Nữ nhân thân hình và mặt mũi đều xa lạ, nếu như không phải là qua giọng
nói, đến Nhuận Trạch tiên sinh thật sự cũng không nhận ra.
Đột nhiên mặc trang phục nữ nhân xuất hiện, là ai cũng sẽ bị dọa cho giật mình.
Nhuận Trạch tiên sinh cũng như vậy, nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần,
đúng rồi, Thanh tử thiếu gia cùng Lô hàn lâm uống say, chưa tới ngày mai vẫn chưa tỉnh lại, như vậy Tiết Thanh muốn xuất hiện ở nơi này phải giả nữ trang.
Nhưng giả nữ trang cũng là chuyện rất nguy hiểm.
Chuyện hóa trang thành nữ ra khỏi cửa, Trần Thịnh tuyệt đối sẽ không đồng ý,
rất hiển nhiên chuyện này là nàng gạt Trần Thịnh. Như vậy cùng Lô hàn
lâm uống say cũng là nàng cố ý, nếu không nàng đã có thể lấy thân phận
của Tiết Thanh tới Vương gia.
Đứa nhỏ này quả nhiên lớn gan lại thích tự mình làm việc.
Đứa nhỏ này là tới để tìm hắn, âm thầm, mục đích là không muốn người biết.
"Ngài có gì phân phó?" Nhuận Trạch tiên sinh nói, thi lễ với thiếu nữ trước mặt.
Hắn từ kinh ngạc một tiếng đến hỏi ra câu này là cả một câu chuyện, bất kể
trên mặt hay giọng nói cũng đã không còn kinh ngạc, bình tĩnh nghiêm túc lại trịnh trọng. Càng không có chất vấn hoặc là kinh hoảng thất thố,
chứng tỏ hắn chỉ trong thời gian một câu nói liền suy nghĩ rõ ràng rất
nhiều chuyện, rõ ràng hơn dụng ý của nàng.
Tiết Thanh sâu xa
nói: "Quả nhiên Nhuận Trạch tiên sinh rất là hiểu ta, nếu đổi lại là
Khang đại nhân hoặc là Trần tướng gia, bây giờ khẳng định đang chửi ta." Vừa nói vừa cười lên.
Vì phải hạ thấp giọng, khẽ cười thỏ thẻ có chút hoạt bát.
Nhuận Trạch tiên sinh cũng cười, nói: "Tướng gia nhiều khi xem ngài là đứa
trẻ mà đối đãi, đây là sự quan tâm yêu thương của hắn với ngài."
Tiết Thanh gật đầu một cái, nói: "Ta biết." Lại cười nói: "Nhuận Trạch tiên sinh không xem ta như đứa trẻ sao?"
Đây là đang nói ta đối với nàng không có quan tâm yêu thương sao? Nhuận
Trạch tiên sinh cũng không thèm để ý cái này, nói: "Điện hạ trải qua
sinh tử, lại ở trong hồng trần thế tục rèn luyện lớn lên, tâm trí cùng
những đứa trẻ cùng lứa hoàn toàn không thể đánh đồng." Lần nữa thi lễ:
"Thần xem điện hạ như quân chủ, xin cứ phân phó."
Tiết Thanh than nhẹ một tiếng, nói: "Quả nhiên cùng Nhuận Trạch tiên sinh nói chuyện rất dễ dàng, tiên sinh hiểu ta."
Nhuận Trạch tiên sinh nói: "Ta biết điện hạ làm việc suy nghĩ chu toàn, sẽ không tức giận, lỗ mãng mạo hiểm."
Tiết Thanh nói: "Thật ra thì cũng không phải, làm việc luôn là phải mạo hiểm nhưng không thể sợ hãi." Lại cười nói: "Ta hôm nay tới là muốn hỏi một
chút Trần tướng gia có phải đã sớm biết Thanh Hà tiên sinh phải chết hay không?"
Quả nhiên vẫn là bởi vì Thanh Hà tiên sinh, Nhuận Trạch tiên sinh im lặng một khắc, nói: "Phải."
Tiết Thanh cũng im lặng một khắc, sau đó cười nói: "Nhuận Trạch tiên sinh
không nói mọi người đều biết sẽ phải chết nhưng lại không hề sợ."
Nhuận Trạch tiên sinh cười một tiếng, nói: "Cái này, thật ra thì mọi người
làm việc vẫn là vì để không phải chết, vì có được kết quả tốt." Lại
trịnh trọng nói: "Nhưng ta có thể nói, nếu như biết sẽ chết, mọi người
có một số việc vẫn sẽ phải làm, sẽ kiên quyết chịu chết nên khi điện hạ
hỏi ta, ta không giấu giếm điện hạ, cũng xin điện hạ không nên bởi vì
chuyện này mà cùng tướng gia sinh ra mâu thuẫn. Đúng như lời lúc nãy ta
đã nói qua, tướng gia coi điện hạ như đứa trẻ mà yêu thương, có một số
chuyện nguy hiểm cũng là không muốn để cho điện hạ biết." Dứt lời bèn
thi lễ.
