Sự yên tĩnh là thứ làm người ta cảm thấy buông lỏng nhất, đặc biệt là
khi một sự việc mất nhiều tâm trí lo âu cuối cùng cũng đã thành. Nhưng
nếu cứ yên tĩnh mãi thì cũng không thể được, vì thời gian vốn rất xa xỉ
và quý báu.
Tiết Thanh cất tiếng phá vỡ sự trầm tĩnh: "Lúc xảy ra chuyện ngươi bao nhiêu tuổi vậy?"
Hoàng Cư đáp: "Sáu tuổi."
Sáu tuổi cơ à, Tiết Thanh nói: "Tuổi tác cũng gần sát rồi." Cùng với Bảo
Chương đế cơ, vận mạng của hai đứa nhỏ ở chỗ này này chín năm trước cũng đã biến đổi rồi, nàng đưa mắt nhìn bốn phía: "Hiện ở chỗ này an toàn
không?"
Hoàng Cư ừ một tiếng đáp: "Mọi người đều đi về phía lăng
hoàng hậu và phía bên ngoài rồi." Không người nào để ý bọn họ ở nơi này.
Tiết Thanh vỗ cánh tay ngửa mặt ngã nằm xuống đất, thở dài một hơi, nói:
"Vậy thì tốt quá a, nghỉ ngơi một chút." Nhìn trời đêm đen kịt, trời và
đất dường như hòa nhập vào một chỗ: "Nếu có thể nhìn thấy những vì sao
thì càng tuyệt vời hơn rồi."
Hoàng Cư ngẩng đầu nhìn một chút, trầm lặng.
Tiết Thanh nói: "Xin lỗi a, lời này không nên nói với ngươi." Đối với hắn mà nói thì hễ nhìn thấy những vì sao liền gọi là đẹp thì là chuyện rất khó hiểu, tàn khốc giống như nói cho một người ăn không đủ no rằng ăn cháo
với dưa cải nó ngon như thế nào vậy.
Hoàng Cư ngâm: "Thiên hà dạ chuyển phiêu tinh, ngân phổ lưu vân học thủy thanh." (*)
Tiết Thanh ái chà một tiếng, quay đầu nhìn hắn: "Lý Hạ a."
Tiếng của Hoàng Cư có vẻ thờ thẫn: "Hồi nhỏ, đã học qua."
Hồi nhỏ a… Lúc sáu tuổi xảy ra chuyện, thời điểm đó đã học qua sách rồi à, lại còn có thể nhớ… Tiết Thanh nói: "Đúng vậy, ca ca của ngươi là tú
tài trẻ tuổi, thần đồng a, dĩ nhiên ngươi cũng rất lợi hại." Nhìn người
thiếu niên này, ở trong bóng đêm, hắn vẫn giữ vững tư thế ngồi cúi đầu
giống như một khối đá không hề có nhiệt độ, tảng đá cứng rắn, ở cái nơi
mà đá hay cát vàng đều bị đốt nóng giòn đến nỗi bóp một cái là vỡ ra
này.
Hoàng Cư không nói chuyện, dường như không nghe tới hai từ
ca ca mà nàng ta nói, cho dù có nghe cũng dường như là thứ người xa lạ,
không có chút phản ứng nào… Tán gẫu đối với hắn mà nói là chuyện quá xa
vời không thể với tới được.
Tiết Thanh thu lại tầm mắt nhìn bầu
trời đêm, nói: "Thật ra ta cũng không giỏi nói chuyện phiếm lắm, rất
nhiều sự việc không biết nói ra như thế nào cũng không thể nói, nói ra
miệng mà cứ luôn muốn mắng ông trời già."
Thiếu niên bên cạnh im
lặng nhưng cũng không hề cảm thấy phiền, dường như là hơi ngu ngơ, lại
như là đang xuất thần… Chân chợt căng ra, xích sắt khẽ vang lên tiếng
động nhỏ, một bàn tay đang lắc lắc xích sắt trên cổ chân hắn.
Tiết Thanh nói: "Cái này thật là khéo léo."
Thế nhưng, Hoàng Cư vẫn tiếp tục trầm lặng.
Tiết Thanh buông tay ra ngồi dậy, nói: "Hoàng Cư, tiếp theo đây ngươi phải giúp ta một chuyện."
Trợ giúp? Hoàng Cư nhìn về phía nàng ta.
