Bóng người chạy đi như điên, dường như hòa tan vào trong bóng tối. Quẹo
trái, rẽ phải, dường như rất quen thuộc nơi này. Đêm đen không thể chặn
lại được. Có tiếng tảng đá lăn qua, từ một hướng truyền tới. Hai bóng
người lập tức quay sang chỗ khác. Trên mặt đất tối om dường như có một
bức tường đột ngột mọc lên. Hai người dừng lại bên tường.
"Đốc đại nhân!" Người bán hàng rong kêu.
Có người ừ một tiếng, giọng hơi trầm thấp.
Diệu Diệu nhào tới trước người hắn, nói: "Đốc đại nhân, ngài không bị sao, thật tốt quá!"
Đốc nói: "Không có việc gì!" Rồi nhìn bọn họ: "Thanh Tử thiếu gia đâu?"
Diệu Diệu gục đầu xuống, nói: "Bọn ta không chờ được Thanh Tử thiếu gia."
Người bán hàng rong cũng cúi đầu, nói: "Ngài ấy... không tới!" Lại vội ngẩng
đầu lên: "Ta còn tưởng rằng ngài ở chỗ đại nhân... Chẳng lẽ gặp phải
nguy hiểm? Nơi này quá nhiều ổ mai phục." Nói xong bèn xoay người: "Ta
phải đi tìm..."
Nhưng lại chưa tới? Còn tưởng rằng nàng đang
đoạn hậu, hoặc ba người chia nhau chạy các hướng. Nếu không xuất hiện... Đốc im lặng một khắc, nói: "Không cần, chắc ngài ấy sẽ không gặp nguy
hiểm..."
Còn chưa nói xong, một người nhảy tới từ trong bóng tối xa xa. Rầm một cái, người đó dừng ở trước mặt mọi người. Đất cát bắn
tung tóe, có thể thấy là vội vàng chạy tới.
"Phụ Tá Đắc Lực ở đây." Hắn nói, giọng khàn khàn.
Lời vừa nói ra, bóng đêm vốn đang yên tĩnh bỗng vang lên tiếng khiếp sợ.
"Tên Phụ Tá Đắc Lực đó sao?" Diệu Diệu che miệng, đè tiếng kêu xuống: "Tên
sát thủ Nam Hải đã khiến bệ hạ bị thương? Không phải là cận vệ của Tần
Đàm Công sao? Thế nào mà lại đưa hắn tới đây!"
Người bán hàng rong nói: "Sao có thể như vậy! Chúng ta đâu có phát hiện tung tích của hắn... Bây giờ đang ở chỗ nào?"
Đốc không nói gì, cất bước đi.
"Đại nhân." Mọi người khẽ kêu, khá lo lắng: "Tình thế hiện giờ rất bất lợi!"
Binh mã đang bao vây bốn phía, tình thế vốn rất nguy hiểm. Nay lại có thêm Phụ Tá Đắc Lực...
Đốc không hề dừng bước, nói: "Công chúa điện hạ còn ở nơi này."
Nghe vậy, người ở nơi đây đều giật mình. Người bán hàng rong thì kêu một
tiếng ôi chao: "Chẳng lẽ Phụ Tá Đắc Lực bắt được công chúa điện hạ
rồi!"
Không còn nghi ngờ. Bức tường người đang tập trung lại.
Đốc nói: "Lần này ta không muốn giết người, ta chỉ muốn công chúa điện hạ sống."
Lúc trước bọn họ chiến đấu với mục đích là giết người. Hiện tại bọn họ
không giết người nữa, mà tử chiến để bảo vệ sự an toàn cho công chúa
điện hạ. Bức tường người đồng thanh hô to, âm thanh như sấm rền. Người
bán hàng rong và Diệu Diệu đều đứng nghiêm, rút binh khí của mình ra.
Khi tiếng sấm hóa thành mưa tầm tã, lại có người từ phía trước chạy
đến.
"Phụ Tá Đắc Lực... Chết rồi!"
...
Sấm sét
cuồn cuộn, như mưa, bao phủ mảnh đất này. Đó là thứ mà vô số người ngựa
làm ra. Đêm vẫn đen như mực, mặc dù trong bóng đêm ấy, những trận chém
giết thảm thiết, ngươi chết ta sống đã diễn ra. Nhưng với đêm dài mà
nói, đó chỉ như phút chốc. Sự sống chết của con người chỉ diễn ra trong
chớp mắt. Trong một lần hít thở là kết thúc.
Đuốc được thắp sáng, chiếu vào mặt khiến người ta thấy chói mắt. Đã quen bóng tối nên tự dưng có ánh sáng là không quen.
"Phụ Tá Đắc Lực đại nhân?"
