Một trận cuồng phong thổi qua, mặt trời cực nóng bị mây đen che khuất,
điều này làm người đi đường có thể nhìn thẳng về phía trước không chút
kiêng kị mà không bị hoa mắt…
“Phía trước là Lịch Dương thành… Huyện lệnh đã thu xếp xong chỗ ăn ở…”
Có văn sử chạy lại lớn tiếng nói, lời này làm mọi người đều vui sướng reo hò nhưng cũng có người không kiên nhẫn.
“Không phải sắp tới Huỳnh Sa Đạo sao? Không bằng cứ đi tiếp đi”.
Phía trước nghe thấy có người quay đầu lại nói: “Mọi người đã đi liên tục
rất lâu không nghỉ rồi… Huỳnh Sa Đạo tuy rằng không xa nhưng cũng còn
phải đi một ngày mới tới, không chịu nổi, chi bằng nghỉ ngơi một chút để tinh thần sảng khoái, lúc này ở bên đó cũng rất nhiều thí sinh rồi…”
Mọi người liếc nhìn nhau, quần áo lộn xộn đầy bụi đất, thần sắc mệt mỏi
ngây dại… Không có chút vẻ phong lưu tuấn tú của quân tử, nếu cứ để bộ
dạng này xuất hiện ở Huỳnh Sa Đạo thì cũng mất hình tượng.
“Thanh Hà tiên sinh sắp xếp là được”.
“Đây gọi là dục tốc bất đạt”.
Mọi người tán thưởng không bàn tán nữa.
Tiết Thanh ở phía sau mỉm cười, quay lại nhìn đã thấy Bùi Yên Tử. Trong một
đám thí sinh đầy bụi đất, thiếu niên mười bảy tuổi đứng thẳng, quần áo
cũng như khuôn mặt sạch sẽ. Liễu Xuân Dương cũng đang quan sát hắn: “Yên Tử thiếu gia, ngươi làm thế nào có thể duy trì được sạch sẽ như ngày
nào cũng tắm vậy?”
Bùi Yên Tử đáp: “Ngày nào cũng tắm”.
Tiết Thanh ha ha cười rộ lên, lại nói Bùi Yên Tử lần đầu tiên xuất môn đi
đường xa như vậy, thật đúng là làm người ta bội phục. Ngay cả những thí
sinh lớn tuổi đã nhiều lần xuất môn cũng có chút không chịu nổi. Hắn từ
đầu đến cuối lại thản nhiên giống như lúc mới đi ra khỏi thành.
Nghe tiếng cười của các thiếu niên, Thanh Hà tiên sinh ở phía trước quay đầu liếc mắt thoáng nhìn. Liễu Xuân Dương nói Bùi Yên Tử duy trì tốt như
vậy còn Tiết Thanh sao lại không, nàng cũng là lần đầu tiên đi xa à… Lần trước trốn chạy không tính, vì không muốn bị để ý nên dọc đường không
có bất kỳ ưu đãi gì đối với Tiết Thanh, suốt đường bình an yên tĩnh,
tinh thần cũng không mệt mỏi, nàng còn ít hơn Tiểu Yên Tử vài tuổi nữa.
Thanh Hà tiên sinh gật đầu nói: “Đi thôi, sắp mưa rồi”.
Mưa rơi xuống ngay sau khi đoàn người bước vào thành Lịch Dương. Huyện lệnh tự mình đứng cửa thành đón chào quay qua bái Thanh Hà tiên sinh gọi “Ân sư”. Quy cách đối đãi ở đây cao hơn trạm dịch một cấp, các thí sinh một đường từ Trường An tới đã nhiều lần hưởng loại đãi ngộ này, học sinh
của Thanh Hà tiên sinh khắp thiên hạ, có lúc cũng đã gặp các thí sinh
khác đi thi bị chặn ngoài cửa nhưng chưa từng có chuyện bị làm khó. Mọi
người đều khiêm nhường, lúc người ở đông đối phương còn nhường phòng… Đã nói không thể nào lại xui xẻo như vậy.
Một đêm ăn uống cùng
tiếng mưa phần lớn mọi người đều đã mệt mỏi ngủ sâu, Tiết Thanh lại đẩy
cửa ra biến mất trong mưa, Quách Tử An ngồi một mình trong phòng thần
sắc bất an…Một đường đi tới, Quách Tử An dần dần phát hiện ngoại trừ
thân phận là nữ nhi ra, Tiết Thanh còn có bí mật khác.
