Đại Đế Cơ

Chương 406: Nói Lời Thành Thật


trướctiếp

Việc Tần Mai bị thương lần này có thể nói là dạo phố giết người. Đối với người dân kinh thành, Tần Mai bị thương là do ẩu đả với Tiết Thanh trên phố. Đa số dân chúng nghĩ rằng đó chỉ là việc bị thương ngoài ý muốn do ẩu đả mà ra. Người biết một nửa sự tình thì cho rằng hung thủ nhân lúc hai người ẩu đả đã ra tay ám sát Tần Mai và họ cũng biết rằng hung thủ đó chính là Tiết Thanh.

Ra tay trong lúc ẩu đả trên phố quả thật là đòn chí mạng.

Tác Thịnh Huyền: “Có đúng là hắn ta làm không?”

Tần Mai vẫn rung chân đáp: “Trong tình cảnh đó chỉ có thể là hắn.”

Thực tế Tác Thịnh Huyền cũng biết, trong tình huống đó, người đủ lợi hại để lấy mạng Tần Mai ngay trên phố đông người mà trời không biết quỷ không hay chỉ có thể là Tiết Thanh.

Tác Thịnh Huyền mắt long lanh: “Cũng đúng, hắn thật lợi hại…”

Tần Mai: “Ở nơi như vậy đương nhiên phải bày ra dáng vẻ ngâm thơ phong nhã, Tiết Thanh hắn vốn không phải loại người phong nhã nên tất nhiên sẽ cố ý bày ra dáng vẻ đó để che giấu mục đích của bản thân. Hắn chính là loại tiểu nhân vô sỉ như vậy.”

Tác Thịnh Huyền cười ha ha đáp: “Thanh Tử thiếu gia có một câu thơ là “đông phong dạ phóng hoa thiên thụ”, chỉ câu này thôi cũng đủ đẹp rồi, đáng tiếc là chưa hoàn thành. Vừa có cảm giác hối tiếc lại vừa tò mò, giống như tên Đoàn Sơn kia, dù bị Tiết Thanh giết hắn cũng không để ý, có được câu thơ hay như Thanh Tử thiếu gia thì chết cũng vinh hạnh.”

Tần Mai cười hờ hững đáp: “Đợi đến khi ta giết chết hắn ta cũng sẽ làm thơ tặng hắn.”

Tác Thịnh Huyền vỗ tay tán thưởng.

Người bên ngoài không nghe thấy cuộc đối thoại diễn ra trong phòng, chỉ nghe thấy tiếng vỗ tay và tiếng cười vọng ra từ cửa sổ và cửa ra vào. Tiểu công gia ở trong căn phòng tĩnh mịch dưỡng thương cả ngày chẳng ra ngoài. Hắn căn bản giống như không hề tồn tại, chỉ cùng với đám nhỏ trò chuyện cười đùa rất vui vẻ.

Trong thư phòng của Trần Thịnh không còn tiếng cười nói, khuôn mặt bình tĩnh bỗng trở nên trang nghiêm.

“Người…” Hắn nói rồi lại dừng lại dường như không biết phải nói gì.

Tiết Thanh đáp: “Là ta giết, tướng gia xin đừng hoài nghi.”

Trần Thịnh nhìn hắn nói: “Đúng là phí công vô ích.”

Tiết Thanh đáp: “Bởi thời gian quá gấp gáp nếu không ta đã thành công rồi.”

Trần Thịnh yên lặng một lúc, Thanh Hà tiên sinh đã nói Tiết Thanh võ nghệ cao cường có thể dùng để giết người, nhưng lại chưa nghĩ tới sẽ phát sinh tình cảnh này. Có hay không là kẻ khác làm và cố ý mượn tay Tiết Thanh… Trần Thịnh lắc đầu.

“Ta tin tưởng người có thể làm được.” Trần Thịnh nói: “Cũng tin rằng điện hạ biết làm như thế là rất nguy hiểm.”

