Liễu Xuân Dương mặc dù không tài hoa xuất chúng bằng Bùi Yên Tử thế
nhưng là con cháu của Liễu thị và Bùi thị thì đều giống nhau, đều được
người dân thành Trường An nhớ mặt.
Không chỉ người đàn ông đó nhìn thấy Liễu Xuân Dương mà những người khác cũng nhìn thấy.
“Thiếu gia nhà họ Liễu cũng đến rồi.”
“Liễu gia không có con cháu nào tham gia náo loạn mà. Bọn họ còn đóng chặt cửa lớn lại cơ.”
“Đến rồi, ngươi xem, chính là cái người đang cầm tờ giấy chạy tới đó.”
“Nói như vậy là Liễu gia cũng muốn…”
Tiếng xì xào bàn tán nổi lên, nét mặt người đàn ông đó tràn đầy sự kinh ngạc
cùng do dự. Lẽ nào đây lại là ý đồ của Liễu lão thái gia? Hắn suy nghĩ
một lát rồi quay sang dặn dò đầy tớ bên cạnh mấy câu, sau đó rời khỏi
đám đông, phi ngựa vội vã quay lại thành Trường An.
Hắn ta vừa
bước vào cửa thì đã nghe thấy bên trong viện phủ của Liễu lão thái gia
các vị lão gia đang bàn tán đến mối họa mà Bùi Yên Tử gây ra cho Bùi
gia, còn có nhà nào trong thành này sẽ phải đau đầu nhức óc vì sự việc
lần này.
Nhìn thấy hắn bước vào, một vị lão gia lên tiếng hỏi:
“Lại có tin tức gì mới à? Con cái nhà nào lại đâm đầu vào chỗ chết, gậy
họa bại gia thế?”
Biểu hiện của hắn có chút khác lạ, đang định mở miệng nói thì có một tên gia nhân hớt hải chạy vào, hô hoán.
“Xuân Dương thiếu gia mất tích rồi?”
Những người trong phòng cau mày lại: “Chắc lại lén chạy đến nhà bếp ăn vụng rồi hả?”
Tên gia nhân sợ hãi lắc đầu.
“Không có ạ.”
Tên gia nhân ngơ ra, câu vừa rồi không phải do hắn nói, bèn quay lại nhìn thì thấy một vị quản gia.
Mấy lão gia thì không thèm chú ý là ai đang nói cả, chỉ không vui quát:
“Không phải ở nhà bếp thì ở hoa viên, mau đi tìm cho ta.”
Tên gia nhân vội vàng đáp: “Đều tìm hết rồi nhưng cũng không thấy thiếu gia đâu cả.”
Một vị lão gia cau mày: “Vậy thì nó có thể đi đâu được?”
Một giọng nói run rẩy vang lên: “Song Viên.”
Song Viên? Đến gây chuyện cùng với đám học sinh kia? Vị lão gia kia đứng dậy, quát: “Nó dám! Đánh gãy chân nó.”
Biểu hiện của người đàn ông kia cùng với giọng nói đều như sắp khóc đến nơi, vội vã bước lên: “Đại lão gia, Xuân Dương thiếu gia thực sự đã đi đến
đó rồi. hiện giờ đang ở bên ngoài Song Viên cầm giấy truyền đơn đọc to.
Tiểu nhân tưởng là ý của các ngài nên mới cố ý quay về hỏi.”
Cái gì? Các vị lão gia có mặt ở đó đều kinh hãi đứng phắt dậy, Liễu lão thái gia đang đưa chén trà lên cũng phải ngưng lại.
“Nghịch tử!”
“Mau đi bắt nó về!”
Liễu lão thái gia đặt mạnh chén trà xuống bàn tạo ra tiếng “lạch cạch”, sắc
mặt nặng nề, ông nói: “Đã đến nước này chúng ta còn bắt cái gì nữa, muộn rồi.” Sớm đã bị những người Song Viên bắt lại hết rồi.
Nhưng mà
Liễu lão thái gia đã đoán nhầm, Liễu Xuân Dương vẫn chưa bị bắt. Thực ra là hắn cũng chưa xông lên phía trước, chính là lúc mà người đàn ông kia quay người bỏ đi thì có người đưa tay ra ngăn Liễu Xuân Dương lại.
“Đừng đi.” Vị thiếu niên đó nói nhỏ với hắn.
Liễu Xuân Dương muốn vùng ra, người kia cũng không ngăn cản nữa. Nhưng hắn
vùng vẫy một lúc cũng không cách nào thoát ra được. Tay vẫn bị người kia dễ dàng túm chặt… Người này có võ công, là ai vậy? Liễu Xuân Dương quay đầu lại nhìn liền ngớ ra.
Người ở trước mặt hắn mặc áo khoác, mũ che kín mặt, còn để râu dài nữa. Nhìn thì thấy giống một gã ăn mày…
Cũng có rất nhiều tên ăn mày rảnh rỗi đến đây xem náo loạn. Nhưng mà
nghe giọng nói thì rõ ràng là một thiếu niên.
