Yên tĩnh này không phải là lặng ngắt như tờ mà là không còn tiếng cười đùa ầm ĩ từ những người vây xem các
thí sinh khác bắn tên cưỡi ngựa.
Ngựa trên trường thi bay lên.
Mười hai thiếu niên áo bào trắng đồng thời phóng ngựa, như tia chớp chạy tới vạch khoảng cách quy định của xạ khoa. Bọn họ không dừng lại mà
phóng ngựa nhắm tới giá gỗ phía mã trường... Ban đầu vốn đã có một giá
gỗ được sắp xếp sẵn để bọn họ xuyên qua. Nhưng hiển nhiên thí sinh Tây
Lương không thèm để ý.
Trương Song Đồng phất tay áo, hô to: "Cậy già lên mặt!"
Bàng An cảm thấy khó hiểu: "Cậy già lên mặt là sao?"
Trương Song Đồng nói: "Bọn họ có kỹ thuật cưỡi ngựa cao siêu, mọi người đều
biết, đây không phải là khoe khoang à? Có khác gì cái câu cậy già lên
mặt."
Bàng An cười ha ha, lại nói: "Cũng không còn cách nào
khác, người ta có bản lĩnh để khoe mà..." Nhìn về giữa sân, các thí sinh Tây Lương đã tới trường thi xạ khoa, vẫn không xuống ngựa mà cúi xuống
giơ tay lấy cung tên từ trên kệ, khi ngồi thẳng người thì đã đeo túi tên sau người, cung được giương lên... Nhiều tiếng víu vang lên, mười hai
mũi tên như sao băng được bắn ra, chính xác mà trúng vào tâm của bia
ngắm...
Bốn phía vang lên tiếng hô... Đây là phản ứng theo bản
năng. Lòng vốn thích cái đẹp, khó có thể ức chế. Dù không muốn nhưng
không thể thừa nhận là thí sinh Tây Lương mà cưỡi ngựa bắn tên thì thật
đẹp mắt.
Trương Song Đồng ngửa mặt lên trời, thở dài: "Thời đại
này không phải nơi ta nên ở... Thật tiếc cho tướng mạo đẹp đẽ này." Lại
quay đầu nhìn Tiết Thanh, đánh giá từ trên xuống.
Tiết Thanh nhìn hắn, không hiểu: "Sao vậy?"
Trương Song Đồng giơ tay bắt lấy thắt lưng nàng... Ơ! Liễu Xuân Dương và Quách Tử An một trái một phải nhấc hắn lên.
"Làm gì thế!"
"Ngươi điên rồi à!"
Trương Song Đồng bị nhấc lên, chân rời mặt đất, cũng hoảng sợ: "Các ngươi điên rồi!"
Bàng An mắt trợn tròn, những người khác cũng nhìn sang.
"Ta định đổi quần áo với Tam Lang." Trương Song Đồng tức giận nói, nện hai
người kia: "Đồ ta đang mặc hợp với tài nghệ của Tam Lang, sẽ khiến chúng sinh ngỡ ngàng... Há có thể thua kém người Tây Lương."
Tiết Thanh cười ha ha. Quách Tử An và Liễu Xuân Dương trừng hắn một cái nói: "Y phục của ngươi xấu muốn chết."
Trong tiếng cười đùa, bốn phía lại vang lên tiếng hô. Mấy người lại nhìn sang thì thấy lại là thí sinh Tây Lương từ trên lưng ngựa dùng ba loại tư
thế bắn ra bốn mũi tên còn lại. Cuộc thi kết thúc. Mà lễ quan ở bên kia
thì tuyên bố thí sinh trận tiếp theo chuẩn bị.
Đây là ngự xạ được tiến hành đồng thời.
Trận tiếp theo, có mười hai người ra sân, đương nhiên không chỉ có thí sinh
Tây Lương. Khi người Tây Lương đưa ra yêu cầu, giám khảo đồng ý, các cao thủ kỵ xạ trong các thí sinh còn lại đều báo danh... Chỉ là không biết
có phải đám người Tây Lương thuần hóa mã ban nãy đã dọa lũ ngựa khác hay không, khi đám người Tây Lương đi ra, lũ ngựa càng thêm dữ dằn, thí
sinh khó mà đến gần. Binh lính buộc phải tới hỗ trợ, thí sinh rất cẩn
thận lên ngựa, ngay cả người vốn giỏi cưỡi ngựa cũng không dám lơi lỏng.
