Lúc trước, khi Đốc đột ngột
xuất hiện, thân phận của Tiết Thanh đột nhiên bị vạch trần, khi đã không còn khiếp sợ thì mọi người đều hiểu vì sao Tiết Thanh lại chạy ra
ngoài. Nhất là khi nghe nhà, trường xã và Trương Liên Đường kể... Chính
là lừa gạt còn gì.
"Qua tỷ tỷ làm mẹ quá lâu nên con nói cái gì
là tin cái ấy." Diệu Diệu nói, nhìn bầu trời đen như mực: "Vị Thanh Tử
thiếu gia này thông minh lắm đó."
Người bán hàng rong ngồi xổm
xuống đất, vuốt ve lưỡi dao lạnh lẽo giắt ở bên đùi. Người hắn dính dính nhớp nhớp, đó là máu tươi bắn lên người khi giết người dọc đường, chẳng buồn lau chùi. Máu của người khác và của cả mình. Hắn nói: "Kỳ thật
cũng có thể hiểu được mà! Ngài ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ, đang yên ổn đi học, đột nhiên bị ném tới chỗ như vậy, cái nơi đánh giết, máu me, sao
không sợ cho được... Có lẽ chờ thêm một lát, thích ứng rồi thì sẽ không
sợ nữa."
Diệu Diệu nở nụ cười: "Đúng đấy! Không nên để nàng ấy
đi theo Đốc đại nhân... Bên đó cứ giết người, đáng sợ lắm, chắc chắn là
sợ quá không dám đi nữa rồi... Chúng ta chờ thêm chút nữa."
Người bán hàng rong “ừ” một tiếng, ngồi xổm nhìn bóng đêm đen trước mặt, gật đầu nói: "Đúng vậy, đúng vậy!"
Hai người im lặng ngồi chờ. Lúc này đã quá mệt, không còn hơi sức đâu mà
nói đùa, cứ thế nhìn vào bóng đêm, tay vuốt ve thanh đao. Đêm tháng bảy
lạnh như hồ nước sâu.
...
Kinh thành. Hoàng cung. Đêm tối.
Phòng của Tần Đàm Công lúc này có người không ngừng đi lại, rồi lại dừng đột
ngột, quay đầu nhìn kỷ án, hô một tiếng công gia, mới phát hiện Tần Đàm
Công không hề ngồi trên ghế bạch hổ nữa. Hắn vội vàng quay đầu, Tần Đàm
Công đã ngồi trên ghế dài dưới giá sách, giơ ngón tay chấm chấm môi, rồi lật một trang sách...
"Công gia." Hắn bước tới, nói: "Theo kế hoạch thì lúc này chắc đã bắt đầu rồi."
Tần Đàm Công ừ, vẫn rất chăm chú đọc sách. Không biết thấy gì thú vị mà khuôn mặt hiện lên ý cười, khóe mắt hiện lên nếp nhăn.
"Công gia!" Người nọ cất cao giọng, nói: "Ta lo lắm... Nếu địa cung thật sự
được mở ra... Chỉ vây giết đám người Đốc, còn phòng thủ bên địa cung có
phải quá mỏng..."
Tần Đàm Công ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Yên tâm đi, ta không quan tâm liệu địa cung có được mở ra hay không, thứ ta
quan tâm là người chết hay sống."
Hắn gấp sách lại, đứng lên, thân hình cao lớn che đi ánh sáng từ ngọn đèn trước giá sách, để lại một bóng người dưới đất.
"Vật vĩnh viễn không thể so được với người. Người chết thì tốt rồi."
...
Trên Viên Khâu, tảng đá lạnh lẽo như ngấm vào xương tủy. Đây không phải cái
cảm giác nên có của tháng bảy. Tiết Thanh giơ tay vỗ, nghĩ xem cái cảm
giác như thế này là đến từ nơi nào... Bùi Yên Tử nói đá này là của núi
Phương Viễn.
