Ừm, so với dây thừng bình thường thì sợi dây này mảnh hơn rất nhiều, trên đầu sợi dây thừng... tay Tiết Thanh trượt xuống,
một cái móc... Đây là lưỡi câu.
Câu cá?
Xưa có... dùng
lưỡi thẳng để câu cá, bây giờ có đứng trên tường thành câu cá sao... Lắm bệnh thật, Tứ Hạt tiên sinh! Rốt cuộc cũng chịu xuất hiện rồi sao? Tiết Thanh nhanh chóng đưa tay kéo một vòng dây quấn quanh cánh tay... Vốn
là cơ thể đang ngã về phía sau trong nháy mắt được nâng lên, sợi dây mặc dù mảnh nhưng đối với nàng mà nói như vậy là đủ rồi.
Một tay
quấn sợi dây, một tay bám vào mặt tường, bóng người trong đêm giống như
một con thằn lằn đang leo tường, rất nhanh liền tiếp cận mái chắn tường, dường như nhận thấy điều gì, Tiết Thanh ngẩng đầu nhìn thấy một người
đang đứng trên đó... Giống như một cái cột cờ, cả người dường như chìm
trong áo choàng, áo choàng theo gió đêm nhẹ nhàng tung bay, không động
cũng không có bất kỳ một hơi thở nào, không trách được cho đến khi tiếp
cận gần mới có thể phát hiện ra, nàng hiện bị thương nặng nhưng cũng
không quá nổi trì trệ...
Tiên sinh...
Không... trên người của hắn không có chút hơi thở quen thuộc nào của tiên sinh... Không phải là Tứ Hạt!
Tiết Thanh trong nháy mắt cứng đơ người tại chỗ.
Người trên tường thành vẫn bất động như cũ.
Mai phục? Bắt sống? Chủ động xuất kích thì không được, phải làm sao bây
giờ? Trốn cũng không được... nàng hiện tại giống như một cái đèn giấy,
đâm một nhát là sẽ bị xé rách ngay... Chỉ có thể lấy tĩnh chế động, chỉ
là thoạt nhìn đối phương cũng có ý định này...
Gió đêm phần phật lay động, áo choàng của người trên tường thành tựa như cờ xí tung bay,
Tiết Thanh treo trên vách tường cũng bắt đầu lay động theo gió, trên
dưới trầm lặng không tiếng động.
Gì đây... Lên kế hoạch sẵn sao? Phía xa tiếng người ngựa càng ngày càng đến gần... Không còn đường lui
nữa chỉ có thể tiến tới, Tiết Thanh buộc chặt sợi dây thừng trong tay,
chợt tăng nhanh cước bộ, một cái nghiêng người lật nhảy lên thành
tường... Nàng không tránh người kia mà là bay qua trước mặt hắn, nín thở xoay vòng, tay đè lên cây gậy sắt phía sau lưng nhưng không rút ra...
Toàn thân người này đều bọc kín trong áo choàng, không thể nhìn rõ bên
trong... Bay sát qua bên cạnh hắn, hắn vẫn không hề nhúc nhích, nửa hơi
thở cũng không có... giống như một cái cọc gỗ.
Một thanh âm khe khẽ vang lên, Tiết Thanh rơi xuống đất, sợi dây từng quấn trên cổ tay bị nàng gỡ bỏ xuống.
Gió đêm phần phật lần nữa lay động, sợi dây nhỏ ở trong bóng đêm phiêu đãng rơi xuống đất, hai người đối diện đứng im lặng nhìn nhau không một
tiếng động.
Tiết Thanh… bước lên một bước... lại thêm một
bước... hai bước... ba bước... chạy... chân không phát ra tiếng động…
Dồn toàn bộ sức lực để chạy trốn, nhảy qua một bức tường khác, tay vừa
chạm vào mặt tường liền trượt xuống... Không đợi chân chạm đất cả người
đã bay vọt ra ngoài, trong bóng đêm chạy như điên.
Phía sau yên tĩnh không tiếng động.
Bóng dáng người trên tường thành vẫn đứng sừng sững như cũ, sợi dây trên mặt đất trong bóng đêm đột nhiên bay thẳng lên, giống như bị một sức mạnh
kéo lấy, rồi cùng mộc côn bay xuống dưới thành tường... sau đó mềm rũ
rớt xuống.
Tiếng bước chân nhỏ vụn từ đằng xa chạy đến dưới
thành tường, rồi tản ra dọc theo thành tường... gió đêm lay động sợi dây này, bang... Có tiếng người giơ tay lên bắt được, chợt phát ra một
tiếng gầm nhẹ.
Mọi người tản mát xung quanh lập tức tụ tập lại,
sợi dây bị kéo động... ngẩng đầu nhìn về phía trên tường thành, thấy
được bóng người kia đứng sừng sững.
Tiếng bước chân nhất thời
vang lên, mấy người bắt được sợi dây nhanh chóng leo lên dọc theo thành
tường, dường như trong chớp mắt đã lên trên tường thành, bảy người chia
thành các hướng khác nhau bay về phía trước, đồng thời huy động trường
đao bổ về phía bóng người kia... Đao phong mạnh mẽ, áo choàng của người
kia bay lượn như ma, dường như đã bị xé rách nhưng trong một khắc khi
trường đao bốn phía tiếp cận, áo choàng đột nhiên chợt rũ xuống, tựa như trong nháy mắt đông lại thành băng phiến.
Trường đao ở bên cạnh áo choàng... áo choàng rũ xuống chợt nhấc lên, bốn bề phồng lên, một
tiếng thình thịch, trường đao bị đánh bay, bóng người nắm trường đao
cũng ngã xuống quay cuồng... Hắc giáp đụng lên mặt đất phát ra những
tiếng ầm ầm lộn xộn.