Một Hắc Giáp vệ nhìn người đang đứng phía trước. Ánh lửa chiếu sáng vẻ mặt
kinh ngạc của hắn. Lại cẩn thận gọi tiếp, dường như e sợ sẽ quấy nhiễu
người đàn ông này.
Ở trước mặt hắn, người đàn ông nghiêng mình,
tay chống một thanh kiếm, mái tóc bạc rối bù che trước khuôn mặt. Đầu rũ xuống như đang ngủ. Chỉ là quần áo xoắn lại như vừa giặt xong, quấn
chặt lấy người, ướt đẫm, tí tách... Một bàn tay đưa tới, đón lấy thứ
nước đang nhỏ giọt xuống kia, ngón tay vân vê, dinh dính, kéo ra tia
máu.
Thứ tí tách rơi kia không phải nước, là máu.
Đoàn
Sơn ngẩng đầu. Tóc bạc tung bay, khuôn mặt già nua nhăn nheo như quần áo bị xoắn lại, hoàn toàn không nhìn ra gương mặt ban đầu. Miệng, mũi và
đôi mắt vẫn còn trào máu, tập trung ở quai hàm, dọc theo cổ họng, thấm
vào bộ y phục đã ướt đẫm...
"Đây không phải lần đầu tiên ta gặp
Phụ Tá Đắc Lực... Nhưng ta suýt không nhận ra hắn." Hắn đứng dậy, nhìn
người đàn ông dựa kiếm mà đứng, là tư thế mà Phụ Tá Đắc Lực thích nhất:
"Hồn bay phách tán, thịt nát xương vỡ, máu huyết tuôn trào..." Hắn giơ
tay, nhẹ nhàng đẩy đầu vai Phụ Tá Đắc Lực một cái.
Rầm, Phụ Tá
Đắc Lực, hệt như món đồ sứ vỡ vụn, ngã xuống. Đám Hắc Giáp vệ vốn quen
với cảnh người chết cũng không nhịn được mà lùi sau một bước... Đã trải
qua trận chiến thảm thiết như nào đây!
"Thảm thì không thảm, chỉ là khá đau!" Đoàn Sơn nói tiếp, giơ tay định nhấc một góc áo của Phụ Tá Đắc Lực lên nhưng góc áo như đã khảm vào da thịt, dùng một bàn tay
không thể bóc ra được. Đoàn Sơn dứt khoát ngồi xuống, giơ hai tay ra... "Cẩn thận có độc... Ngũ Đố quân có cao thủ dùng độc..." Hắc Giáp vệ nói.
Đoàn Sơn không chút chần chờ mà dùng hai tay nhấc góc áo lên, nói: "Đối
chiến tới mức độ này, sẽ không dùng độc... Phụ Tá Đắc Lực không cần,
người có thể giết chết hắn cũng không cần. Với bọn họ, độc là thứ không
đáng nhắc tới." Đuốc được đưa tới gần, chiếu sáng da thịt dưới góc
áo.... Từng mảng từng mảng...
Hắc Giáp vệ nói: "Đây là..."
"Dấu vết của nắm đấm." Đoàn Sơn nói, không xé y phục, mà nhìn lướt qua thi
thể Phụ Tá Đắc Lực: "Thảo nào không thấy có ngoại thương, ngay cả y phục không bị rách... Hóa ra là dùng nắm đấm..."
Hắc Giáp vệ nói:
"Điều này là không thể! Đốc tuy rất lợi hại, có thể đối chiến với Phụ Tá Đắc Lực một trận nhưng tuyệt đối không thể đánh chết tươi Phụ Tá Đắc
Lực được. Huống chi Đốc luôn bị chúng ta bao vây, hoàn toàn không có khả năng tiếp cận Phụ Tá Đắc Lực đại nhân... Phụ Tá Đắc Lực đại nhân cũng
không định tùy tiện ra tay, ngài ấy chờ bọn chúng vào địa cung rồi mới
tấn công."
Đoàn Sơn nói: "Không phải Đốc à?" Vậy ở nơi này còn
ai có thể lợi hại như vậy... Nghĩ đến gì đó, mắt hắn tỏa sáng. Hắn thò
tay về phía cổ họng Phụ Tá Đắc Lực... Động tác vội vàng, vốn ngồi tại
chỗ không đứng dậy nên người gần như nhào lên thi thể Phụ Tá Đắc Lực..
Phụp, tay hắn thò vào cổ họng của thi thể.
Máu tuôn ra, dính dầy tay hắn.
Hắc Giáp vệ không khỏi tiến lên, nói: "Sao vậy?"
