Liễu Xuân Dương liếc nàng,
gặp tên thiếu... nữ vẫn ăn mặc như thiếu niên, mặt mỉm cười, trông thế
nào cũng rất giảo hoạt, nói: "Ngươi đang khoe là ngươi lợi hại à?"
Tiết Thanh cười nói: "Ta rất lợi hại, sao phải khoe."
Liễu Xuân Dương trừng mắt coi thường. Thi quân tử cái gì chứ, bề ngoài là
quân tử, sau lưng lại là lũ tiểu nhân không từ thủ đoạn, giơ tay cầm một chén thuốc rồi đưa sang: "Ngươi lợi hại, uống thuốc đi."
Nụ cười lập tức tan đi trên khuôn mặt Tiết Thanh, nàng chắp tay sau lưng, đi
đến bên giường: "Cứ đặt đó trước đã, ta mệt, đi ngủ một giấc."
Tin ngươi mới lạ, rõ ràng sợ đắng. Liễu Xuân Dương theo sau, nói: "Uống rồi ngủ." Rồi đứng chắn trước mặt Tiết Thanh.
Tiết Thanh trừng hắn. Liễu Xuân Dương cũng trợn tròn mắt, không hề di
chuyển. Giằng co một lát, Tiết Thanh giơ tay nhận chén thuốc, uống một
hơi cạn sạch, miệng ngậm thuốc tới phồng cả má lên, trả bát lại. Liễu
Xuân Dương nhận lấy, chần chờ rồi một tay cầm bát, tay kia lấy một viên
mứt đưa cho nàng. Tiết Thanh mới nuốt ực thuốc xuống, lại bỏ mứt vào
trong miệng, híp mắt chẹp chẹp.
Liễu Xuân Dương nói: "Đi ngủ đi!" Rồi tránh ra.
Tiết Thanh nhai mứt, nhào xuống giường... Cái tư thế gì thế này! Liễu Xuân
Dương bĩu môi, cất bước đi. Lại thấy Quách Tử An trừng mắt nhìn hắn,
không khỏi hoảng sợ: "Nhìn cái gì thế!"
Quách Tử An nói: "Không nhìn gì cả!" Lại liếc hắn một cái: "Bây giờ Xuân Dương thiếu gia nói nhiều thật."
Liễu Xuân Dương cả giận nói: "Ta nói nhiều khi nào!" Ô, đây giống như không
phải lời lẽ hay ho gì. Quách Tử An đã cười ha ha quay người đi ra. Hắn
buồn bực đuổi theo, tung chân đá một cái. Hai thiếu niên cãi nhau ầm ĩ
đi ra ngoài. Hoàng hôn dần tắt, khách sạn đã thắp đèn đuốc. Các thí sinh qua lại, chuẩn bị cơm tối. Tiếng cười đùa náo nhiệt. Cửa sổ ngăn cách
sự náo nhiệt ấy với sự yên tĩnh và vẻ tối mờ trong phòng. Trên giường,
thiếu niên nằm sấp, miệng mỉm cười, yên tĩnh ngủ.
Trong một khách sạn khác, trong buổi tối ồn ào náo nhiệt ấy, có một căn phòng vẫn luôn
yên lặng. Hai ngọn đèn được bày trước bàn, Quý Trọng giở một tờ giấy ra, bên trên giấy có viết chi chít chữ và các loại hình vẽ, trông vừa lộn
xộn vừa kỳ quái.
"Tiểu thư, đây là đề thi số nghệ hôm nay." Hắn nói.
Tống Anh chậm rãi bước tới, dừng trước bàn, nhìn lướt qua rồi nói: "Số lượng câu khá nhiều."
Một người đàn ông đứng hầu bên cạnh lên tiếng trả lời: "Chỉ có tới chưa đến bốn mươi thí sinh trả lời hết."
Tống Anh không nhấc đề thi lên, chỉ chắp tay cúi người nhìn, nói: "Phong
thủy, lịch pháp, thủy văn, số học... Thật là đủ loại..." Chợt không nói
gì, chăm chú nhìn. Quý Trọng và người đàn ông kia yên lặng đứng hầu,
dường như chỉ thở mạnh thôi cũng sẽ quấy nhiễu nàng. Ánh đèn lay lắt.
Không biết bao nhiêu lâu sau, Tống Anh khẽ than một tiếng, đứng thẳng
người dậy, lắc đầu nói: "Lợi hại, lợi hại, ta lại không thể trả lời được hết... Bao nhiêu người được mười?"
Người đàn ông vội vàng đưa
một trang giấy tới, bên trên viết chi chít tên và điểm, nói: "Những
người được từ sáu trở lên đã được chép lại."
Tống Anh gật đầu,
nhận lấy, liếc mắt qua, kinh ngạc: "Nhiều người được mười vậy ư?" Chờ
khi xem tên thì lại kêu a một tiếng: "Tây Lương à, là hắn nha... Coi như một người thôi." Tầm mắt dừng ở trên hai cái tên khác: "Tiết Thanh,
Trương Song Đồng... Thì ra hắn cũng giỏi số nghệ nữa."
