Bí mật đó giống y như nằm mơ, là nằm mơ. Bản thân Liễu Xuân Dương đều
sắp tin là hắn đang nằm mơ thì một câu nói của Quách Tử Khiêm nhanh
chóng lôi hắn về hiện thực.
Quách Tử Khiêm nhìn bộ dạng ngơ ngác
của hắn, có chút không yên tâm bèn nói: “Huynh không phải là đã quên mất rồi chứ? Hoặc là không biết huynh ấy nói đến điều gì.” Quách Tử Khiêm
sốt ruột: “Thanh Tử ca chính xác chỉ nói câu này, nói cho huynh biết,
cũng không nói thêm với ta đó là cái gì… Huynh có ổn không đấy? Trước
nay huynh luôn mưu trí, cơ hội mà… Chơi xúc cúc cũng không ngừng giở thủ đoạn hại người…”
Liễu Xuân Dương không thèm để ý đến mấy lời nói linh tinh của Quách Tử Khiêm, chỉ hỏi: “Hắn có nói thêm gì không? Hắn
sẽ không chỉ nói mỗi câu đó chứ, không giao phó bất kỳ cái gì khác nữa
à?” Liễu Xuân Dương hắn không phải là nữ nhi kia nhưng cũng không thể
đối xử tùy tiện như vậy được. Cứ cho là không dặn dò tỉ mỉ, chi tiết đi, nói thêm một hai câu nữa thì quá đáng lắm hay sao?
Hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ, không biết phải làm như thế nào.
Quách Tử Khiêm à một tiếng, khẽ thở phào, lại không giấu nổi tò mò, xem ra
thật sự là có bí mật gì đó. Hắn nói: “Đương nhiên là không phải. Thanh
Tử ca dặn là để huynh đi nói với lão thái gia nhưng không được để ngài
ấy đi báo quan.”
Không đi báo quan? Tiết Thanh không muốn để tất
cả mọi người biết Tông Chu là yêu quái ăn thịt người ư? Nếu để mọi người biết tên Tông Chu kia chết cũng đã chết rồi, giết hắn ngược lại còn lại vì dân trừ hại. Từ đó cũng sẽ không có hung thủ, nghi phạm gì nữa. Mọi
chuyện sẽ kết thúc tại đây, Liễu Xuân Dương trợn tròn mắt.
Quách Tử Khiêm đáp: “Thanh Tử ca nói bí mật này là lý do lớn nhất giải thích tại sao lần này chúng ta lại làm như vậy.”
Liễu Xuân Dương vẫn thắc mắc: “Vì thế… tại sao lại không nói?”
……
Trong gian phòng lớn dùng để tiếp đón khách khứa ở Song Viên, lúc này người
đông nườm nượp, đương nhiên không phải vì có tổ chức yến tiệc gì, mà là
những học sinh bị bắt đều nhốt ở đây hết.
Suốt một đêm huyên náo, cuối cùng đều bị bắt giữ lại. Thế nhưng các học sinh không có chút biểu hiện mệt mỏi nào, càng không có vẻ gì là sợ hãi, lo lắng cả. Ngược lại
đều đang nói cười vui vẻ, thỉnh thoảng còn có tiếng chào hỏi nhau nữa.
“Hạ Chi! Huynh thế mà cũng vào đây rồi hả?”
“Ha, Triều Tử thiếu gia, vết thương trên đầu huynh… thì ra người mà “không được đọc sách thì thà chết còn hơn” chính là huynh!”
“Nào nào, đến đây ngồi đi.”
“… Ai lấy giỏ của ta rồi…”
“Đừng chen lấn nữa, giẫm vào giày của ta rồi.”
Thiếu niên rốt cuộc vẫn là thiếu niên. Có cười có nói, cũng hở ra một chút là lại cãi nhau. Cả gian phòng lớn đều ồn ào, ầm ĩ. Các giáo tập không thể không đứng dậy chạy ra bốn phía quát mắng, quản thúc.
“Dù cho có bị bắt thì cũng phải có bộ dáng của kẻ đọc sách… Tất cả ngồi nghiêm chỉnh, không được cãi nhau làm loạn nữa.”