Tiết Thanh than nhẹ: “Lúc đó thật sự rất nguy hiểm, đến cả thời gian thay y phục ngụy trang cũng không có, chỉ miễn cưỡng thay đổi khẩu âm, dùng mũ cùng tay áo che đi gương mặt và nhanh một bước. Nếu chậm một bước kết quả thật khó lường.”

Trần Thịnh đã nghe rất nhiều người miêu tả về cái chết của Đoàn Sơn nhưng thời khắc này nghe Tiết Thanh nói như vậy, mặc dù Tiết Thanh nói rất đơn giản nhưng hắn lại có cảm giác hết sức chân thực, hít thở không thông như đích thân có mặt tại hiện trường.

“Biết là nguy hiểm nhưng người vẫn làm, vậy nhất định là nếu không làm sẽ càng nguy hiểm hơn.” Trần Thịnh nhìn nàng nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Tiết Thanh đáp: “Đoàn Sơn luôn nhìn chằm chằm ta.”

…..

Bên này thư phòng vì Tiết Thanh nói mình giết Đoàn Sơn mà không khí như ngưng tụ, bên kia phòng vì Thanh Hà tiên sinh lời nói mơ hồ ám chỉ mà không khí cũng trở nên thật khẩn trương.

“Đoàn Sơn nhìn chằm chằm người!” Khang Đại đè thấp thanh âm cũng kiệt lực đè nén sự bực bội: “Việc này điện hạ đã nói với chúng ta, chúng ta cũng đã chú ý. Trước khi an bài mọi việc cũng đã nói với điện hạ. Đoàn Sơn là vì Tần Mai và người từng có giao ước mà có ý đồ gây rối. Theo sự sai khiến của Tống Nguyên mà lấy lòng Tần Đàm Công thế nên không cần để ý tới. Chúng ta cũng sẽ không để Đoàn Sơn nắm được nhược điểm. Ngươi nói như vậy là hoài nghi người vì điều này mà giết Đoàn Sơn? Ngươi là không hiểu điện hạ hay là không tin người?”

Thanh Hà tiên sinh không tức giận nói: “Ta không có ý đó, người không phải vì tức giận mất kiên nhẫn liền kinh động muốn giết người…”

Khang Đại hừ lạnh nói: “Người đương nhiên không phải!” Lại cười hờ hững: “Trong mắt ngươi điện hạ là người dễ giận dễ bạo người sao?”

……

“Ta biết”. Trần Thịnh nói: “Sau khi Tần Mai bị trọng thương Đoàn Sơn cứ quan sát người, biểu hiện không có trách cứ bất an mà là trấn an, nhu hòa: “Nhưng người giết hắn không phải vì nguyên do này, nếu không Đoàn Sơn sẽ không phải là chết ở Thính Vũ lâu.” Như vậy ngày mà nàng phát hiện ra liền sẽ động thủ.

Tiết Thanh cười gật đầu nói: “Ta nói hắn nhìn chằm chằm vào ta là chỉ việc bắt đầu khi còn ở phủ Trường An.”

Trần Thịnh ngạc nhiên: “Vì cái gì?”

Tiết Thanh suy nghĩ nói: “Bởi vì chuyện của Liêu Thừa, tướng gia người cũng biết ta ở đó có gây chút chuyện.”

Trần Thịnh biết, nhíu mày nói: “Nhưng khi đó việc người làm quả thực ai cũng biết, Đoàn Sơn không có lý do gì để nhìn chằm chằm ngươi, hắn căn bản là chẳng thèm để ý tới sự sống chết của Liêu Thừa, càng không quan tâm chuyện này có phải do đám sĩ tử các người làm hay không. Hắn chỉ phụng mệnh điều tra một việc…”

Bảo Chương đế cơ.

Trần Thịnh lại lần nữa kinh ngạc: “Chẳng lẽ hắn lại hoài nghi người…” Sao có thể như vậy!

