Người tùy tùng đáp: “Bên ngoài lại có kẻ đến đọc sách rồi ạ…”
Thế mà vẫn còn kẻ khác ư? Liêu Thừa nhướng nhướng lông mày, bước ra bên
ngoài dỏng tai nghe, quả nhiên mang máng nghe thấy có tiếng người đọc
sách, hắn hỏi: “Đây là cái gì?”
Tùy tùng bước lên trước, đáp: “… Lần này là “Trung Dung” (*) ạ.”
Liêu Thừa giơ tay lên tát hắn một cái, tức giận nói: “Ta hỏi ngươi cái này
à?” Nói rồi phất ống tay, hạ lệnh: “Đi, không cần biết là ai, bao nhiêu
kẻ đến thì đều bắt hết lại cho ta.”
Còn Lý tri phủ sau khi hơn
thua với Liêu Thừa, không giành được phần thắng vẫn còn đang thấy hổ
thẹn, lúc này cũng đã bước ra bên ngoài cửa, nghe thấy tiếng đọc sách
thì ngơ người ra. Sao lại có người đến nữa? Tại sao vẫn còn học sinh?
Tầm mắt hắn cố hướng ra phía ngoài, không nhịn được lại ngơ ra tiếp. Vị
thư sinh trẻ tuổi này trán rộng, phong thái tuấn tú… Bùi Yên Tử đã là
một tú tài trải qua cả ba kì thi huyện, phủ, đạo. Không chỉ là một học
sinh mà còn vô cùng xứng đáng với hai chữ “thư sinh”.
Lý Quang Viễn phát run: “Hắn ta tại sao cũng…”
Thành Trường An dường như quả thực có gì đó thay đổi rồi?
Và cùng lúc đó, trong một phủ gia tại thành Trường An, một nam tử mặc
trang phục ở nhà, đầu tóc có chút loạn, đứng dưới hành lang, mở một tờ
giấy ra đọc.
“Rượu thơm trong chén vàng là máu ngàn người. Sơn
hào hải vị trên bàn ngọc là mỡ muôn dân. Giọt nến rơi là nước mắt bách
tính rơi. Tiếng hát vút cao là tiếng oán thán vút cao. Đưa nhân dân vào
chỗ chết, phụ ơn tận tâm của hoàng đế đều là do các ngươi…” Hắn hừ một
tiếng: “Văn chương lủng củng… Đây là do tên Tiết Thanh kia làm hả?”
Tên đầy tớ đang đứng chờ dưới hành lang lên tiếng: “Vâng, đêm hôm qua bọn
chúng vứt đầy trên đường phố… cũng là bài thơ mà Tiết Thanh thiếu gia đã chỉ tay vào mặt Liêu đại nhân mà đọc…”
Nghe đến đây, nam tử kia
lại hừ một tiếng, tiện tay vén hết tóc hai bên ra phía sau, để lộ ra một khuôn mặt xương xẩu. Thì ra là Lâm tú tài, hắn nói: “Cái tên Tiết Thanh kia lần này thế mà lại to gan thật.” Sau đó lại cúi đầu xem xét câu chữ trên tờ giấy: “Mặc dù thơ văn chả ra sao nhưng mà mắng người cũng hay
lắm…”
Tên đầy tớ lắc lắc đầu: “Hắn ta mắng thì cũng thích đấy, nhưng mà có gì tốt chứ… đều bị bắt giam lại hết rồi.”
Lời vừa nói ra liền bị Lâm tú tài trừng mắt quát: “Ngu ngốc! Bọn tham quan ô lại thì có gì mà không được mắng? Cúi đầu sợ sệt trước quyền thế thì
đọc sách có tác dụng gì? Các thánh nhân còn đâu mặt mũi nữa.”
Tên đầy tớ vội vã sửa lại: “Vâng, lão gia. Là người đọc sách mà vì quyền
quý thì đạo đức vứt đi, làm quan mà không yêu thương dân chúng có khác
nào kẻ cướp đội lốt đâu.”
Lâm tú tài ngạc nhiên, hỏi: “Tên ngu ngốc như ngươi mà cũng nói ra được câu nói hay như vậy cơ à?”
Tên đầy tớ cười cười, đáp: “Đây không phải là do đám ít học như tiểu nhân
nói ra đâu ạ. Đây là do nhóm học sinh bọn họ nói… Quả nhiên là giống với lão gia, đều là đệ tử của thánh nhân.”