“Nói là muốn đọc sách mà. Tiếp tục đọc đi.”
Cứ thế trong căn phòng như một giờ học trên lớp.
Hai học sinh cãi nhau lúc nãy cũng chen qua, ngồi xuống bên cạnh Tiết
Thanh, những học sinh xung quanh Tiết Thanh liền làm như vô tình ngồi
xúm lại tạo thành một lá chắn, ra vẻ đang cười nói nhưng kì thực là muốn chắn tầm mắt của những người xung quanh.
“Bùi Yên Tử cũng đến rồi kìa, xem ra Ngọc Tài bọn họ đã lan truyền tin tức trong thành rồi.”
“Là vì bài thơ của Tiết Thanh đó. Bùi Yên Tử thích câu từ của bài thơ đó…”
“Nghe bọn họ nói, các tú tài, lão gia trong thành cũng đã đến rồi, bọn họ là
được Lâm tú tài dẫn tới… Ước chừng một lát nữa cũng sẽ bị bắt vào đây
thôi.”
“Lâm tú tài chẳng phải không vừa mắt với Thanh Tử sao? Sao có thể…”
“Ông ấy chỉ không vừa mắt với cách Thanh Tử phụng tùng Tông Chu và quan lại
kinh thành thôi. Hai bài thơ đêm qua của Tiết Thanh cốt cách rắn rỏi,
sắc bén như vậy, chỉ có đám quan tham ô lại cùng lũ tiểu nhân nịnh bợ
mới căm ghét huynh ấy.”
“Vậy thì tốt quá rồi, lại có thêm bao nhiêu người về phe chúng ta, thế đã đủ chưa?”
Nghe thấy câu hỏi, Tiết Thanh lắc đầu: “Không đủ.”
Đám Sở Minh Huy và Trương Song Đồng nhìn nàng.
Tiết Thanh giải thích: “Học sinh cũng được, tú tài cũng tốt. Nhưng đều chỉ
là hai dạng người, hoặc đúng hơn là cùng một loại - những kẻ đọc sách
gây chuyện, sẽ khiến cho quan lại phải lo lắng nhưng không đến mức phải
sợ sệt.”
Tiết Thanh đang định nói thì nghe thấy bên ngoài có
tiếng học sinh cãi nhau.Trương Song Đồng nói: “Cho nên quan trọng nhất
chính là việc mà Quách Tử Khiêm đảm nhận?”
“Ngươi làm gì vậy? Là ngươi giẫm vào giày của ta trước…”
“Ngươi nói bậy, biết thì nói là biết chứ…”
Nghe thấy câu đó, Sở Minh Huy vỗ đùi cái đét, nói: “Về chơi xúc cúc xã
Trường Nhạc chúng ta chưa từng phải sợ ai, việc kiểu này càng không phải sợ.”
Những thiếu niên thi nhau hưởng ứng, bên ngoài có tiếng nói truyền vào.
“Nhường chút, có câu muốn hỏi.”
Đám thiếu niên vừa quay lại nhìn thấy người trước mặt thì không giấu được
sự kích động và cảm kích thi nhau gọi “Bùi Yên Tử thiếu gia”, Sở Minh
Huy bước lên, liên tục hành lễ: “Đa tạ Bùi Yên Tử thiếu gia trượng nghĩa ra tay tương trợ.”
Trương Song Đồng thì giơ tay lên: “Đại ân này không từ nào có thể cảm tạ hết được, huynh trưởng ta sau này nhất định
sẽ báo đáp.”
Đối vời lời cảm ơn của bọn họ, Bùi Yên Tử không phản đối cũng không thừa nhận, chỉ đi thẳng về phía Tiết Thanh, ngồi xuống
bên cạnh hỏi: “Tiếp theo phải làm những gì?”
Cái gì? Những thiếu niên đứng đó khuôn mặt hơi bừng sáng, không phải như những gì bọn họ đang nghĩ đấy chứ?
Tiết Thanh nhìn Bùi Yên Tử, đáp: “Tiếp theo thì phải xem các đại nhân làm thế nào, còn chúng ta đã xong việc rồi.”