Đoàn Sơn nhấc tay lên, cả bàn tay đều dính máu, dưới ánh sáng từ ngọn đuốc,
khiến người ta sợ hãi: "Ta sai rồi! Không phải đánh chết, mà là một
chiêu đâm chết..." Hắn nhìn thi thể trước mặt, gạt cổ áo ra, nhìn thấy
toàn bộ cổ họng, nơi đó có một lỗ hổng đầy máu: "Quả nhiên lại là hắn."
Hắc Giáp vệ nghe mà không hiểu, hỏi là ai.
"Hung thủ giết chết Tông Chu." Đoàn Sơn đứng lên, nhìn Hắc Giáp vệ: "Hóa ra
không phải Đốc." Lại lắc đầu: "Đại nhân, xem ra các ngài chưa thực sự
biết rõ về Ngũ Đố quân rồi..." Rồi nhìn vào màn đêm đen: "Thì ra Ngũ Đố
quân có một vị cao thủ như vậy."
Hắc Giáp vệ rút trường đao sau lưng ra.
"Không cần quan tâm địa cung nữa, chém đứt đầu bọn chúng cho ta! Càng nhiều càng tốt!"
Ngay lập tức tiếng hét lại như sấm rèn, không chỉ chỗ này, mà bốn phía đằng
xa đều ầm ầm vang lên. Toàn bộ bóng đêm đều bị bao phủ.
...
"Không biết là ai đã giết Phụ Tá Đắc Lực... Nói là người của chúng ta."
Nhìn thám tử báo tin, đám người Đốc im lặng.
"Người của chúng ta... Ai có thể đơn thương độc mã giết Phụ Tá Đắc Lực?" Người bán hàng rong thì thào. Người một nhà nên hiểu người của mình nhất. Là
một quân sĩ tác chiến theo đội, tất nhiên không sợ việc đối phó một tên
sát thủ nhưng muốn một mình giết chết sát thủ thì không hề dễ. Huống chi đó còn là Phụ Tá Đắc Lực. Toàn bộ Ngũ Đố quân, người có thể đánh một
trận với hắn chỉ có Đốc.
"Có cao thủ khác tới hỗ trợ à?" Có người khẽ đoán.
Người bán hàng rong lắc đầu: "Mấy ngày nay ta đều nhìn chằm chằm, ngoài chúng ta ra thì là bọn họ, hoàn toàn không có người khác... Hiện giờ tất cả
mọi người đều ở đây rồi."
Diệu Diệu chợt nói: "Công chúa điện hạ không có ở đây."
Lời vừa nói ra, không khí như đình trệ.
Người bán hàng rong nói: "Diệu Diệu tỷ nói thế là có ý gì... Ý tỷ là công
chúa điện hạ đã giết Phụ Tá Đắc Lực chứ gì..." Hắn cười lên, cô bé kia,
cô bé kia sao có thể... Tuy có nghe nói nàng đã giết năm tên Hắc Giáp
vệ.
Không ai cười với hắn. Tiếng cười cũng nhanh chóng im bặt. Nơi này lại im lặng trở lại.
"Đại nhân, tất cả người của họ đều hành động rồi." Có người báo lại.
Nghĩa là bọn họ chưa bắt được hung thủ... Càng chưa bắt được công chúa điện
hạ. Nếu bắt được đế cơ, hà tất phải đuổi giết bọn họ nữa.
Đốc nói: "Nghênh địch!" Hắn cầm trường đao, cất bước, lại dừng lại rồi quay đầu: "Vòng quanh rồi dẫn bọn chúng theo."
Không phải tử chiến, cũng không phải giết người, mà là dẫn đi, kéo dài thời
gian. Người phía sau vâng dạ. Bất kể là dò đường tiên phong, dụ địch mai phục hay chặn đường đoạn hậu, Ngũ Đố quân luôn nói là làm, nhất định có kết quả.
Vó ngựa giẫm trên mặt đất, những tiếng ầm ầm, rồi bó
đuốc sáng ngời đi qua đi lại. Dần mọi thứ yên tĩnh trở lại. Bên tai chỉ
có tiếng chạy trên đất tạo ra tiếng sàn sạt. Xoạt, Tiết Thanh bị người
kéo lên từ dưới đất. Nàng há miệng ra thở hồng hộc nhưng hộc ra từng
ngụm máu.
Một bàn tay từ phía sau vươn tới che lại miệng của
nàng, hơi mạnh mẽ, lại hơi vụng về, cũng không phải định ngăn nàng kêu
lên, mà định ngăn nàng tiếp tục hộc máu.
Tiết Thanh đổ ra đằng
sau, dựa vào cơ thể một người. Cảm thụ thân thể ấm áp như đất cát, nàng
khẽ ngửa đầu, nhìn thấy một đôi mắt lóe lên tia sáng yếu ớt trong đêm
tối.