Một bàn tay chạm xuống đất, như bị hút mà dính sát
vào nhau. Bàn tay kia cũng vậy. Trong đêm tối, bóng người trên đồi dao
động, im hơi lặng tiếng.
"Ngươi không sợ lạnh à?"
Một giọng nói hơi khàn khàn vang lên trên đỉnh đầu.
Tiết Thanh dừng động tác, người như cứng ngắc. Nàng ngẩng đầu nhìn, trong
đêm tối, một bóng người đứng ở trên gò, không phải trên đỉnh, mà là trên thành... Không phải Tiết Thanh chưa từng gặp cảnh tượng như thế này bao giờ. Lúc trước khi đưa nàng đi núi Lục Đạo Tuyền, Tứ Hạt đã làm qua một lần. Cái kiểu có thể dựa vào một tảng đá nhô ra mà như thoải mái giẫm
lên đất bằng này tuy không muốn thừa nhận, nhưng tới bây giờ nàng vẫn
chưa làm được.
Người đàn ông này không chỉ tuổi xấp xỉ Tứ Hạt tiên sinh, mà võ công cũng như vậy.
Giọng Tiết Thanh trở nên hơi khàn: "Ta không nghĩ ngươi có thể phát hiện ta nhanh như vậy."
Bóng đen kia bật cười, tiếng cười rất bình thản mà hòa ái. Hắn rút một thanh trường kiếm ra từ sau lưng, gió đêm thổi tới, khiến y phục hắn bay phất phới, như là tiên... Hắn nói: "Thật ra ta không muốn giết ngươi, cô bé
ạ!" Tiết Thanh gật đầu, nói: "Ừ, ta biết! Nếu không chúng ta không bình
yên đứng ở chỗ này!" Nàng giơ tay rút trượng trúc ra từ sau lưng. Lúc
này một bàn tay và hai chân vẫn còn dán chặt trên vách đá, tay còn lại
nắm trượng trúc, tư thế trông vụng về và xấu xí, thua kém người kia.
Bóng đen nói: "Đối với Phụ Tá Đắc Lực ta, một chiêu tất phải trúng. Cho nên
đêm nay ta chỉ định ra tay một lần, chính là giết Đốc."
Tiết Thanh chú ý tới việc hắn có cái tên khá kỳ quái: "Phụ Tá Đắc Lực?"
Bóng đen gật đầu: "Tên của ta! Bởi vì Công gia khen ta là phụ tá đắc lực, ta coi đó là vinh dự nên lấy làm tên mình."
Không khác gì việc Tần Đàm Công được phong công hầu, Tiết Thanh bật cười,
nói: "Đúng là không phải người một nhà nhưng đi cùng một ngõ..."
Bóng đen không cười nói: "Cô bé, ngươi đúng là kỳ quái... Sở dĩ ngươi quay
lại là vì muốn chặn ta, khiến ta tiêu hao mấy phần công lực thay Đốc,
dùng mấy thứ thuốc độc linh tinh mà ngươi giấu trong lòng bàn tay..."
Tiết Thanh nói: "Đúng vậy! Ta chỉ tới xem có thể nhân cơ hội... Chứ không
định liều mạng với ngươi." Nàng xắn cánh tay đang áp vào vách đá, một
tiếng lạch cạch vang lên như có thứ gì đó rơi xuống đất.
Bóng
đen dường như không để ý thứ nàng vứt đi là độc dược hay ám khí, nói:
"Quả nhiên ngươi còn quá trẻ tuổi... Nếu ta muốn giết Đốc thì sẽ không
để ý tới việc người khác chết sống như nào. Nhưng bây giờ ta đổi ý..."
Tiết Thanh gật đầu nói: "Ta cũng vậy... Bởi vì ngươi gọi ta là cô bé nên ta phải giết ngươi."
