Lý Quang Viễn ngồi trên ghế bành, cầm văn thư trong tay quạt trước mặt,
nhìn thấy Thanh Hà tiên sinh đi tới, quạt mạnh hơn nói: "Tại sao ngươi
lại tới?"
Thanh Hà tiên sinh nói: "Đương nhiên ta muốn đến hỏi
một chút, ngươi chuẩn bị như thế nào? Tuyệt đối đừng có chỗ sơ suất, nếu không thì phiền phức lớn."
Lý Quang Viễn nói: "Tới gần kì thi
ngươi chạy đến chỗ này của ta mới là sơ suất, ngươi yên tâm, ta đã sắp
xếp người bên huyện Trường An."
Lý Quang Viễn là tri phủ, thi
phủ mới do hắn phụ trách, lần này thi huyện tự có huyện nha Trường An
chủ trì, cũng không cần ra phủ Trường An, thi đạo sắp tới cũng như thế,
cực kỳ thuận tiện, trong lòng Thanh Hà tiên sinh không khỏi cảm thán sắp xếp lúc trước, lại suy đoán nói: "Chẳng lẽ vị đại nhân kia đã muốn nàng sớm thi cử?"
Lý Quang Viễn lắc đầu: "Dĩ nhiên không phải, chỉ
là để phủ thành thuận tiện trông nom…" mà vốn không cần liên hệ trông
nom, một tiểu tử nghèo sống nhờ người khác có chỗ nào có thể giao
thiệp với tri phủ hắn, không ngờ rằng tên tiểu tử nghèo này suýt chút
lật tung phủ Trường An… Lại dùng sức cầm văn thư quạt, gió mát mới khiến cho nhịp thở của hắn dễ chịu chút: "Chuyện này ta còn không nói với ai, tạm nhìn xem thi huyện có thuận lợi hay không đã."
Thanh Hà tiên sinh nói: "Ta đã xem qua văn của nàng ở chỗ Chu tiên sinh, hẳn là không có vấn đề."
Lý Quang Viễn nói: "Không phải chuyện văn, văn tính là gì, thi huyện mà
thôi, ta đã nhờ huyện lệnh Hoàng bảo đảm qua… Quan trọng chính là kiểm
tra." Phải cởi áo cởi giày cởi vớ…
Thanh Hà tiên sinh nói: "Cần phải an bài thật tốt."
Lý Quang Viễn nói: "Yên tâm, sắp xếp xong xuôi." Mặc dù lời nói như vậy nhưng văn thư trong tay vẫn không ngừng phạt.
Thanh Hà tiên sinh không nói tiếp, thần sắc cũng không thấy nhẹ nhõm, lại cảm thấy không biết tại sao, hai người liếc nhau, bất kể nói thế nào đều đã sống mấy chục năm, lăn bò té ngã trong triều đình chục năm trở lên, mưa gió gì chưa thấy qua, lúc chuyện tám năm trước phát sinh cũng không
căng thẳng như vậy, lúc nghe đế cơ vẫn còn sống cũng không căng thẳng
như vậy.
Lý Quang Viễn nói: "Thi huyện chỉ thi một ngày, sẽ nhanh chóng vượt qua được."
Thanh Hà tiên sinh nói: "Sau đó còn có thi phủ, thi đạo… Sang năm còn có thi hội…" Càng về sau mới càng khó...
Lý Quang Viễn đáp tiếng, thả văn thư lên mặt bàn, mấy phần tức giận nói:
"Nói những cái kia làm gì, trước tiên nói trước mắt đi." Bỗng nghĩ đến
cái gì ui da một tiếng: "Chuyện mấu chốt nhất đã quên, tiểu tử kia có
tới thi hay không."
Thanh Hà tiên sinh cười nói: "Đại nhân nói
đúng, cho tới bây giờ nàng đều không thật sự muốn tới trường thi… Đã sớm nghĩ kỹ biện pháp, ta đã nói để Qua Xuyên ứng đối như thế nào rồi."