Tiết Thanh gật đầu nói: "Ta biết, tướng gia coi ta là đứa trẻ, nhưng bản thân ta không thể coi mình là đứa trẻ được." Quay đầu
dựa vào cửa sổ, nhìn về phía bóng đêm nơi vương phủ, các kỹ nữ ca múa đã bắt đầu, cổ nhạc ngất trời tiếng hát vui sướng: "Nơi này thì ra là viện cũ của Khiêm Vương phủ sao."
Nhuận Trạch tiên sinh lên tiếng
đáp lại là: "Điện hạ nhớ ra rồi sao? Khiêm Vương là thúc phụ của ngài,
mất lúc làm tuần sát tại vùng Tây Bình, Khiêm Vương chỉ còn lại một
người con trai, hiện tại được phong đất ở Đông Dương gọi là Đông Dương
quận vương, từ nhỏ suy nhược nhiều bệnh, nhìn bộ dạng kia e là huyết
mạch duy nhất của Khiêm Vương đành phải đứt đoạn trong tay hắn."
Tiết Thanh gật đầu, nghĩ đến cái gì lại quay đầu, nói: "Nhuận Trạch tiên sinh là nội quan trong Khiêm Vương phủ sao?"
Nội quan chính là thái giám.
Không chỉ trong hoàng cung có thái giám, vương phủ cũng có, đều là do bên
trong hoàng cung triều đình thống nhất phân phát. Dĩ nhiên ở trong vương phủ nội quan lại càng vô danh hơn, cho dù có thăng lên thành phẩm cấp
cũng không so được một kẻ canh cửa phục vụ cho hoàng đế bên trong hoàng
cung.
Hắn coi như là may mắn, sau khi Khiêm Vương chết hắn lại không
cần đi theo con trai của Khiêm Vương rời khỏi kinh thành đi nhận đất
phong, một lần nữa trở về nội đình.
Hắn cũng là người bất hạnh,
làm một tên thái giám mười tuổi bị tịnh thân, hắn ở trong cung cần cù
chăm chỉ học hành, nghĩ hết biện pháp để nghe lỏm giờ học mà đại nho sĩ
giảng bài cho hoàng đế. Tự tìm tòi học hỏi không thua gì đại phu sĩ bình thường, còn không sợ cực sợ khổ chạy đi ba nha môn luyện võ học binh,
chỉ vì để có một ngày có thể gánh nổi trách nhiệm nặng nề hoàng đế giao
cho, chuyển thành võ chức có thể từ một cơ thể không trọn vẹn mà kiến
công lập nghiệp. Thế mà chịu đựng đến lúc hai mươi tuổi lại bị phân đi
Khiêm Vương phủ, từ đây không thấy mặt trời.
Đã qua rất lâu rồi, lâu đến chính hắn cũng không nhớ nỗi, tuy nhiên lai lịch xuất thân của
hắn cũng không tính là loại bí mật gì không thể nói ra, nếu như muốn
biết hỏi một chút liền biết.
Lương Phượng Lương Nhuận Trạch, một
ông lão rảnh rỗi bên trong nội đình, phụ trách dạy dỗ các tiểu thái giám mới vào cung học nhận biết con chữ nên được xưng một tiếng tiên sinh.
Trừ việc này ra còn làm chân chạy vặt một số việc vụn vặt khi có khi
không, chứ không thể so sánh được với Tông Chu, Liêu Thừa thanh danh
hiển hách như vậy. Nhưng hắn tính khí tốt làm việc cũng rất đáng tin cậy nên ở trong triều nhân duyên với quan viên cũng rất ổn, lợi ích lớn thì không có, nhưng muốn uống một hớp rượu thì lại không thành vấn đề.
Người tầm thường như vậy nhưng biết được bí mật đế cơ trọng đại như vậy, số
mạng thật là thay đổi khó lường. Thế nên nói không rõ được người là may
mắn hay là bất hạnh, đến thời điểm cuối cùng mới biết vậy.
Ví dụ như Lâm Việt Lâm Thanh Hà tiên sinh may mắn cả đời, xuất thân cao quý
tài học xuất chúng, thuận buồm xuôi gió làm nho sĩ cấp cao danh lợi đều
có, lại đi trên con đường may mắn rộng lớn, thế nhưng chết lại ở nửa
đường. Đây cũng tính là bất hạnh.
Còn hắn Lương Phượng Lương
Nhuận Trạch phí thời gian cả một đời, cuối cùng may mắn đi lên một con
đường, lại có thể thuận lợi đi tới điểm cuối. Ước mơ từng mong muốn của
thời kỳ niên thiếu còn có thể thực hiện, đây cũng tính là may mắn.