Cuộc đối thoại dừng lại. Ngay thời khắc này, chuyển động. Ngay thời khắc
này, bóng đêm đen như mực tức thì bị xé rách. Kiếm từ phía trên chém
xuống, phía dưới trượng trúc của Tiết Thanh đón nhận. Một tiếng choang
vang lên, hai người gặp nhau giữa không trung. Kiếm và trượng trúc đụng
vào nhau. Mà kiếm quang thì ngay sát gần cổ họng Tiết Thanh từ một phía
khác... Lại một tiếng bốp vang lên, trượng trúc vỡ ra, gậy sắt chặn
ngang cổ họng, ngăn cản mũi kiếm.
Sát thủ đây! Tiết Thanh thầm
nghĩ. Người khác khi đánh nhau thì rút kiếm rồi mới ra tay, chỉ có sát
thủ là lấy tất cả mọi thứ làm công cụ giết người, ví dụ như vỏ kiếm,
cùng với vỏ trúc của mình...
Sát khí lạnh lẽo ngút trời ép
xuống. Cây sắt chặn mũi kiếm, nhưng không ngăn được nội lực hùng mạnh
của người đàn ông kia. Hắn không hề có động tác nào dư thừa, không ném
các loại ám khí như vị Vũ Liệt đại nhân ban nãy, chỉ một thanh trường
kiếm, thậm chí còn không sử dụng nhiều chiêu thức, chỉ đâm thẳng tới,
dường như cây gậy sắt trước mặt chỉ là một miếng đậu phụ... Đây là sát
thủ chân chính, có thực lực tuyệt đối. Với, mấy thứ thủ đoạn như độc
dược hay ám khí đều không có tác dụng. Hắn không cần phòng bị, cũng
không dùng đến.
Tiết Thanh từ trên rơi xuống. Chân nàng quẹt ra
một mảng ánh lửa trên vách đá. Gậy sắt của nàng cũng không làm ra động
tác dư thừa nào. Không phải nàng không muốn, mà là hoàn toàn không cử
động được. Vị đồng nghiệp cổ đại này chắc chắn là cao thủ đứng đầu...
Một tên lính mới như nàng chắc chắn sẽ bị đóng đinh xuống đất ngay.
Tiết Thanh hít sâu một hơi, vận tất cả nội lực lên.
"A... Tiên sinh ơi... Ta sắp chết rồi... Ngài mau ra đây..."
Tiếng hét vang lên trong đêm tối như xé rách màng nhĩ.
Bóng đen hơi khựng lại. Âm thanh cũng là một loại ám khí... Bịch, Tiết Thanh rơi xuống đất, nhân lúc bóng đen khựng người lại mà lăn sang một bên.
Phụp, trường kiếm đâm xuống đất.
Tiết Thanh không dám dừng lại,
mà liên tục lăn đi trên mặt đất như gió cuốn lá rách. Mãi tới khi chắc
chắn là mình an toàn, nàng mới bật người đứng dậy, cây sắt để ngang
trước người.
Bóng đen kia đứng nguyên tại chỗ, trường kiếm vẫn đâm xuống đất.
Tiếng thét chói tai đã biến mất. Bốn phía yên tĩnh tới kỳ quái. Không có bất
cứ tiếng động nào, kể cả tiếng gió cũng dừng lại, càng đừng nói tới
người.
Bóng đen nở nụ cười nói: "Cô bé à... Thật đúng là bị ngươi làm cho sợ."
Tiết Thanh bực mình kêu một tiếng, ngửa người ra sau. Gậy sắt lại vang lên
tiếng choang. Trường kiếm đi sát qua chóp mũi nàng. Chóp mũi chợt lạnh,
có giọt máu chảy ra. Kiếm phong cũng có thể gây tổn thương cho người.
Người sợ là nàng có được không!
Trời ạ! Tiết Thanh hô trong lòng... Tứ Hạt tiên sinh, ông đừng đùa thế. Ông không đến thật ư... Sẽ chết đấy.