Nghe hắn nhắc tới Qua Xuyên, Lý Quang Viễn liền nghĩ đến chuyện mình bị mê
choáng, không vui nói: "Hi vọng lần này nàng ta đáng tin."
Hai
người không nói gì thêm, ngồi đối diện nhau trong sảnh, bên ngoài phòng
có gã sai vặt thăm dò, phát giác bầu không khí trong đó, trong lòng tri
phủ đại nhân hoài nghi Thanh Hà tiên sinh trộm rượu của hắn sao? Nên lần này trà cũng không mời… Quan hệ căng thẳng.
Lúc này bên trong
đại trạch Quách gia, Quách Bảo Nhi đi qua đi lại trong phòng, trong
miệng nói nhỏ nhắc tới cái gì, nha đầu ở bên bị xoay choáng đầu, cầu
khẩn nói: "Tiểu thư, cách cuộc thi còn hơn mười ngày, người cũng không
thể cứ đợi mãi đến lúc đó."
Quách Bảo Nhi có mấy phần tức giận
nói: "Đều tại Tiết Thanh này, nhất định giờ phải thi hay sao, đọc sách
mới hơn nửa năm." Lại đứng dậy đi ra ngoài: "Cha đâu? Bảo người mau mau
tìm người thi thay."
Nha đầu vội vàng kéo nàng, kinh hoảng nói:
"Bị bắt lại là sẽ bị đánh bằng roi… Vả lại Thanh Tử thiếu gia nổi danh
như vậy tất cả mọi người đều theo dõi hắn."
Quách Bảo Nhi nghĩ
đến cảnh Tiết Thanh đi trên đường phố, suốt cả đoạn đường dài bất kỳ già trẻ nam nữ nào nhìn thấy cũng đều chào hỏi, càng thêm nổi nóng, biết
tìm người thi hộ là chuyện không thể nên bất lực nói: "Ta đi xem hắn
chuẩn bị thế nào rồi."
Nha đầu lôi kéo nàng lần nữa không buông, nói: "Tiểu thư, để Thanh Tử thiếu gia an tâm đọc sách, đừng đi quấy rầy hắn, nếu thi không đậu sẽ phải làm tiểu nữ tế của Liễu Ngũ Nhi rồi."
Quách Bảo Nhi căm hận vung tay, tiếp tục đi qua đi lại trong phòng, rồi phân
phó nha đầu đi quan sát Tiết Thanh một chút xem có phải là đang dụng
công đọc sách, chỉ cần nhìn xem là được, nha đầu thở phào đáp tiếng rời
đi.
Tiết Thanh cũng không ở nhà học hành cho tốt mà đang ngồi đối diện với Quách Hoài Xuân ở thư phòng.
Quách Hoài Xuân vuốt râu thần sắc khó nén sự căng thẳng nói: "Thật sự phải đi thi sao?"
Tiết Thanh nói: "Đương nhiên là không đi, sẽ chết người đấy."
Quách Hoài Xuân có mấy phần tức giận nói: "Cháu cũng biết sẽ chết người, cháu còn khoa trương nói khoác, bây giờ người toàn thành Trường An đều nhìn
cháu, tại sao cháu không đi thi? Còn nữa, lần này không đi tính là thi
đậu hay là không thi đậu?" Nói đến đây lại trừng mắt: "Không phải cháu
mượn cớ thi không đậu để qua Liễu gia làm con rể chứ?"
Tiết
Thanh nói: "Cháu có vô sỉ như vậy sao? Đương nhiên cháu biết người toàn
thành Trường An đều nhìn cháu, cháu làm nhiều chuyện như vậy chính là
muốn tất cả mọi người nhìn cháu, cháu nói là không đi thi, không phải
không thi." Đưa tay vỗ vỗ bả vai: "Đừng quên cháu đang bị thương."
Quách Hoài Xuân nói: "Vết thương của cháu đã tốt được tám chín phần, còn cố ý lấy ra nói?"
Tiết Thanh nói: "Ngại quá… Cháu có thương tích nên gặp chuyện ngoài ý muốn
sẽ rất thảm, ví dụ bị người đụng ngã, va chạm vào vết thương… Cháu ngất
đi cũng không phải là lạ?"