“Là ta, Quách Tử Khiêm.” Người ăn mày lên tiếng.
Liễu Xuân Dương trợn tròn mắt: “Bộ dạng của ngươi…” sau đó nhanh chóng hiểu
ra, giọng nói có chút khinh bỉ: “… Thật không có tiền đồ, ngươi sợ bị
liên lụy, bị bắt lại à?”
Quách Tử Khiêm buông tay ra, mắt híp lại cười, thấp giọng nói khẽ: “Tất nhiên là không phải rồi. Ta làm như vậy
vì còn có một nhiệm vụ khác, mà không chỉ có ta. Chúng ta phân ra làm ba nhóm… oái, nói hơi sớm rồi. Ta phải hỏi ngươi một câu trước.”
Cái gì mà lung ta lung tung hết lên vậy. Liễu Xuân Dương nhíu mày, sau đó
liền bị Quách Tử Khiêm đoạt lấy tờ giấy trên tay, ném xuống đất.
“Thiếu gia, người không thể làm như vậy! Mau theo tiểu nhân về nhà.” Hắn hắng
giọng gào lên, sau đó lôi nhanh Liễu Xuân Dương ra bên ngoài.
Rốt cuộc thì Liễu Xuân Dương cũng không bì lại được người luyện võ như
Quách Tử Khiêm nên bị hắn lôi lôi kéo kéo đi mất. Dân chúng đứng xem
xung quanh cũng không phát giác ra điều gì lạ, chỉ nghĩ là gia nhân của
Liễu gia nhận lệnh đến đưa người về… Suy cho cùng đều là ý nghĩ của đám
con cháu chứ không có nhà nào thực sự muốn chuốc lấy phiền phức cả.
Quách Tử Khiêm kéo Liễu Xuân Dương đến trước một chiếc xe ngựa.
Quách Tử Khiêm không nổi giận mà dùng ánh mắt hòa nhã nhìn hắn, gật gật đầu:
“Xuân Dương ca, để ta gọi huynh là Xuân Dương ca nhé. Bởi vì không nghĩ
là huynh sẽ chủ động xuất hiện giúp đỡ. Ta vô cùng bái phục huynh. Mặc
dù huynh có đến muộn hơn ta một chút nhưng mà ta vẫn nên gọi huynh một
tiếng ca.”
Cái gì mà Tri Tri đường chi chi quả cơ! Liễu Xuân
Dương càng phát cáu.Lại nói linh tinh cái gì vậy. Liễu Xuân Dương hừ một cái, phất tay định rời đi thì Quách Tử Khiêm lại ngăn hắn lại, vẻ mặt
nghiêm túc hỏi: “Liễu Xuân Dương, huynh có muốn gia nhập Tri Tri đường
không?”
“Huynh muốn gia nhập Tri Tri đường của Tiết Thanh không?
Từ nay về sau chúng ta sẽ là huynh đệ tỷ muội… à, đương nhiên là hiện
tại chưa có tỷ muội.” Quách Tử Khiêm nói: “Nhưng mà Thanh Tử ca đã nói
nam nữ đều như nhau, về sau nữ nhi cũng có thể gia nhập hội.”
Quách Tử Khiêm gật đầu, bộ râu giả che mất phân nửa khuôn mặt của hắn, nhưng
ánh mắt thì vô cùng trịnh trọng, hắn nói: “Đấy là ta nói, còn Thanh Tử
ca nói rằng là hội của tất cả mọi người, cũng giống như Kết Lư xã và
Trường Nhạc xã. Mặc dù do huynh ấy chỉ huy nhưng cũng là của mọi người,
bây giờ hay mai sau, không quản…”
Liễu Xuân Dương vội vàng ngắt lời hắn: “Ta đồng ý. Được rồi, nói vào chuyện chính đi.”
Quách Tử Khiêm có chút mất hứng, lẩm bẩm: “Đây là lần đầu tiên ta chiêu mộ
người mới mà nhà ngươi lại thế này, quá không trân trọng rồi!” Nhưng mà
hắn cũng biết là sự việc ngày hôm nay đang cấp bách nên mới nắm lấy tay
Liễu Xuân Dương, nói: “Được, chúng ta lên xe rồi nói.”
Lên xe thì lên xe, nắm tay làm cái gì! Liễu Xuân Dương có chút chán ghét đẩy tay
ra, mặt mũi hầm hầm, vén rèm xe lên sau đó tự mình nhảy lên.
Xe
ngựa chậm rãi lăn bánh, tất cả rèm cửa trên xe đều được buông xuống, bên trong xe vẫn còn lờ mờ tối, hai người ngồi đối diện nhau cũng chỉ nhìn
thấy đôi mắt sáng của đối phương.