Tư thế điều khiển ngựa ấy chẳng có chút phóng khoáng gì, lại đối lập với
phong thái của thí sinh Tây Lương ban nãy, tuy các thí sinh của trận này đều bắn trúng bia, cũng có người đều bắn trúng hồng tâm nhưng cứ cảm
thấy thiếu thiếu cái gì đó.
"Thiếu sát khí." Một võ tướng thản
nhiên nói: "Những thí sinh Tây Lương này được gọi là người đọc sách
nhưng về bản chất thì không phải. Kỵ xạ vốn là săn giết, những người đọc sách chân chính của chúng ta sao có thể có được."
Các vị giám khảo võ tướng khác đều im lặng.
"Không có gì đáng tiếc cả. Đây không phải thi thố về kỵ xạ thật sự. Người Tây
Lương thắng những người đọc sách này sẽ là không thượng võ, cũng không
phải so đấu với chúng ta. Nếu thắng cả chúng ta, đó mới đáng xấu hổ."
Một vị võ tướng cười ha ha, vỗ vỗ thắt lưng, nói sang chuyện khác: "Xem
kìa, trận tiếp theo bắt đầu rồi, có lẽ trong số người đọc sách sẽ có cao thủ thôi."
Rất khó có khả năng đó... Đám võ tướng cũng cười,
tùy ý nhìn sang, thấy một đám thí sinh đang đi vào trong sân. Trong số
đó, có tám thí sinh Tây Lương... Có ba thí sinh khác... Một người nhỏ
gầy, thanh tú, còn được người ta gọi với vào từ phía sau.
"Tam
Lang, Tam Lang!" Trương Song Đồng cởi được một nửa áo, lộ ra ngực, vẫy:
"Ngươi thật sự không mặc xiêm y này của ta ư? Ngươi mặc đồ đỏ cưỡi ngựa
ô, thế mới đẹp."
Tiết Thanh cười, xua tay với hắn, lại chỉ vào
quần áo mình đang mặc: "Đây là mẹ ta làm, còn thêu hoa văn đường viền
nữa, cũng rất được."
Đám võ tướng liếc nhau, lắc đầu... Đến lúc này rồi còn xem đồ mình đang mặc đẹp hay xấu, thật ẻo lả... Còn nói gì sát khí...
"Chuẩn bị một chút." Một võ tướng nói với binh lính bên cạnh: "Không chừng cả
ngựa còn không leo lên được... Các ngươi hỗ trợ thuần ngựa, tốt xấu giữ
chút mặt mũi trước người Tây Lương."
Binh lính dạ một tiếng rồi
chuẩn bị đi đến giữa sân. Các thí sinh đã bước vào trường thi, đứng ở
trước ngựa của mình. Ngựa vừa thông minh lại vừa sâu sắc, nhìn thí sinh
Tây Lương, cảm nhận được hơi thở quen thuộc thì xôn xao, sợ hãi, phẫn
nộ, không phục và khiêu khích, đủ mọi loại cảm xúc đan xen. Quả nhiên
như võ tướng nghĩ, còn dữ dằn hơn lúc trước.
Các thí sinh Tây Lương cũng giống những người ban nãy, không chút do dự bước đến trước ngựa của mình, giơ tay bắt lấy ngựa.
Trong mã trường, ngựa lại nhảy bật, bụi lại tung bay, tiếng ngựa hí vang trời.
Nhìn lũ quân mã đang nhảy chồm trong tay thí sinh Tây Lương, đám võ tướng
khó nén được vẻ vội vàng xao động. Nhất là khi thấy quân mã tung vó
chuẩn bị hất tung thí sinh Tây Lương lên, một võ tướng còn không nhịn
được mà hô một tiếng "hay".
"Con ngoan." Hắn nắm chặt tay: "Cho đám người Tây Lương này một bài học..."
Chỉ tiếc là thí sinh Tây Lương kia không bị hất tung, mà bật nhảy lên, đè
cổ ngựa lại... Nhìn không ra cái đám thiếu niên xinh đẹp này lại có sức
khỏe như vậy.
Đám người Tây Lương chết tiệt này là lũ lừa đảo, âm hiểm giả dối. Võ tướng tức giận, thầm mắng trong lòng.
