Mọi chuyện còn chưa đi đến đâu, đã kêu cháu rể lên rồi, Liễu Xuân Dương rũ mắt xuống bĩu môi.
Tiết Thanh vội thi lễ nói: "Liễu lão thái gia chớ chê cười, tiểu tử không đảm nhận nổi."
Liễu lão thái gia nói: "Ta cũng không nói đùa, ta nói ngươi được ngươi chắc
chắn sẽ được… Chủ Tri Tri đường nổi danh như sấm bên tai, hôm nay nhìn
thấy thật sự là vinh hạnh." Nói xong cười to.
Tuy mọi chuyện mới
phát sinh nhưng đã truyền khắp Trường An phủ cũng không kỳ lạ, Tiết
Thanh thi lễ lần nữa, cười khổ nói: "Lão thái gia đừng chê cười, tiểu tử chỉ vui đùa mà thôi, không đảm đương nổi một chữ chủ."
Liễu lão
thái gia dò xét nàng, tuy đã sớm biết tiểu tử này là người chủ đạo trong chuyện lần này nhưng không nghĩ tới có thể chủ đạo đến tình trạng
này, vậy mà dám lập hội.
Tuy bọn nhỏ lập hội nhìn như vui đùa
nhưng muốn thành xã cũng không phải đơn giản dễ dàng, lấy xã chơi xúc
cúc của Liễu Xuân Dương và Trương Liên Đường mà nói, phải có đầy đủ năng lực, còn phải có đầy đủ tiền tài để chống đỡ, có gia thế lôi kéo người, ví dụ như Kết Lư xã của Bùi Yên Tử.
Còn Tiết Thanh này không
tiền không thế lại làm cho rất nhiều thiếu niên nhà cao quyền quý ở phủ
Trường An tụ lại, cam nguyện mạo hiểm xét nhà diệt tộc vì đó thúc đẩy,
chẳng lẽ là bởi vì hội làm thơ? Dĩ nhiên không phải, thứ tài tình này
nhiều nhất là giả bộ ngoài mặt, rất ít người có thể khiến người ta khom
lưng… Tiết Thanh này thật không tầm thường đây.
Liễu lão thái gia vung tay lên nói: "Đừng nói những lời khách sáo này, Liễu gia ta đối
ngươi mà nói thích hợp hơn, mau mau ra quyết định thành thân đi."
Tiết Thanh nói: "Thái gia, ta cũng không cảm thấy việc vong ân phụ nghĩa
thích hợp với Liễu gia, thái gia người có ân với ta, sao ta có thể hại
người cùng bất nghĩa."
Liễu lão thái gia hừ một tiếng, nói:
"Không sao, Liễu gia chúng ta và Quách gia khác biệt, không quan tâm
người khác nói thế nào, càng không mưu đồ thanh danh gì, ngươi cứ việc
vong ân phụ nghĩa đến đây đi…"
Lão đầu này thật sự là bá đạo… Có
thể thuyết phục thế gia đại tộc thành Trường An đình công, đương nhiên
không tầm thường. Hơn nữa Quách Hoài Xuân hoàn toàn không thể so sánh,
tiếp xúc với loại người này cũng không dễ dàng. Tiết Thanh có chút bất
đắc dĩ, hành động lần này của Liễu lão thái gia là thưởng thức ý chí
giao thiệp của nàng. Thế nhưng thật sự không biết nên khen hắn có con
mắt như ngọc hay là mắt mù nhìn không rõ… Nói: "Ta quan tâm, lão thái
gia người cũng đã nói, ta thân là chủ của Tri Tri đường, sao có thể làm
ra chuyện nói lời không giữ lời chứ? Hôn sự của ta với tiểu thư Quách
gia đã hứa nếu đỗ trạng nguyên, Quách gia đã có tình ta không thể tuyệt
nghĩa…"
Liễu lão thái gia chạm hai quả bóng vàng trong tay tạo ra một tiếng, nói: "Cái này dễ thôi, ngươi đỗ trạng nguyên cưới tiểu thư
Quách gia, ngươi không đỗ được thì cưới Ngũ Nhi Liễu gia ta, như vậy có
tình có nghĩa, tất cả mọi người đều vui."
Tiết Thanh ngạc nhiên,
nhưng ta không vui… Sao lại đào cái hố này để mình nhảy vào? Nàng cau
mày nói: "Thái gia, dù ta thi không đậu, cũng không có đạo lý phải cưới
nữ nhi nhà người…"
Liễu lão thái gia cười ha ha, nói: "Tiểu tử, ta biết tâm tư của ngươi…"
Tiết Thanh giật mình, người biết?
Liễu lão thái gia cười một tiếng, nói: "Nam nhân đa tình cũng không phải
chuyện xấu, thiếu niên tình nghĩa cũng không phải là ta không có gặp…
Ngươi yên tâm, ngươi và Ngũ Nhi thành thân, ta sẽ để cho nữ tử kia có
địa vị cùng cấp, dù không có danh chính thê, cũng sẽ không bị ức hiếp."
Nữ tử kia sao? Tiết Thanh ngạc nhiên.
Liễu lão thái gia nhíu mày không vui nói: "Chẳng lẽ còn có nữ tử khác? Thiếu niên này, quá đa tình chính là lạm tình rồi."
Thiền Y gì đấy… Tiết Thanh nghe Liễu Xuân Dương ở bên nhỏ giọng nhắc nhở một
câu Thiền Y, nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười, nói: "Thái gia thật
sự hiểu lầm rồi… Nếu như thái gia lo lắng chuyện Trường An phủ lần này
thì có thể yên tâm, người và ta vui buồn có nhau, đều biết bí mật của
nhau, không nhất định cần phải kết thân mới thành một thể."