Tiết
Thanh không đi ra khỏi nhà khách mà đi dọc theo hành lang gấp khúc đi về phía sau, huyện lệnh Lịch Dương tuy rằng đối với Thanh Hà tiên sinh
cùng mấy người họ ưu đãi nhưng cũng không trục xuất những khách đang ở
trong nhà khách… Những chuyện quấy nhiễu dân như vậy quân tử sẽ không
làm, Thanh Hà tiên sinh cũng sẽ không đồng ý.
Lúc này trong hậu
viện bóng đêm đang náo nhiệt, đèn dầu sáng ngời, tiếng mưa rơi cũng
không ngăn được tiếng cười nói chơi đoán số hành lệnh, còn có tiếng thái rau, tiếng xào nấu, Lịch Dương thành vẫn là một nơi rất phồn hoa.
Có tiểu nhị giơ cao khay đi ngang qua kéo dài giọng: “Tiểu ca, đi nhờ đi nhờ”.
Người thiếu niên liền nép thân né qua một bên nhìn tiểu nhị đi ngang qua,
ngửi mùi thơm từ khay thức ăn cũng có cảm giác thèm ăn liền cao giọng
nói: “Phòng số 28 cũng thêm một hũ rượu với hai đĩa thịt…”
Tiểu
nhị kia cao giọng đáp “Vâng” rồi báo số phòng, chân không ngừng đi về
phía trước. Cảnh tượng này người nhìn quen sẽ không để ý, thiếu niên kia đẩy cửa đi tới một gian phòng.
Ngọn đèn dầu bên trong sáng
ngời, cửa sổ bên ngoài mở ra, một người đàn ông đang đứng bên cửa sổ
nhìn mưa, còn có hai người khác cũng ngồi đó, lúc này đều đứng dậy thi
lễ: “Thanh tử thiếu gia”.
Tiết Thanh gật đầu với ba người. “Đốc đại nhân, Khang Niên thúc, thợ rèn thúc”.
Đốc từ cửa sổ đi tới nói: “Thanh Tử thiếu gia ngồi xuống đi”. Cũng không
nói gì đến chuyện đi đường cực khổ, đế cơ chí tôn sao có thể để ý tới
những chuyện nhỏ ngoài thân.
Tiết Thanh theo lời ngồi xuống, ngoài
cửa tiếng bước chân vang lên cùng tiếng cười của nữ nhân: “Khách quan,
rượu và đồ ăn của các người tới rồi”. Cửa bị đẩy ra một phụ nữ đầu đội
khăn xanh, đeo tạp dề cười híp mắt bưng khay đến, tiện tay đóng cánh cửa lại.
Tiết Thanh ở bàn bên cạnh mỉm cười gật đầu với nàng: “Diệu Diệu tỷ”.
Diệu Diệu cười hì hì quỳ gối thi lễ: “Thanh Tử thiếu gia”. Đến nay Tiết
Thanh không cho bọn họ gọi là điện hạ, Đốc đại nhân cũng không kiên trì, dù sao bây giờ cũng chưa đến lúc nghĩ tới những chuyện này, gọi là điện hạ chỉ rước phiền phức.
Mấy người đang ngồi vây quanh bàn.
Diệu Diệu quan sát Tiết Thanh cười nói: “Thanh tử thiếu gia tinh thần rất tốt, Qua tỷ tỷ ở nhà sẽ không cần lo lắng rồi”.
Tiết Thanh nói: “Làm phiền mọi người dò đường nên dọc đường mới bình an”.
Đốc nói: “Chúng ta cũng không làm gì, đoạn đường này quả thực rất bình an,
ngay cả tung tích của Hắc giáp vệ cũng không thấy”. Nhưng đó cũng không
phải là chuyện vui vẻ gì.
Tiết Thanh ồ một tiếng nói: “Vậy xem
ra lần này Huỳnh Sa Đạo nhiều mồi nhử rồi, bọn họ biết Đốc đại nhân sẽ
đến nên cũng chả buồn thò mặt chờ người tự động chui đầu vào lưới… Chắc
chắn là tình thế bắt buộc?”