Các thiếu niên Tây Lương thuần hóa ngựa, còn hai thí sinh còn lại thì sợ
quá chạy ra ngoài... Ngựa chưa được dạy dỗ đều điên rồi, căn bản không
dám tới gần. Chỉ có thể chờ thí sinh Tây Lương lên ngựa rồi, bọn họ mới
dám bước vào. Riêng hành động này đã khiến giám khảo trừ đi nửa điểm.
Bên ngoài, các thí sinh khác thương hại nhìn hai người này. Nên mới bảo
là xui xẻo, đi thi chung với người Tây Lương... Nhưng...
"Còn một người nữa đâu?" Một thí sinh lấy lại tinh thần, hô lên, vội vàng nhìn
xung quanh sân, chẳng lẽ bị ngựa đá bay rồi... Sao nhìn mãi không thấy?
"Ô! Ở bên kia!"
Một thí sinh mắt sắc hô, giơ tay chỉ, giọng trở nên the thé như là khiếp sợ.
"Hắn... Hắn lên ngựa rồi!"
Cưỡi lên ngựa rồi? Mọi người đều đổ dồn tầm mắt về giữa sân. Trong lớp bụi
đất mù mịt, một bóng dáng mơ hồ đang từ từ đi ra khỏi nơi thuần mã náo
loạn kia, dần trở nên rõ ràng.
Ngựa ô cường tráng, trên lưng một người thiếu niên tuấn tú mặc thanh sam. Vó ngựa lộc cộc đạp xuống mặt
đất, nhẹ nhàng như khiêu vũ.
Không thuần hóa, cũng không bị ngựa
hất lên hất xuống đầy chật vật. Thiếu niên trên lưng ngựa khẽ lắc, con
ngựa bên dưới thì vẫy đuôi, cũng khẽ hí lên nhưng êm tai như chim hoàng
anh kêu, lại giống như cô bé con đang làm nũng.
So ra thì thật
quá rõ ràng. Thật quỷ dị. Tiếng động lớn ở bốn phía như biến mất không
khoảnh khắc này. Trước mắt mọi người chỉ còn một người và một ngựa này.
"Hắn may mắn thật, chọn được một con ngựa tốt tính..." Một thí sinh thì thào.
...
"Không, không phải."
Một vị giám khảo võ tướng đứng bên sân, vẫn luôn nhìn vào sân, kích động tiến lên một bước.
"Đây không phải một con ngựa tính khí tốt gì, ta nhìn ra mà, làm ầm lên là cũng dữ dằn lắm..."
Giám khảo bên cạnh nhìn hắn, không hiểu nói: "Vậy hắn lên ngựa như thế nào?" Không thấy ra tay hàng phục đâu...
"Hắn không ra tay, hắn chỉ... đi tới..." Vị võ tướng kia lẩm bẩm, dường như
nhớ lại cảnh tượng mà mình thấy, bản thân cũng cảm thấy không tin tưởng
được.
Trong một mảng bụi đất mù mịt, thiếu niên kia chậm rãi cất
bước, đi xuyên qua người và lũ ngựa đang nhảy chồm hất vó, đứng lại
trước người một con ngựa đang điên cuồng nhảy và hất vó... Hắn quay lưng về đây nên không nhìn thấy vẻ mặt hắn, cũng không nghe được hắn nói
gì... Nhưng nói cũng vô dụng. Ngựa không phải người, nghe không hiểu...
Sau đó chỉ thấy hắn giơ một tay lên, con ngựa phát điên kia như bị tát
cho một cái choáng váng, đột nhiên không cử động nữa.
"Sau đó,
hắn xòe tay ra..." Võ tướng tiếp tục miêu tả, vẻ mặt như càng không thể
tin được: "Trong lòng bàn tay hắn, có một thứ, như là..." Nói tới đây
thì dừng lại.
"Là cái gì?" Võ tướng bên cạnh vội hỏi.
Võ tướng kia như khó có thể mở miệng: "Bánh bao."
Bánh bao?"
"Ngựa ăn bánh bao, sau đó hắn vỗ vỗ đầu con ngựa." Võ tướng nói, nghĩ nghĩ: "Từ khi nào ngựa thích ăn bánh bao?"
Cho dù có thích ăn, đây không phải chuyện một cái bánh bao có thể thuần hóa được chúng nó.