Bóng dáng người bên kia vẫn bất động như
cũ, chỉ có áo choàng là đang tung bay, nhìn qua vừa mềm mại vừa bay
bổng, ấy vậy mà vừa đánh gãy trường đao hung hãn... Sức lực thật đáng
sợ.
Bảy Hắc Giáp vệ không chút sợ hãi, lẫn nữa nắm lấy trường đao, giống như bươm bướm hướng về phía người kia lao đến.
"Dừng tay!" Phía xa có người vội vàng chạy đến: "Lui ra".
Tiếng khôi giáp vang lên lỉnh kỉnh, hiển nhiên cũng là quân sĩ nhưng Hắc Giáp vệ không phải là quân sĩ nào cũng có thể quát bảo dừng lại... trường
đao không ngừng.
Phực một tiếng, đồ nhen lửa được đốt sáng lên,
người kia giơ trên tay một tấm lệnh bài, ánh lửa chiếu sáng hình ảnh một con dơi màu đen đang giương cánh trên tấm lệnh bài màu đỏ, trông rất
sống động.
"Lui ra", hắn hét lên lần nữa.
Bảy Hắc Giáp
vệ trong tay nắm trường đao tựa mãnh hổ xuống núi đã tiếp cận bóng người kia, không cách nào thu hồi được... Một tiếng “choeng” thật lớn vang
lên, bảy thanh trường đao đồng thời chém vào nhau. Va chạm mãnh liệt,
ánh lửa văng khắp nơi, trường đao rời tay bay lên, bảy người bị sức mạnh của mình phản hồi ngã lăn trên đất, có người còn kịch liệt ho khan...
Nhưng bảy người không kịp đứng dậy thở dốc đã quỳ ngay tại chỗ, chống đỡ mà cúi đầu.
"Thuộc hạ có tội", bọn họ cùng đồng thanh.
Bởi vì trận va chạm kịch liệt này, mặt đất nổi lên gió lốc nhấc áo choàng
phủ lên đầu người nọ một góc, ánh lửa chiếu xuống lộ ra gương mặt, da
thịt như tuyết, môi đỏ như máu... Tuổi của hắn không lớn, khoảng chừng
mười bảy mười tám… Gương mặt trẻ măng được ánh lửa chiếu vào sáng ngời
rực rỡ.
Hắc Giáp Vệ quỳ trên đất, trường đao gãy lìa rơi lả tả
xuống đất, ngọn đuốc chập chờn, bóng đêm giống như thủy triều xuất hiện
rồi rút đi, mỹ thiếu niên đứng sừng sững trên tường thành, tạo thành
hình ảnh vô cùng quỷ dị.
"Chúng nô tài đuổi theo hung phạm...", một Hắc Giáp vệ thấp giọng nói: "Quấy nhiều rồi..."
Gió đã lắng lại, áo choàng rủ xuống, một lần nữa che đi dung mạo của mỹ
thiếu niên, cả người lại giống như cột cờ, tầm mắt của hắn vẫn không hề
nhìn những người này, chẳng qua là yên tĩnh nhìn bầu trời đêm phía bên
ngoài tường thành.
Hắn nói: "Cút!" Thanh âm thanh thúy.
Hắc giáp vệ quỳ trên đất ngay cả đứng dậy cũng không dám, lăn về bốn phía,
trong chớp mắt biến mất trên tường thành, chỉ còn lại trường đao rơi lả
tả cùng với quân sĩ giơ lệnh bài.
"Là như vậy, tối nay bên lăng
mộ xuất hiện Ngũ đố quân, Công gia bày bố vây giết...", quân sĩ thu hồi
lệnh bài, thấp giọng nói: "... Không biết như thế nào?"
Mỹ thiếu niên nói: "Ta quản làm gì", áo choàng khẽ nhếch lên, sợi dây bị Hắc
Giáp vệ ném trên thành tường lần nữa được vung lên: "Ta bây giờ là cần
câu".
Được rồi... quân sĩ cúi đầu đáp ứng, không nói một lời
thoái lui thật nhanh, ánh lửa đi mỗi lúc một xa, tường chắn lần nữa bị
bóng đêm bao phủ, bóng người đứng sừng sững dung nhập vào bóng đêm dày
đặc giống như lúc trước... Đây là khoảnh khắc đêm tối cuối cùng trước
khi bình minh, trời sắp sáng.
...
"Trời sắp sáng..."
Đứng ở Viên Khâu trước lăng Hoàng hậu, Tống Nguyên nhìn bóng đêm tối đen như mực, cây đuốc chiếu sáng bốn bên, chiếu vào núi đá vỡ vụn, đất cát quay cuồng, cùng với thi thể huyết nhục mơ hồ...
"Vẫn chưa bắt được
người sao?" Hắn thở dài thất vọng, nhưng chợt nhướng mày: "Chúng ta bận
rộn cũng không thể giúp được, bọn họ cũng đã đuổi theo rồi, chúng ta đi
giải quyết hậu quả thật tốt, động tác nhanh lên một chút, nhanh chóng
khôi phục lại nguyên trạng cho nơi này".
Người xung quanh tản ra bắt đầu hành động, thi thể bị mang đi, núi đá được dọn dẹp, bận rộn mà không loạn.
Rầm một tiếng, thùng nước hắt lên mặt đất, đồng thời vang lên tiếng quét
dọn... Trời đã sáng, Tiết Thanh ngẩng đầu nhìn qua khe hở trong một cái
giỏ trúc, một gian phòng ngổn ngang hỗn tạp những thứ linh tinh, nhìn
ánh sáng xanh đang bao trùm quanh thân mình thật hay mơ? Không có ai
đuổi theo... Thế nhưng...