Cái này? Nghe giống như có thể lắm chứ.
"Mẹ cháu chuẩn bị cho cháu một chút thuốc, đến lúc đó vết thương cũ của
cháu tái phát ngất xỉu sẽ rất chân thực." Tiết Thanh nói tiếp.
Qua đại nhân an bài, Quách Hoài Xuân liền “à” một tiếng nói: "Cái này, cũng có thể."
Không hỏi thuốc gì, không hỏi được hay không, thật sự giống như hắn biết Tiết mẫu sẽ dùng thuốc, lại tin tưởng Tiết mẫu nói được thì làm được… Tín
nhiệm như vậy, Tiết Thanh nhìn hắn một khắc, nói: "Vả lại cháu không chỉ hôn mê, sau khi thi huyện bắt đầu, cháu sẽ giãy giụa kéo tấm thân bệnh
này đi tới ngoài trường thi… Lúc này đương nhiên không được tiến vào
trường thi nên cháu sẽ làm bài bên ngoài trước mặt mọi người… Sau đó…"
Cười một tiếng với Quách Hoài Xuân: "Dựa vào tài học của cháu đương
nhiên chấn động tứ phương, dân chúng sẽ không cho là cháu lâm trận bỏ
chạy, ngược lại sẽ đáng tiếc thay cháu, xem cháu không ngại vì vua… Cháu có thể an tâm chờ đợi ba năm sau thi huyện tiếp, còn có ai xem nhẹ
cháu?"
Quách Hoài Xuân nhìn nàng, thì thào muốn nói gì lại không có lời nào để nói, hồi lâu mới nói: "Bội phục." Cái gì gọi là vô sỉ
chân chính, lúc này hắn mới thấy được.
Tiết Thanh thi lễ rời đi, Quách Hoài Xuân đứng ở dưới hiên vẫn hoảng hốt như cũ, chợt lại nghĩ
tới một vấn đề, tiểu tử này… Hiện tại hắn lười nhác như thế, sao lại
tràn đầy tự tin nói chính mình có thể làm bài chấn động tứ phương
trước mặt mọi người? Nhưng lại chợt gật đầu, hẳn là đám Qua đại nhân và
Thanh Hà tiên sinh đã an bài xong tất cả, sớm tìm người viết… Nói không
chừng là Thanh Hà tiên sinh tự mình làm văn hộ, vậy không cần hắn bận
tâm.
Tiết Thanh về đến nhà, Tiết mẫu bận rộn ở trong phòng bếp,
thấy nàng tiến vào vội nghênh tiếp, có chút căng thẳng hỏi: "Thế nào?
Tìm xong người bảo lãnh chưa?"
Vẻ căng thẳng này cũng không phải là làm bộ, trên lý thuyết vấn đề này vốn dĩ không cần quan tâm… Nàng
cũng không phải đi thi thật, Tiết Thanh xoa bả vai Tiết mẫu nói: "Tìm
xong rồi, là Bùi Yên Tử."
Tiết mẫu “ồ” một tiếng, thì thào một câu: “Rất tốt… rất tốt”.
Tiết Thanh nhỏ giọng nói: "Mẹ, những cái kia đều là chuyện nhỏ… Thứ con cần chuẩn bị xong chưa?"
Tiết mẫu nhìn về phía nàng gật đầu nói: "Rồi." Tay nắm cùng một chỗ hơi run, lộ ra sự căng thẳng.
Vì sao căng thẳng như vậy? Là lo lắng dược hiệu sao?
Tiết mẫu cười khổ một tiếng nói: "Đúng vậy, có chút không nắm chắc."
Tiết Thanh cười nói: "Không cần lo lắng, dù thuốc không có hiệu quả, tự con
sẽ nghĩ biện pháp… Ngất đi cũng không phải là việc khó gì, cùng lắm thì
giả bộ." Cười hì hì một tiếng: "Đến lúc đó mẹ ở bên cạnh giả bộ giống
một chút là được."