Các vị võ tướng nhìn sang, thấy thiếu niên kia giục ngựa bước đi, nhưng
chợt một con ngựa mà một thí sinh Tây Lương đang thuần hóa bỗng hí lên
rồi lao tới. Ngựa điên đã không phân biệt được phương hướng, cũng không
nhìn đường, cắm đầu phi như sắp đâm vào bọn họ... Ôi chao! Các vị võ
tướng hô lên, người vây xem cũng kêu lên những tiếng sợ hãi.
Thiếu niên kia nghe thấy, quay đầu lại, liếc con ngựa đang vọt tới kia một
cái, một tay nắm dây cương, tay kia nắm chặt lại thành một nắm đấm, quơ
quơ với con ngựa kia... Trên nắm tay của hắn như được bọc cái gì đó, cho nên trông có vẻ to hơn bình thường.
Dường như nắm đấm cực lớn
này khiến con ngựa sợ, nó hí lên một tiếng, thế mà miễn cưỡng dừng thân
thể rồi đổ sang một hướng khác, tránh thiếu niên này ra... Thí sinh Tây
Lương vừa mới lật lên lưng ngựa bị hất ra ngoài, ngã lăn quay dưới đất.
Bốn phía vang lên tiếng những tiếng hô tiếng thét.
Thiếu niên thanh sam kia đã thu tay lại, thúc ngựa tiến lên, vó ngựa nhẹ nhàng như chưa xảy ra chuyện gì cả.
Thần kỳ... Các thí sinh đứng xem đều trừng to mắt, cảm thấy khó tin, lại không biết nên miêu tả như nào. Chẳng lẽ là may mắn?
...
"Không phải may mắn, cũng không phải bánh bao." Võ tướng kia nói: "Lúc nãy ta
nói sai rồi, thứ người Tây Lương có không phải sát khí."
Các
thiếu niên Tây Lương tuy hung hãn, nhưng chỉ là thiếu niên. Chiến sự đã
ngừng lâu rồi, bọn họ không có cơ hội ra giết trường giết người nên chỉ
có khí thế hung ác. Nhưng thiếu niên này...
Hắn nhìn bóng dáng
gầy yếu của người thiếu niên đang giục ngựa chạy chậm. Thứ vừa rồi khiến võ tướng giết người kiếm quân công này thấy lòng phát lạnh.
"Đó mới là sát khí." Hắn thì thào.
Nhưng nhỏ như vậy, lấy đâu ra dạng sát khí đó?
"Hứ!"
Có tiếng phỉ nhổ cực to. Văn lại canh cửa chỉ cảm thấy như hoa mắt, một bóng người đứng ngay trước mặt.
"Ta muốn thi."
Đồng thời một lệnh bài số báo danh nhoáng cái rơi vào tay hắn.
Văn lại vội vàng nhìn, kỳ quái hỏi: "Ngươi là Tần Mai, số báo danh mười hai của trận này hả? Không phải ngươi bỏ thi rồi sao? Sao lại..." Hắn ngẩng đầu lên nhìn, tức thì thấy lóa mắt, một gương mặt đẹp tới không hợp lý ở ngay trước mặt.
Mà gương mặt xinh đẹp ấy không hề nhìn hắn, lướt qua hắn đi vào bên trong.
"Ta lại hối hận."
Giọng nói thanh thúy vẫn còn quanh quẩn bên tai, người đã như mây bay vào giữa sân.
Hắn không hề ngừng lại, đi thẳng tới trước chuồng ngựa. Một con ngựa bị
kinh hãi hí lên, hất tung một thí sinh Tây Lương rồi xông tới gần hắn.
Hắn tự tay vỗ mông ngựa, rồi nhảy lên, cúi người ôm cổ ngựa. Vì động tác này, ngựa càng thêm kinh hãi, nhưng đầu nó ngẩng lên, chỉ lung lay hai
cái, hí lên hai tiếng, rồi im lặng... Và vẫn đang lao đi...
Oa! Bốn phía vang lên tiếng hô như sấm rền. Động tác lên ngựa này thật đẹp! Mà người này cũng quá đẹp!
Nghe được tiếng vó ngựa phía sau, Tiết Thanh quay đầu nhìn, thấy thiếu niên
kia ngồi thẳng người lên, nhếch miệng cười, tỏa sáng dưới ánh mắt trời,
đồng thời nâng tay lên ngang vai, giơ hai ngón tay.