Tiết Thanh vội nói: “Hắn hẳn là cũng không hoài nghi đến nơi đây, nếu không bây giờ…”

Nếu Đoàn Sơn thật sự hoài nghi điều này tất nhiên đã sớm động thủ. Đối với Bảo Chương đế cơ, bọn họ từ trước đến nay thà rằng giết sai một ngàn chứ tuyệt đối không bỏ sót một mạng.

“Hắn có lẽ là hoài nghi ta cùng người của đế cơ có quan hệ.”

Hóa ra là vậy, Trần Thịnh có chút thở phào nhẹ nhõm, lại nhíu mày: “Tại sao chứ? Việc mà người làm hẳn là không có sai sót?”

Tiết Thanh suy nghĩ nói: “Hắn có lẽ là dựa vào trực giác.”

Đây là loại lý do gì chứ!

Tiết Thanh nói: “Tên Đoàn Sơn này thật lợi hại, nhạy bén. Còn ta tuy rằng cũng không để lộ ra sơ hở quá lớn nhưng mà tướng gia, ta rốt cuộc chính là ta nên khó tránh được những việc có liên lụy đến ta, từ phủ Trường An đến kỳ thi quân tử rồi lại đến kinh thành. Ta xuất hiện trong tầm mắt Đoàn Sơn quá nhiều.”

Trần Thịnh hiểu rõ ý của nàng, im lặng một lúc rồi gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta vốn dĩ cũng không muốn người phải che giấu, muốn người ngày càng nổi danh, người muốn bị người nhìn đến thì lại không bị người nhìn đến, quả thật là rất mâu thuẫn.”

Tết Thanh nói: “Vậy không tránh nữa.” Thản nhiên không sợ.

Trần Thịnh nhìn nàng cười: “Quả nhiên là dũng khí giết người.”

Tiết Thanh ngượng ngùng bất đắc dĩ cười: “Ta cũng không muốn như thế…”

Trần Thịnh gật đầu nói: “Đêm đó khi đang ở Thính Vũ lâu người vì phát hiện ra điều gì mà ra tay?”

Tiết Thanh đáp: “Đoàn Sơn định ra tay với ta.”

Trần Thịnh lại lần nữa kinh ngạc: “Người làm thế nào phát hiện ra?”

Tiết Thanh đáp: “Trực giác.”

Nói đi cũng phải nói lại, hai kẻ một kẻ giết người và một kẻ bị giết đều là vì trực giác.

Trần Thịnh thật không biết nên nói gì.

Tiết Thanh cười cười nói: “Là như thế này, ta vẫn không tin Đoàn Sơn là vì chuyện Tần Mai mà giám sát ta, hơn nữa lại nghe được Khang đại nhân nói Đoàn Sơn bắt người của phường Đại Thành. Ta tưởng rằng hắn đã biết ta làm Tần Mai bị thương nhưng hắn không bắt ta mà tiếp tục giám sát ta. Có thể thấy được hắn là muốn xác nhận thân phận của ta. Khi đó ta cùng Khang đại nhân nói chuyện, lúc rời đi Khang đại nhân nhất thời vô ý nhượng ta nửa bước…”

Một vị đại nhân hành lễ đối với một đệ tử, nửa bước cũng đủ…

“Hắn lúc ấy liền xoay người cất bước đi, mặc kệ ta đoán đúng hay sai, hoặc là hắn không như ta nghĩ nhưng ta không thể mạo hiểm để hắn đi. Nếu như để hắn đi sợ rằng chính ta sẽ không thể đi nữa, nếu như ta bị bắt…”

Thế coi như xong, Trần Thịnh đứng tại chỗ toàn thân đầy mồ hôi lạnh.

“Hóa ra lúc đó nguy hiểm như vậy.” Hắn thấp giọng nói. Đoàn Sơn chết cũng đúng.

“Tướng gia, Đoàn Sơn tuy đã chết nhưng không phải là không còn nguy hiểm.” Tiết Thanh buồn bã nói.

“Xem ra bây giờ nguy hiểm chỉ mới bắt đầu.”

trướctiếp