Quách Tử Khiêm lên tiếng: “Bước một là Liên Đường ca, bước hai là Thanh Tử ca và mọi người, sau khi bọn họ bị bắt đi rồi thì bước thứ ba là các vị đồng môn sẽ đi loan truyền
chuyện của mấy người Thanh Tử ca… và ta chính là bước cuối cùng, ừm, bây giờ phải nói là dựa cả vào huynh rồi.”
Liễu Xuân Dương lơ mơ
ngồi nghe, nghe xong thì cũng hiểu được đại khái là như vậy, bèn hỏi:
“Thế có nghĩa là tất cả những chuyện xảy ra kỳ thực là do các ngươi sắp
đặt… vì sao?”
Vì điều gì ư? Quách Tử Khiêm nghiêm túc đáp: “Đương nhiên là vì công bằng chính nghĩa… Trước mắt, nói một cách đơn giản thì có nghĩa là cứu Trương Niện ra, ngăn chặn sự lộng hành của bọn quan
binh kinh thành.”
Liễu Xuân Dương có chút khó hiểu, hỏi: “Trương Niện?”
Quách Tử Khiêm đáp: “Đúng vậy. Huynh có biết Trương Niện không? Cậu ấy là một học sinh của trường ta, bị bắt đi vì… bị nghi là hung thủ hành thích
Tông Chu.”
Liễu Xuân Dương nhìn hắn, nghĩ thầm, ta sao có thể
không biết chứ. Ta còn tận mắt chứng kiên tối hôm ấy hắn… tối hôm ấy…
Trương Niện bị bắt đi… Tiết Thanh… vì để cứu được Trương Niện… đầu của
hắn bỗng chốc oanh một tiếng rồi trở nên rối tung cả lên. Quách Tử Khiêm đang nói đến cái gì hắn cũng không nghe thấy nữa.
Sau ngày hôm
đó, hắn liền bị người nhà nhốt lại, hắn một lòng chỉ quan tâm đến Tiết
Thanh. Sau khi sắp xếp ổn thỏa thì hắn lại bị giam ở trong thư phòng,
cũng không chú ý gì đến những chuyện bên ngoài nữa. Trải qua bao nhiêu
chuyện đáng sợ như thế, hắn làm sao có thể nhớ được cái tên Trương Niện
kia.
Mặc dù mấy ngày gần đây gia nhân trong nhà lúc kể chuyện
cũng có nhắc đến hai chữ “Trương Niện” nhưng hắn hoàn toàn bỏ ngoài tai
mà chỉ để ý đến hành tung của Tiết Thanh. Bây giờ nghĩ lại ngày hôm đó,
Tiết Thanh nói muốn quay lại cứu Trương Niện, sau đó thì bị thương. Hắn
vẫn luôn nghĩ là bởi vì cứu Trương Niện mà bị thương nhưng mà tối hôm đó Trương Niện đã bị bắt đi rồi, Tiết Thanh còn đến đó làm gì? Chẳng lẽ
vốn dĩ không phải vì cứu Trương Niện? Vậy tại sao hắn lại bị thương?
Tối hôm đó, Tông Chu bị giết chết. Mặc dù có người đến đầu thú nhưng Đoàn
Sơn sau khi điều tra có nói hung thủ vẫn còn kẻ khác, đang chạy trốn…
Hung thủ…
Liễu Xuân Dương chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, người
phát run, hắn nuốt nước bọt. Không phải là… ý nghĩ đó vừa thoáng qua thì có người đặt tay lên vai hắn.
Cũng giống như Tông Chu đặt tay lên cổ nữ tử đó…
Liễu Xuân Dương “a” lên một tiếng rồi nhảy dựng cả lên, Quách Tử Khiêm bị
hắn dọa cũng la lên. Tên đầy tớ đang ở bên ngoài nghe thấy tiếng hét
cũng sợ quá mà đột ngột kìm cương ngựa. Hai người bọn họ đều ngã dúi
dụi… bên trong xe hỗn loạn một trận.
“Huynh làm cái gì thế?”
Quách Tử Khiêm tức giận nói: “Những lời ta vừa nói huynh có nghe thấy
không đấy? Có thể bình tĩnh lại chút được không?”
Quách Tử Khiêm lầm bầm, thật là không nên gọi ngươi là “ca”, sau đó mới nói:
“Sắp xếp lúc đầu là để ta đi tìm tổ phụ huynh, sau đó thì sẽ để huynh ra làm chứng. Lúc đó, Thanh Tử ca cũng nói là có thể huynh sẽ chủ động
xuất hiện trước. Nếu như huynh đã xuất hiện rồi thì việc này giao lại
cho huynh.”
Liễu Xuân Dương lại hỏi: “Để ta làm cái gì?”
Quách Tử Khiêm đáp: “Thanh Tử ca nói… đem toàn bộ bí mật của chúng ta nói cho tổ phụ huynh biết.” Cuối cùng, câu nói đó còn bắt chước bộ dạng và khẩu khí của Tiết Thanh.