Lâm tú tài đọc thầm câu nói đó một lúc, sau đó mới hỏi tiếp: “Vậy nhóm học sinh đó rốt cuộc đã gây ra chuyện gì?”
Việc các học sinh đến bao vây bên ngoài Song Viên vào hôm qua thì hắn cũng
đã nghe nói rồi, nhưng thân là một người đọc sách, hắn hoàn toàn không
có hứng thú quan tâm mấy chuyện ồn ào mà đám con nít gây ra. Người đọc
sách thì nên làm những việc có khí phách. Cho nên hắn một lòng cặm cụi
ngâm thơ đối chữ, không màng tới những chuyện bên ngoài cuộc sống kia.
Tên đầy tớ mặt mày hớn hở kể lại đầu đuôi những chuyện đã xảy ra ngày hôm
qua cho hắn nghe. Lâm tú tài vừa nghe vừa kinh ngạc, lại có chút trầm
mặc.
“Cuối cùng Tiết Thanh thiếu gia cao giọng đọc một bài thơ
“Thiếu niên...” gì gì đấy rồi ngồi luôn xuống đất, các học sinh khác
cũng ngồi hết cả xuống đợi Liêu đại nhân đến bắt người, sau đó thì đều
bị bắt cả lại.” Nói đến đây, hắn không nhịn được mà cảm thán: “... Không biết là như thế nào, nói chung là thi hương vào năm sau bọn họ chắc
chắn không thể tham dự rồi.”
Lâm tú tài ngắt lời hắn: “Bài thơ cuối cùng mà hắn đọc là bài gì?”
Tên đầy tờ “à” một tiếng, vội vàng lấy ra từ trong người một tờ giấy, nói:
“Cũng có viết ở trên đây đây ạ... Hôm qua khắp thành đều xuất hiện bài
này...”
Lâm tú tài nhận lấy tờ giấy, đọc: “Tuổi trai hào hiệp,
kinh đô kết bạn anh hùng. Lòng thẳng rộng, đầu tóc dựng. Bàn luận chung, sống chết cùng. Lời hứa nặng ngàn vàng…” Đọc đến đây thì bỗng nhiên im
lặng.
Tên đầy tớ dỏng tai lên nghe, mãi một lúc lâu cũng không
thấy chủ nhân nói gì bèn ngẩng đầu lên, hắn thấy trong mắt Lâm tú tài
dường như loáng thoáng giọt lệ. Sao mà lại khóc luôn rồi?
“Lão gia... người...” hắn thận trọng hỏi.
Lâm tú tài ngẩng đầu lên, thở dài nói: “Nhớ lại những ngày khi ta còn
trẻ...” Nói đến đây có chút hồi tưởng, rồi lại cúi đầu tự nhìn chính
mính: “Đến bây giờ, lại tựa như Kê vàng giấc mộng, rời cửa phụng...”
Nói đên đây, Lâm tú tài liền đặt tờ giấy xuống rồi cất bước rời đi.
“Người đâu, mau chuẩn bị xe, ta muốn đi gặp Vũ huynh và Lâm huynh...”
Tên đầy tớ sợ hãi, vội vàng ngăn cản: “Lão gia, người không thể...”
Lâm tú tài giơ tay gạt hắn ra, quát: “Ngươi dám ngăn cản! Chúng ta lại
không bằng cả đám tiểu tử kia à?... “Không được dây dài, trói quân càn
lỗng, lưỡi kiếm vung hờn. Giận rong chơi non nước, tay gảy phím tơ đồng, mắt ngóng trông chim hồng.””
Tên đầy tớ vẫn nhất quyết ngăn cản: “Lão gia, người không thể cứ thế này mà đi được... dù sao cũng phải chải tóc thay đồ đã...”
Lâm tú tài cúi đầu nhìn bản thân, sau đó lại vuốt mái tóc rối bời của mình, nói: “Đã đên mức “Giọt nến rơi là nước mắt bách tính rơi. Tiếng hát vút cao là tiếng oán thán vút cao” rồi, chúng ta là đệ tử của thánh nhân
đâu còn mặt mũi nào mà thay y vấn tóc nữa!” Dứt lời liền đẩy tên đầy tớ
ra rồi bước nhanh ra ngoài, tà áo cùng tóc tai cũng bay bay theo bước
chân vội vã ấy.
