thì xôn xao lộ vẻ ngạc nhiên.
Trần Thịnh đâu?
Sao chỉ có ngựa mà không có người?
……
Nắng sớm dâng cao, Thiền Y cũng đi ra khỏi nhà, hoặc là lạ giường hoặc là
được người khác giao việc, ở Tống gia nàng luôn dậy rất sớm, theo như
thường ngày đi tới chỗ ở của Tống Anh, hỏi thăm việc ăn uống ngủ nghỉ
của Tống Anh, bắt mạch xem sắc mặt, nhìn Tống Anh uống hết một chén
thuốc bổ rồi bắt đầu lo liệu tang sự cho Tống phu nhân thì nàng mới cáo
lui.
Nhưng hôm nay đã tới sân trước phòng Tống Anh nhưng lại rất yên tĩnh, hành lang cũng không có tiểu nha đầu đứng hầu.
Tống Anh không phải người ham ngủ dậy muộn, đặc biệt là trong thời gian tang mẹ.
Có chuyện gì vậy?
Thiền Y có hơi kinh ngạc dừng bước, đằng sau có tiếng bước chân truyền đến,
quay đầu nhìn hai tiểu nha đầu đang bưng mâm quả đi tới, đặt trước linh
cữu của Tống phu nhân, nàng vội gọi lại.
Không đợi nàng mở miệng, hai tiểu nha đầu đã hiểu ra.
“Huệ Cô đến gặp tiểu thư à.” Họ nói: “Tiểu thư ra ngoài rồi.”
Mới sáng sớm, lại còn là trong lúc này, Tống Anh ra khỏi nhà là đi đâu?
Thiền Y khó hiểu, nắm tay lại theo bản năng, có hơi bất an.