Mặc dù bị một câu nói này mà nhớ lại những chuyện lúc trước nên có chút
hoảng hốt, Nhuận Trạch tiên sinh vẫn là rất nhanh lấy lại tinh thần, lên tiếng đáp lại phải, dù đế cơ hỏi thăm thân phận của hắn một chút cũng
là rất bình thường.
"Thảo nào Lương tiên sinh đối với Vương gia
nơi này lại quen thuộc đến như vậy." Tiết Thanh nói, đảo tầm mắt nhìn
vào bên trong nhà.
Là nói cái này sao, Nhuận Trạch tiên sinh cười một tiếng, nói: "Cả Vương phủ hơn một nửa đã sửa chữa xây dựng lại theo Khiêm Vương phủ trước đây, cái lầu này lúc trước gọi là Mạc ngôn lầu,
Khiêm Vương ban đầu đắc ý lầu này xây rất cao, ý là có dám lớn tiếng cao giọng kinh thiên thượng nhân hay không." Cũng đi theo nhìn bốn phía
chung quanh, cảm thán nói: "Ta khi đó thường tới nơi này quét dọn, một
ngày nhất định phải lên lầu một lần."
Lên cao ngắm không được xa
lắm, kinh thành vẫn là lầu cao mọc như nấm, nhưng có thể rõ ràng ngắm
đến hoàng cung, buồn phiền thật."
"Lương tiên sinh là làm sao
biết ta?" Tiết Thanh hiếu kỳ nói: "Là Trần tướng gia tìm được ngươi, hay là ngươi chủ động tìm Trần tướng gia?"
Hỏi lời này có ý nghĩa,
Nhuận Trạch tiên sinh thu hồi buồn bã ngưng thần nhìn nữ hài tử này.
Nàng vẫn như cũ đứng ở bên cửa sổ, lúc này một tay vịn cửa sổ một nửa
người quay lại nhìn mình, một nửa mặt sáng một nửa mặt chìm trong bóng
tối, nửa bên mặt sáng ngời kia trang điểm có chút đậm, mang theo chút
kiều mỵ không hợp thời… Nha đầu, người hầu trong Vương gia đều là đã
được định sẵn, cũng sẽ không từ bên ngoài mượn vào thêm, mà tối nay cũng không có nữ quyến dự tiệc, có thể lấy thân phận nữ nhi trà trộn tiến
vào, chỉ có kỹ nữ tới đây biểu diễn, hắn cười một tiếng.
"Loại
tiểu nhân vật như ta làm sao có thể đáng giá cho tướng gia tới tìm." Hắn nói: "Điện hạ đoán đúng, là ta tìm tướng gia, khi đó tướng gia cũng vừa biết được tin tức này, khiếp sợ mà không thể tin."
Chỉ một câu nói nói đơn giản, thế nhưng Tiết Thanh đã lĩnh hội rồi.
"Thì ra là như vậy, ngươi đã xác minh sự tồn tại của ta cùng chân tướng của
sự việc này." Nàng chợt nói, lại không hiểu: "Lương tiên sinh ngươi làm
sao biết được?"
Nhuận Trạch tiên sinh nói: "Cõi đời này chuyện
phàm đã làm qua thì sẽ có dấu vết, hơn nữa ta là một nội quan, mặc dù
nhỏ bé vô danh nhưng thân ở trong nội cung vẫn sẽ biết một ít bí mật bên ngoài quan môn không biết."
Ví dụ như Khiêm Vương là chết như
thế nào, lại ví dụ như Khiêm Vương tại sao con cái đơn bạc, ví dụ như
Tần Đàm Công cùng hoàng đế cũng không phải thân thiết như bên ngoài vẫn
nghĩ, hay như hoàng đế không ở trong cung Tần quý phi qua đêm vân vân
rất nhiều, rất nhiều bí mật...
Mọi người đều muốn thăm dò tìm hiểu bí mật…
"Là như vậy sao." Tiết Thanh gật đầu, còn lại nửa người cũng quay qua, cả
người đối mặt với Nhuận Trạch tiên sinh, nói: "Lương tiên sinh có phải
rất không thích Thanh Hà tiên sinh phải không?"
Thế nên nàng
chính xác là vì Thanh Hà tiên sinh mà tới, mặc dù vạch ra rất nhiều
chuyện khác như vậy, cũng nói với ta rằng đối với những chuyện bí mật
trong cung đình sẽ không để ý tới, nàng là biết chuyện trước lúc chết
của Thanh Hà tiên sinh, trên đời này chuyện làm qua thì sẽ có dấu vết,
huống chi lại là Khang Đại loại người ngu ngốc đó làm.
Nàng hôm
nay che giấu hành tung mà tới thì ra không phải là vì thông qua ta hỏi
dò Trần Thịnh, mà là vì muốn che giấu Trần Thịnh thăm dò ta.
Nàng muốn làm gì?
Thanh Hà tiên sinh có nói qua là nàng biết giết người, bên cạnh nàng còn có cao thủ hộ vệ của Ngũ Đố quân.