......Lão gia điên rồi... tên đầy tớ đứng ngây
ngốc nhìn, thầm nghĩ, tại sao lại thành ra như thế? Trước đấy vẫn còn
bình thường mà... hắn nhìn tờ giấy bị vứt trên đất bèn nhặt lên... là vì bài thơ này sao?
Tương tự Lâm gia, nhiều nhà cũng đã thức dậy cả rồi, hoặc nói đúng hơn là thức trắng cả đêm qua.
Liễu lão thái gia đang đứng trong sân tập Ngũ cầm hí (**), mồ hôi ướt đẫm,
sắc mặt hồng hào. Đưa tay ra đón lấy chiếc khăn của người hầu đưa, lau
mặt rồi hỏi: ““Phượng hoàng” nhà họ Bùi cũng đã đến đó rồi? Ta thấy hắn
ta điên rồi... muốn khuếch trương thanh danh thì cũng không nên làm như
vậy chứ.”
Trong sân cũng có những người có tuổi khác của Liễu gia.
“Trước hết là đám học sinh kia đều điên hết rồi, ra ngoài đường đâu đâu cũng
thấy người ta tìm nhau hỏi sự tình...” Một người lên tiếng: “Không ngờ
nhanh như vậy, đã đến lượt Bùi gia rồi.”
“Không chỉ có Bùi gia,
Bùi Yên Tử đi không đâu, mấy học sinh nhà gần trường cũng đều theo hắn
đến đó... Lúc này đang ngồi vây bên ngoài Song Viên đọc sách, Liêu Thừa
cũng đã hạ lệnh bắt lại hết rồi.” Một người khác lên nói thêm, “Lần này
những nhà bị liên lụy lại càng nhiều hơn... tứ đại tộc bát đại gia cũng
không tránh khỏi...”
Liễu lão thái gia “ừm” một tiếng, nói: “Vậy
thì lần này có thể đứng xem bọn họ làm thế nào để cứu người rồi, trước
đây lúc nào cũng làm ra vẻ cao cao tại thượng... nhất là Bùi gia, không
nhờ cậy này nọ, khẳng khái khí phách.”
“Có nằm mơ cũng không nghĩ tới con cháu đời sau của mình có thể gây ra họa tày đình như thế. Để
xem lần này bọn họ vẫn tiếp tục khí khái thanh cao hay là sẽ cúi đầu cầu xin.” Mấy người bọn họ hả hê cười nói.
Đột nhiên có người hớt hải chạy vào.
“... Đám tú tài trong thành, có Lâm Văn, Tưởng Vũ Lâm, Ôn Minh Sơn,...
khoảng tầm hai mươi lăm người đều đầu tóc bê tha, đang gấp rút tiến về
phía Song Viên rồi...”
Vừa nghe thấy câu này, những người đang
đứng trong sân đều ngơ ra, đầu tóc bê tha, đây là một tư thái vô cùng
thiếu tôn trọng của những kẻ thân là tú tài như bọn họ, chỉ có khi gặp
phải lúc bi thương tang tóc lắm mới có thể như vậy... Đám tú tài này
trước này luôn coi mình là người thanh cao, hết sức coi trọng vẻ bề
ngoài mà. Muốn làm cái gì vậy?
“Bọn họ nói cũng muốn đi đọc sách.” Gia nhân lên tiếng.
Đám người của Liễu gia, ai nấy đều kinh ngạc.
“Những tên tú tái này... tại sao cũng đi theo gây chuyện vậy?” Có người mở miệng hỏi.
Bọn họ đều là tú tài, khác xa so với đám học sinh kia. Đặc biệt là Lâm Văn, một tú tài đã có tuổi, có địa vị, có sự nghiệp và là chủ của gia tộc họ Lâm... Vậy thì sẽ không còn là đám học sinh gây chuyện nữa rồi.
Bên trong viện vô cùng yên tĩnh, có một tên gia nhân thừa cơ rón ra rón rén chạy đi mất, nhanh chóng chạy đến thư phòng của Liễu Xuân Dương.
“Thiếu gia, thiếu gia.” Hắn gõ gõ vào cửa sổ, hô lên: “Lại xảy ra chuyện rồi.”