Tiết
Thanh định giải thích, Liễu lão thái gia lại nhíu mày nói: "Ngươi nói
cũng không sai, Liễu gia ta và Quách gia khác biệt, ngươi và nhà ta cũng không có đại ân tình gì người đời đều biết, ta cũng không cần để ý
thanh danh gì."Liễu lão thái gia cười hờ hững nói: "Tiết Thanh, đây là
ngươi nói Liễu gia ta tiểu nhân?"
Đây là uy hiếp? Ngươi không
nghe lời ta kết thân, là muốn kết thù? Tiết Thanh cười khổ… Loại chuyện
kết thù này cuối cùng sẽ ảnh hưởng tới nghề nghiệp tương lai của nàng,
Quách gia có thể bỏ qua không tính nhưng Liễu gia với việc giậm chân có
thể khiến cho cả thành Trường An đều phải run lên, cũng không thể không
cẩn thận.
Liễu lão thái gia lại cười ôn hòa một tiếng nói: "Hôn
nhân đại sự thực sự không thể đùa bỡn, ta sẽ thương nghị với thân trưởng của ngươi, lời phụ mẫu là lệnh, vả lại ta cũng không thể không buộc
ngươi phải cưới Ngũ Nhi… Không phải ta đã nói, ngươi thi đỗ trạng
nguyên, dù việc này không đề cập tới, nếu thật sự không muốn thành thân
thì hăng hái thi trạng nguyên đi… Ây, tương lai ngươi đỗ trạng nguyên,
chẳng phải Liễu gia ta cũng có công lao ư? Thật là đẹp cả cây cọc!"
Thật sự là uy hiếp rồi… Tiết Thanh nhìn lão nói: "Vậy ta còn phải đa tạ thái gia rồi."
Có vẻ như Liễu lão thái gia không nghe được sự bất mãn của nàng, chân thành nói: "Không cần cám ơn."
Không cách nào tiếp tục nói chuyện được nữa, Tiết Thanh chỉ có thể cáo từ,
cho là thân phận nam tử không cần lời hứa trói buộc, làm việc thuận
tiện, không ngờ rằng nam nhân cũng phải nhận dây dưa về hôn sự… Được rồi người quá ưu tú không có cách, giải quyết vấn đề mấu chốt là thân phận
nữ tử nhưng điểm này nàng lại phải cân nhắc, như vậy thì chỉ có thể để
phụ mẫu ngăn cản rồi… Tiết mẫu khóc lóc là biện pháp tốt nhất đối với
những kẻ vô lại.
"Ngươi nhìn cái gì đấy?"
Bên tai chợt
truyền đến tiếng Liễu Xuân Dương, Tiết Thanh lấy lại tinh thần mới phát
giác chính mình nhìn về phía trước với vẻ ngơ ngẩn. Khi Liễu Xuân Dương
nhắc nhở, nàng nhìn kỹ chỗ trước mắt, đổ nát thê thương, mang theo dấu
vết lửa đốt… Đây chính là nơi lúc trước giết Tông Chu… Khóe miệng của
nàng cong lên.
Liễu Xuân Dương nhìn thấy nàng cười, lưng không
khỏi run lên… Đương nhiên hắn cũng biết nơi này là đâu, cái suy đoán kia mới hiện ra, bật thốt lên câu hỏi không nên hỏi này.
Tiết Thanh nói:
"Vật thị nhân phi sự sự hưu,
Dục ngữ lệ tiên lưu.” (*)
Giọng Liễu Xuân Dương run rẩy nói: "Ngươi… cũng thích làm thơ như vậy…"
Ừ? Tiết Thanh liếc mắt nhìn hắn, thiếu niên mắt hạnh lông mi dài vẫn như
cũ, giống như lần đầu nhìn thấy trận xúc cúc, chỉ là không biết gầy đi
hay là nẩy nở, mặt mũi so với khi đó lớn hơn mấy phần… Càng tuấn tú, chỉ là ánh mắt lấp lánh, giống như nai con bị hoảng sợ.
Lời Liễu
Xuân Dương đã ra khỏi miệng nên dứt khoát hỏi nhiều hơn, bèn nói: "… Có
gì ngươi không sợ chứ… Có thể làm ra nhiều chuyện như vậy… Còn nữa, tổ
phụ ta mà cũng coi trọng ngươi, không tiếc uy hiếp dụ dỗ cũng muốn kết
thân với ngươi… Ngươi…" Tiếng thiếu niên rung động: "… Ngươi là yêu quái sao?"
Tiết Thanh quay đầu, nói: "Đúng." Nói xong đưa tay vỗ bả
vai Liễu Xuân Dương, há miệng gào một tiếng làm bộ muốn lao vào… Liễu
Xuân Dương hét to một tiếng lui về phía sau, suýt chút té ngã… Tiết
Thanh đưa tay kéo hắn lại, cánh tay đỡ lấy, ngửa đầu cười ha ha, quay
người nhanh chân rời đi.
Liễu Xuân Dương trừng lớn mắt hạnh, mặt đỏ lên nhìn bóng lưng lắc lư của thiếu niên kia… Thật đáng sợ.
***
(*) Bài thơ Vũ Lăng Xuân của Lý Thanh Chiếu. Dịch nghĩa: Vật như xưa, người đã khác, mọi sự đều thôi rồi, muốn nói nước mắt đã tuôn trào…"