Ngón tay vuốt ve hai chữ Tiết Thanh, vẻ mặt như có suy nghĩ.
"Nhưng Trương Song Đồng này... Chưa từng nghe qua, còn lợi hại hơn cả Đổng Cốc cơ à."
Người đàn ông chần chờ một chút rồi nói: "Tên Trương Song Đồng kia tự nói
mình là thần đồng... Cao thủ số học... Chỉ là có vẻ điên điên khùng
khùng..." Rồi kể lại chuyện xảy ra bên ngoài quan nha.
Nghe xong Tống Anh nở nụ cười: "Người có tài thường vậy." Ngồi xuống phất tay áo: "Để ta trả lời mấy đề này xem thế nào..."
Quý Trọng nói: "Tiểu thư, mai còn thi thư nghệ, chi bằng nghỉ sớm."
Tống Anh ngẩng đầu nói: "Quý Trọng, ngươi không tin tưởng vào ta sao?" Dưới
đèn, nét mặt cười tươi như hoa, chỉ là vết sẹo kia như một bàn tay vò
hoa tươi, khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Quý Trọng cúi đầu nói: "Không dám."
Tống Anh cười nói: "Ta đùa thôi!"
Bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Quý Trọng khẽ nghiêng đầu, tỏ ra cảnh giác. Bước chân dừng lại bên ngoài cửa.
"Tiểu thư... Tin tức của lão gia..."
Tống Anh ừ một tiếng: "Cha ta sao?" Nàng đứng dậy.
Người đàn ông đứng hầu ở một bên đi tới mở cửa, một mặt nói: "Lão gia bảo
ngài đi..." Còn chưa nói xong, một ánh hàn quang kéo tới mặt.
Quý Trọng duỗi hai tay kéo Tống Anh ra sau lưng mình. Bịch một tiếng, một
vật bay vào trong, rơi xuống một bên. Đồng thời một thứ nóng văng khắp
nơi, vẩy lên trên người... Ở phía sau hắn, Tống Anh cũng không may mắn
né được.
Tống Anh giơ tay lau mặt. Dưới ánh đèn, có thể thấy tay
nàng đầy máu... Ánh mắt nàng rất bình tĩnh, không kêu lên sợ hãi, không
thay đổi sắc mặt mà quay sang nhìn về một bên. Vật rơi xuống đất còn
đang quay tròn. Một cái đầu người.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong
nháy mắt. Rầm, thi thể bị cắt văng đầu ngã xuống. Người trước cửa nhào
tới. Mặc y phục màu đen, đeo khăn che mặt, tay còn cầm một thứ vũ khí kỳ quái, một vòng tròn giống như vành nón, bên ngoài vòng tròn ánh lên tia sáng lạnh lẽo như đao... Tay hắn còn dính máu tươi, chính là nó đã cắt
đi đầu của người đàn ông mở cửa.
Người áo đen nhào tới, vòng tròn còn nhanh hơn hắn một bước, xoay tròn phóng tới chỗ Quý Trọng.
Vù vù vù. Vòng tròn cắt vỡ bóng đêm, phát ra tiếng khiến người ta sợ hãi.
Nó như tia chớp phóng tới chỗ cổ Quý Trọng. Quý Trọng giơ chân. Một
tiếng choang vang lên, không biết giầy kia làm từ thứ gì mà có thể đá
bay được vòng tròn. Đồng thời phập, một mũi tên đâm vào trong ngực người áo đen. Mũi tên kia lượn vòng như vòng tròn, mang theo người áo đen lật ngã ra sau, chết ngay lập tức, không hề động đậy.
Cuộc tấn công vẫn chưa kết thúc.
Ngay khi Quý Trọng nhấc chân lên, mũi tên bay ra, cửa sổ hai bên bị phá vào. Hai người áo đen cũng nhảy vọt tới, trường đao tỏa ra hàn quang lóng
lánh, thẳng hướng Tống Anh, người mà vì động tác kia của Quý Trọng đã để lộ thân hình.
Đao như tia chớp, mũi nhọn như mưa. Ánh lửa văng khắp nơi. Đao không chém trúng cô gái nhỏ bé kia mà chém trúng hai ngọn đèn.
Quý Trọng cầm hai ngọn đèn trong tay. Nến đã bị chặt bay, vẽ nên hai đường
lửa trên không trung. Đui đèn thì như kiếm, ngay tức khắc đâm xuyên cổ
hai tên người áo đen, rất chính xác.
Quý Trọng đứng thẳng người lên, hất hai người này ra, như cắm hai cây nến hình người.
Bởi vì cổ bị xuyên thủng, hai người áo đen mắt trợn trừng nhưng không phát
ra âm thanh, run rẩy chết. Trước khi chết tay nắm chặt lấy đôi tay cầm
đế đèn của Quý Trọng.
Nóc nhà rầm một tiếng rơi xuống như tảng
đá. Lại một người áo đen nữa phi xuống cùng với vụn gỗ và mái ngói. Bụi
đất mù mịt, ánh sáng lập lòe. Đó là một thanh đao, đâm thẳng tới cái cổ
không hề được bảo vệ của Quý Trọng khi hai tay hắn đang bị nắm chặt.