Diệu Diệu liếc nhìn Tiết Thanh, phân tích này Đốc đại nhân cũng đã nói với bọn họ nhưng chưa từng nói với
Tiết Thanh. Chỉ bằng một câu nói này của Đốc đại nhân, Tiết Thanh đã
hiểu… Người đọc sách quả nhiên lợi hại, nghĩ rộng.
Đốc mỉm cười
gật đầu: “Ta thực sự là tình thế bắt buộc, bởi vì bọn họ cũng là tình
thế bắt buộc nên đó là một cơ hội khó có được, ngay cả phải mạo hiểm
cũng không thể bỏ qua, từ chín năm trước từ sau chuyện Huỳnh Sa Đạo đã
sống trong nguy hiểm, có gì phải sợ hãi”.
Tiết Thanh mỉm cười
gật đầu: “Bọn họ phải mở địa cung, cũng chỉ có thể nhân lúc Huỳnh Sa Đạo nhiều người náo nhiệt… Lúc này bọn họ đã tới chưa? Không biết có bao
nhiêu người?”
Đốc nói: “Đến rồi, hai mươi thợ thủ công, giả làm tùy tùng của Tống Nguyên”.
Ồ, Tiết Thanh hơi kinh ngạc nói: “Tống Nguyên đích thân đến? Không phải
được xưng là không xuất kinh sao? Xem ra đúng là tình thế bắt buộc”.
Nàng nói rồi cười.
Đốc nói: “Bọn họ buộc phải đến”.
Chắc chắn như vậy, còn bí mật gì chưa nói sao? Tiết Thanh nhìn Đốc không nói.
Đốc nói: “Ngoại trừ điện hạ người, không ai có thể mở địa cung ra”.
Ồ, Tiêt Thanh nhíu mày, nói một hồi hóa ra bọn họ phải dụ bắt không phải
Đốc mà là nàng. Nguy hiểm này còn lớn hơn so với dự đoán của nàng, buồn
cười, không trách Tứ Hạt tiên sinh không chịu đi cùng… thực sự là chịu
chết.
…
Mưa đêm càng rơi càng to, thành Huỳnh Sa Đạo đèn đuốc sáng trưng. Mấy ông chủ các hàng chè cháo đơn sơ ở ngoài thành mệt mỏi ngồi ngây ngốc nhìn thành trì phía trước. Lần trước lúc sáng sủa
như vậy là chín năm trước lôi hỏa đốt thành.
“Các thí sinh đều
đã đến rồi sao?” Có khách nhân vội vã chạy đến bị màn mưa ngăn cản hỏi:
“Bảo sao trong thành lại náo nhiệt như vậy?”
Một người khách
khác lắc đầu: “Cũng không hẳn, là Tống Nguyên Tống đại nhân đến, binh mã dường như lật tung cả thành lên. Chỗ ở của Tống đại nhân binh lính canh gác nghiêm ngặt, bất kỳ kẻ nào cũng đừng hòng mơ tưởng mượn bóng đêm
tới gần”.
Người khách lúc trước vô cùng kinh ngạc lại không nhịn được cười một tiếng: “Chỗ ở củaTống đại nhân sáng tới nỗi ai cũng nhìn
thấy”. Đèn đuốc đốt bừng bừng sáng tới mức thiêu thân cũng nhìn rõ.
Trong khi bọn họ nói chuyện, từ trong cơn mưa to truyền tới tiếng xe ngựa gấp gáp, muộn thế này rồi, mưa lớn như vậy còn có người đi đường. Ba người
trong quán trà nhìn lại thấy một cỗ xe ngựa chậm rãi đi tới, bên cạnh xe chỉ có một người đàn ông đi theo, áo tơi cũ nát nhìn rất kham khổ… Lại
là học sinh nghèo của nơi nào đó, những ngày này bọn họ thấy rất nhiều,
bởi vì lân cận Huỳnh Sa Đạo nên tiết kiệm được chút tiền ăn ở, đội mưa
cũng phải đi.
Mọi người trong quán trà thu hồi ánh mắt không
tiếp tục để ý tới. Xe ngựa kia đi về phía Huỳnh Sa Đạo không hề nổi bật
giống như chưa từng xuất hiện.