Bùi Yên Tử lại hỏi: “Nắm chắc bao nhiêu phần thắng?”
Tiết Thanh đáp: “Toàn thắng.”
Bùi Yên Tử dường như có chút không ngờ tới: “Lợi hại vậy sao?”
Tiết Thanh gật đầu, khẳng định: “Bởi vì Tông Chu đã chết rồi.”
Hiện tại người nắm giữ đại cục là Liêu Thừa cùng Đoàn Sơn. Tông Chu chết rồi thì sao? Cũng chính vì cái chết của Tông Chu nên bọn họ mới tới. Tại
sao lại trở thành lý do khiến bọn họ đại bại?
……
Tin tức
Xuân Dương thiếu gia đi đến Song Viên vẫn đang lan truyền khắp Liễu gia. Cả nhà đều hỗn loạn hết lên. Các vị lão gia đều nói không cần đứa cháu
này nữa, sẽ đích thân đi đến giải thích với quan phủ… Thế nhưng cuối
cùng cũng sẽ chuốc lấy phiền phức. Đúng lúc đó, gia nhân canh cửa chạy
vào báo Xuân Dương thiếu gia đã quay lại rồi.
“Ngươi, tên nghịch tử này, vẫn còn dám quay về.”
“Lập tức trói nó lại, nộp lên quan phủ cho ta.”
Phụ thân của Liễu Xuân Dương quát lên, sau đó còn tự tay lấy dây thừng ra.
Thế nhưng Liễu Xuân Dương tuyệt nhiên không có chút sợ hãi nào, cũng
không chút lo lắng. Nét mặt bình tĩnh, hắn nói: “Con muốn nói chuyện
riêng với tổ phụ mấy câu, đây là việc hệ trọng, liên quan đến sống chết
của cả Liễu gia ta.”
Phụ thân của hắn nào có tin, quát hắn: “Ngươi thì hiểu gì sống chết, đại sự…”
Liễu Xuân Dương lần đầu tiên ngắt lới cha hắn, nói: “Con đương nhiên hiểu,
con là người đã trải qua sinh tử, không có ai hiểu hơn con đâu.”
Khuôn mặt hắn vô cùng nghiêm túc, ánh mắt sâu thẳm, tĩnh lặng. Xem ra đã khác so với trước đây rồi. Phụ thân hắn ngơ người, còn Liễu lão thái gia sai người dẫn Liễu Xuân Dương vào.
“Muốn nói gì với ta thì mau nói đi.” Ông ngồi trên chiếc ghế tròn lớn đặt dưới hiên, mắt nhìn về phía đài đấu vật.
Hôm nay trên đó không có nữ đô vật biểu diễn. Mặt trời cũng đã lên cao, xa
xa có thu nương đang kéo dài những tiếng đàn cuối cùng.
Liễu Xuân Dương vẫn chưa nói lời nào, mắt không hiểu vì sao có chút chua xót,
bước thẳng tới trước mặt Liễu lão thái gia, nói: “Vết thương của Tiết
Thanh không phải con làm.”
“Nói hay lắm, ta sẽ cho người dẫn
ngươi đi để ngươi tự tay cho hắn thêm một vết thường. Như thế ngươi mới
hài lòng?” Liễu lão thái gia nói với hắn.
Trưởng bối thương yêu
tử tôn như vâỵ… nhưng mà điều hắn muốn nói không phải cái này. Liễu Xuân Dương lên tiếng: “Tối hôm đó chúng con không phải đang đố thơ mà là
nhìn thấy thích khách ám sát Tông Chu ở Song Viên.”
Liễu lão thái gia ngồi thẳng người, hỏi: “Ở Song Viên? Các ngươi lẽ nào đã nhìn thấy hung thủ thật sự?”
Hung thủ ư? Thế nào thì được tính là kẻ độc ác? Là kẻ giết người sao?
Liễu Xuân Dương ngẩng đầu lên nhìn Liễu lão thái gia, đáp: “Vâng, chúng con đã nhìn thấy hung thủ giết người thực sự.”