Biết làm thế nào!
Tống Anh đứng sau Quý Trọng, ngẩng đầu lên nhìn, thấy được hàn quang, cũng thấy được ánh sao trong bóng tối từ mái nhà bị thủng.
Quý Trọng lăn ra phía trước, đồng thời một chân như trường đao bổ tới phía trước.
Keeng! Chân kia va vào trường đao của người áo đen đang bổ xuống. Bàn chân
người lại đánh bay trường đao của người áo đen. Không ngừng lại ở đó,
lại vọt tới trước ngực người áo đen. Rắc, cằm người áo đen bị đá lên,
toàn bộ đầu ngửa ra sau. Cổ bị đá gãy. Sau đó hắn như một cây gậy trúc
bị bẻ gẫy, ngã quỵ xuống đất, không rên được tiếng nào, cứ thế mà chết.
Cửa sổ bị phá, nóc nhà bị đập thủng. Năm thi thể nằm trong phòng. Tất cả chuyện này chỉ diễn ra trong chớp mắt rồi kết thúc.
Phòng yên tĩnh. Không còn thứ gì rơi xuống từ nóc nhà thủng. Không còn người
áo đen xông ra từ bốn phía. Lúc này, bên ngoài mới vang lên tiếng bước
chân rối loạn.
"Hình như ta nghe được tiếng gì đó như tiếng đá rơi thì phải?"
"Chẳng là lẽ cái gì đó rơi xuống?"
Đó là người ở khách sạn khác đang dò hỏi. Còn có người do dự bước tới bên
này. Đèn trong phòng đã tắt, tối om, mơ hồ nhìn thấy mặt đất đen sì.
"Chuyện gì vậy?"
Một bóng dáng đen sì xuất hiện trước mặt, cùng với câu hỏi, khiến vị khách đang định thăm dò hoảng sợ.
"Có phải có tiếng động gì đó?" Hắn lắp bắp hỏi: "Sao lại đóng cửa?"
Quý Trọng chặn cửa nói: "Trời lạnh."
Ô... Giữa tháng bảy rồi, về đêm quả thật hơi lạnh. Trong phòng còn có một
mùi tanh khá nồng nặc... Là cái gì vậy? Nhưng nhìn người đàn ông đứng
chặn cửa này, người nọ ngại ngùng, không dám nhìn thêm, quay đầu bước
đi.
Quý Trọng đóng cửa, quay đầu lại nói: "Tiểu thư."
Thích ứng được rồi thì thấy phòng không phải quá tối, nóc nhà có lỗ thủng,
ánh sao chiếu xuống cô bé kia. Nàng ngẩng đầu nhìn ánh sao, nghe được
tiếng gọi thì quay đầu lại “ừ” một tiếng.
"Người bên ngoài chắc đã gặp nạn rồi." Quý Trọng nói: "Tiểu thư, thuộc hạ gọi người tới xử lý."
Tống Anh gật đầu nói: "Ừ!"
...
Khách sạn hỗn loạn. Hai gian phòng đèn sáng rồi lại tắt. Tiếng người nói
chuyện cũng biến mất. Sau một lát, mọi thứ đều yên tĩnh trở lại. Bên
ngoài lầu vang lên tiếng bước chân. Đèn đuốc sáng rực và tiếng đao kiếm
nhưng không khách nào tới dò hỏi.
"Tiểu thư."
Quý Trọng
mở cửa, nhìn vào trong phòng. Bên trong đèn đuốc đã được thắp sáng, Tống Anh ngồi trước bàn, cắm cúi viết gì đó. Nghe tiếng, nàng ngẩng đầu, vẫn giống lúc trước, chỉ khác là... Trên mặt nàng vẫn còn vết máu từ ban
nãy.
Tống Anh nói: "Sao vậy?"
Quý Trọng đi tới, vài người đi theo sau. Hắn nói: "Khiêng thi thể đi."
Tống Anh ừ một tiếng, cúi đầu tiếp tục viết chữ, mặc cho người ta khuân đám
thi thể bị chặt đầu đâm thủng cổ họng đi, rồi mấy người nữa xách thùng
gỗ vào.
"Tiểu thư, cần phải rửa sạch vết máu, không ảnh hưởng tới người chứ?" Quý Trọng hỏi.
Tống Anh không dời mắt khỏi bài thi, nói: "Không ảnh hưởng, ta làm xong bài
thi này rồi sẽ đi." Nàng giơ tay khẽ xoa mặt. Vết máu trên mặt bị lau
đi, để lại dấu vết mỏng manh.
Rào, nước được đổ xuống nền, vết
máu tản ra, nhạt đi. Chổi soàn soạt, khăn nhẹ nhàng lau chùi. Cô bé trên người và trên mặt còn vết máu, ngồi chăm chú viết chữ dưới ánh đèn. Một nửa khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, nửa kia thì dữ tợn. Phòng rối ren,
lại có vẻ yên tĩnh khác biệt.