“Sột soạt”, cửa sổ bị hé ra một khe nhỏ.
Tên gia nhân lập tức kể lể cặn kẽ, chi tiết, rằng Bùi Yên Tử cũng đi đến
Song Viên rồi, những học sinh nhà gần trường cũng đi theo, tú tài ở
trong thành cũng đến đấy nốt, đã rất náo loạn rồi... Hắn nhiệt tình kể
mãi kể mãi, sau đó mới phát hiện ra là Liễu Xuân Dương không có động
tĩnh gì... bị dọa sợ rồi ư?
“Thiếu gia, tam lão gia cũng nói, rất nhiều nhà trong thành này gặp phiền phức rồi... bọn họ kiểu gì cũng
phát sầu cho xem. Lúc đầu bọn họ còn nói chúng ta nịnh nọt sai nha, nói
chúng ta không có tiền đồ. Lần này để xem bọn họ... Thiếu gia?” Tên gia
nhân gọi, tay thì giơ lên gõ vào cửa lần nữa.
Bên trong vẫn im lặng như cũ.
Không đúng, trước đây mỗi khi nghe được tin tức gì là thiếu gia đều hỏi hắn
ngay, không phải chứ... Trong lòng hắn dâng lên một dự cảm xấu, liền vội vàng cúi thấp người, đẩy của sổ ra rồi nhòm vào xem thử. Đây là thư
phòng được dùng để cấm túc, chỉ có một gian, có thể nhìn được hết bên
trong phòng. Lúc này trong phòng trống huếch không một bóng người.
“Thiếu... gia... thiếu gia mất tích rồi.” Tên gia nhân vội vàng la lên: “Thiếu gia bỏ trốn mất rồi.”
Còn ở bên ngoài Song Viên lúc này, binh lính kinh thành bắt đầu bắt người rồi.
Khuôn mặt Liêu Thừa tái xanh lại vì tức giận, một tay đẩy Lý tri phủ đang
khuyên can ra, một tay chỉ vào người thiếu niên quần áo chỉnh tề đang
ngồi ở trước mặt, cũng như những người tuổi tác khác nhau, đầu tóc rối
loạn kia, nghiêm giọng cảnh cáo: “Bọn ta không cần biết các ngươi là tú
tài hay là tiến sĩ, dù cho có là lão gia đại nhân, bọn ta cũng dám bắt.”
Dân chúng đứng xem xung quanh đều tái hết cả mặt, nhìn những người đang
ngồi trên mặt đất không ồn không náo chỉ có cất tiếng đọc khiến bọn họ
ngoài sợ hãi ra thì có chút gì đó ngỡ ngàng... Bao nhiêu thư sinh đến
đây làm như vậy rồi, xem ra không phải đám học sinh hồ đồ làm bừa mà
thật sự là quan binh kinh thành đã làm sai.
Có người chạy tới, huơ huơ một tờ giấy, là của đám học sinh tối qua để lại trong lúc quan binh bắt bớ ngổn ngang, hỗn loạn.
“Là người đọc sách mà vì quyền quý thì đạo đức vứt đi, làm quan mà không
yêu thương dân chúng có khác nào kẻ cướp đội lốt đâu.” Người thanh niên cất giọng đọc đầy sắc bén, cao ngạo: “Bắt một mình ta thì cũng bắt ngàn vạn người thành Trường An...”
Những người đứng xem xung quanh
nghe thấy câu nói bất ngờ này liền nghĩ tới câu nói đầu tiên bọn họ nhìn thấy: “Coi người Trường An ta là nghi phạm, muốn người Trường An ta
không được sống yên...” Ai nấy đều có chút đau thương... nhưng có một
người nghe thấy câu này thì sắc mặt đột nhiên trắng bệch, không phải bị
câu nói này dọa sợ mà là vì bị người đọc dọa.
“Xuân Dương thiếu gia...” Người đó kinh ngạc thốt lên.
***
(*) Một trong bốn cuốn của bộ “Tứ thư”.
(**) Ngũ cầm hí: Một bài khí công cổ đại giúp rèn luyện sức khỏe. Tương
truyền do danh ý Hoa Đà sáng tác, mô phỏng điệu bộ của năm loài thú là
cọp, nai, gấu, khỉ và chim.