Tiết Thanh nói: "Cho xiềng xích của ngươi ra ngoài ranh giới."
Ra ngoài ở đây có nghĩa là sắp bị đánh đập… Hoàng Cư im lặng, là muốn hắn cứ như vậy đi hấp dẫn quan binh sao?
"Như vậy ngươi sẽ dạy ta giết người sao?" Hắn hỏi.
Lời còn chưa nói hết, Hoàng Cư đã đứng lên cắt ngang lời nàng: "Ta nguyện
ý." Giờ khắc này viên đá cứng này lập tức sống lại rồi.
Tiết
Thanh vẫn đang ngồi ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Vậy, ta bắt đầu đây." Dứt
lời chụp lấy xiềng xích trên chân của hắn nhanh chóng lôi kéo lay động,
xiềng xích bị vùi lấp vào bên trong đất cát phát ra tiếng rào rào, như
là con rắn dài đang vọt về phía cánh tay của nàng, rồi vượt qua tay của
nàng chất đống ở bên cạnh nàng…
Hoàng Cư đứng ở sau lưng nàng,
xoay người chạy về phía xa xa, càng chạy càng nhanh, xiềng xích vốn chất đống bên cạnh Tiết Thanh liền rào rào tràn về phía trước…
...
Dưới chân dường như cũng chấn động, Tiểu Dung đứng ở bên cạnh Chu Nghĩa Khải nhìn phải nhìn trái có vẻ không hiểu.
Xiềng xích đang lay động a." Chu Nghĩa Khải lẩm bẩm, nằm trên đất càng có thể cảm nhận được rõ hơn: "Chắc là Hoàng Cư đang chạy ra phía ngoài."
Cái đứa nhỏ mưu toan tránh thoát xiềng xích đó ư... Phí công thôi.
….
"Bắt đầu rồi!"
Tiết Thanh nói, cảm thụ được xiềng xích trong tay truyền đến sự chấn động
khác biệt so với lúc trước, cũng nhỏm người đứng lên, dùng một tay rút
ra cây sắt dựng ở sau lưng, lần nữa dùng hai tay ra sức lôi kéo xiềng
xích.
Thì ra xiềng xích vùi chôn ngầm dưới đất cát đột nhiên bật ra từ dưới mặt đất, không còn mềm nhũn hiền hòa nữa, mà là căng cứng
tràn đầy lực lượng, giống như mãnh thú nhảy lên vồ mồi, giống như tên
bắn lén đã rời cung…
Nàng không buông lỏng tay, chụp lấy xiềng
xích dùng sức lôi kéo... Một mặt sãi bước chạy gấp về phía trước… Chạy
về phía xuất xứ của xiềng xích trong đêm tối không biết nơi nào là đầu
cuối. Nơi xuất xứ ấy dường như là một người khổng lồ, xiềng xích chính
là cây roi trong tay hắn.
Bốp...
Roi quật mạnh xuống mặt đất, giống như sóng lớn phập phồng.
Tiết Thanh giống như con thuyền nhỏ bị nâng lên, hai tay của nàng nắm xích
sắt thật chặt, đạp bước trượt hướng về phía trong không trung, khi rơi
xuống thì đạp lên đất chạy gấp, xiềng xích ở sau lưng nàng vung vẩy với
biên độ lớn hơn, bầu trời đêm dường như đang lấp lóe những vì sao… Đó
chính là Hoàng Cư bị ném lên.
Người đó chạy vô cùng nhanh, Hoàng
Cư ở không trung quay đầu lại đã không nhìn thấy được nhưng hắn hiểu
được kẻ đó vẫn còn ở đó, lực lượng khổng lồ lại hung hăng kéo hắn xuống… Ầm một cái rơi xuống đất làm cát đất bay lên tung tóe, mặt đất bị đập
khoét ra một cái hố, cát đất xốp biến thành như đao như kiếm, cắt trên
người đâm xuyên qua quần áo đâm thủng da thịt.
Hắn rơi xuống đất không chút do dự nào, cho dù bước chân lảo đảo, cũng nhanh chóng hướng
về phía trước, đều dùng sức hơn so sánh với bất cứ lần nào trước đó, lôi kéo xích sắt trên chân nhưng chưa chạy được vài bước, xích sắt lại
vung vẩy, khiến hắn giống như gà vịt bị cột lại treo dựng ngược lên,
quăng tiếp về phía không trung…
Quăng lên rớt xuống, rơi xuống ném lên…
Lúc trước còn có thể duy trì thân hình rơi xuống đất nhưng bởi vì hắn không ngừng dùng hết sức kéo lôi về phía trước, lực lượng của xiềng xích mạnh và nhanh hơn so với trước, nền dần dần một lần rơi xuống đất là một lần ngã sấp, ngay sau đó bị đẩy lên không có cách nào điều chỉnh thân hình, rồi lần nữa bị té ngược trở lại, lòng vòng như vậy không còn có cơ hội
đứng dậy…
Tiếng động không ngừng vang lên trong đêm tối, không dày đặc nhưng không hoàn toàn dứt hẳn.
Hoàng Cư bị đập mạnh trên mặt đất, tầm mắt có chút mơ hồ, không biết là do
máu bắn ra từ miệng mũi làm tầm mắt lờ mờ, hay là trong mắt cũng đầy máu nhưng mà điều này không có gì, chỉ cần hắn còn có chân có thể chạy
có thể đi là được… Bò cũng được… Bóng người trên đất bò về phía trước… Ngay sau đó bị lôi kéo vung bắn lên…
Tựa như một con cá.
"Tên ngốc thật nực cười."
Từ xa trong bóng đêm có Hắc Giáp vệ nhìn về phía không trung, nhìn bóng
người trong không trung như một con ruồi con bọ bị một cái bộp tay đập
xuống… Bên tai truyền đến tiếng động đánh ầm.
Tiếng vang này tự nhiên kinh động đến bọn họ nhưng rất nhanh họ đã biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
"Những tên tàn dư xấu xa của Huỳnh Sa Đạo."
"Muốn chết nhanh hơn một chút."
Bọn họ thu hồi tầm mắt, giục ngựa tản đi về phía bốn bề trong đêm tối.
…
Không biết bao lâu, Hoàng Cư một lần nữa bị nâng lên, sự đau nhức kịch liệt
khiến cho hắn trái lại rất thanh tỉnh, không thể chết được, sống được
chút nào thì chạy nhiều thêm vài bước… Mặc dù không biết có ích lợi gì
nhưng cứ làm đi là được.
Con cá vùng vẫy trên không trung múa may chân đã không còn tri giác, bốp một tiếng lần nữa rơi xuống đất…
Mà ở bên xiềng xích không nhìn thấy được kia, Tiết Thanh lại bị nâng lên
thật cao, so sánh với lúc trước còn đứng cao hơn… Giống như một cái cánh tay chọc mạnh ra từ dưới đất…
"Chính là chỗ này!"
Tiết
Thanh rút cây sắt phía sau lưng ra, một tay cầm lấy dây xích, xoay đầu
trượt xuống dưới, da thịt trên xích sắt phảng phất như ánh lửa trợt bắn
ra bốn phía, mùi máu tanh càng dày đặc hơn, bàn tay dường như sắp sửa
tách hết máu thịt lộ ra xương trắng… Nàng không nới lỏng tay, dường như
không có cảm giác, nắm xích sắt thật chặt lao thẳng tắp xuống phía mặt
đất.
Rầm một tiếng, không phải tiếng cây sắt chọc vào trong đất
mà là xuyên thấu tấm ván gỗ, ngay sau đó toàn bộ mặt đất hạ xuống phía
dưới, cát đất ngay sau đó bao quanh người rơi cùng xuống đó cuồn cuộn
tụt xuống, rồi biến mất trong giây lát.
Xa xa trên không trung,
Hoàng Cư lần nữa bị nâng lên rồi ngã xuống, giống như lá khô, giống như
đá vụn, “bốp” một tiếng đập xuống đất, đã không còn tiếng thở nữa, cùng
lúc đó xiềng xích trước giống như là roi dài tay sắt ấy dường như cũng
đã mất đi hết khí lực trong nháy mắt, như con rắn chết rớt xuống, đập
vào trong đất cát sau đó ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa.
Đất trời quay trở lại sự bình tĩnh, chỉ có cát đất cuồn cuộn như mây như khói muốn nuốt sống hết bóng đêm.
***
(*) Dịch nghĩa: "Đêm Ngân hà sao dời đổi, dãy bạc mây trôi theo tiếng nước."