Trước cửa Quách gia là một khoảng không an tĩnh, tất cả xảy ra chỉ trong chớp mắt, rất nhiều người còn không kịp phản ứng, có chút kinh ngạc
nhìn người thiếu niên dùng gậy trúc ngăn cản đao.
Quách Bảo Nhi
cũng nhìn người thiếu niên này, hắn thậm chí còn không cao bằng mình
nhưng nhìn qua lại giống như một ngọn núi chắn trước người.
Quách Hoài Xuân đã bước tới, tay vốn duỗi về phía Quách Bảo Nhi thì dừng lại, chuyển hướng sang phía Tiết Thanh... “Làm gì vậy!” Hắn quát, lại nhìn
về phía quan binh kia, mang theo vài phần bất an: “Trẻ con không hiểu
chuyện...”
Đao của quan binh và gậy trong tay Tiết Thanh còn
giằng co với nhau, Quách Hoài Xuân vươn tay cầm gậy, gậy và đao bị kéo
ra, giống như đều không tình nguyện, phát ra một tiếng gầm nhẹ như tức
giận.
“Con làm gì vậy!” Quách Hoài Xuân lớn tiếng quát Quách Bảo Nhi, sao con lại không nghe lời như thế!”
Quách Bảo Nhi không phẫn nộ giãy giụa giống như lúc trước, mà như là bị dọa
cho ngây người, đứng ở phía sau Tiết Thanh không nhúc nhích.
Thị vệ mặc áo bào đỏ nói: “Không được rồi, đứa nhỏ này không hiểu chuyện.”
Quan tướng xua tay với quan binh nắm đao, nói: “Đưa Quách tiểu thư lên xe đi.”
Lúc này quan binh kia mới thu hồi thế tấn công, tay vừa chuyển bỏ đao vào
lại vỏ đao, một cái tay khác lại tới kéo Quách Bảo Nhi lần nữa.
Quách Bảo Nhi vẫn bất động không giãy giụa cũng không nháo như cũ... Có thể
là bị một đao kia dọa cho rồi, những người này không phải người nhà của
nàng, không phải tỳ nữ tôi tớ của nàng. Lúc nàng ầm ĩ bọn họ sẽ không dỗ dành nàng nhường nàng mà rút đao ra với nàng ngay, thì ra nàng chỉ mạnh mẽ ở trước mặt người nhà nàng, đối mặt với thế giới bên ngoài vốn dĩ
nàng không phải là gì cả, không chịu nổi một đòn.
Tuy rất tàn khốc nhưng bọn nhỏ cũng nên nhận rõ sự thật này.
Quách Hoài Xuân lui lại một bước nói với Quách Bảo Nhi: “Con đã lớn như vậy nên hiểu chuyện một chút... Ta sẽ đi gặp con sau.”
Nhưng Quách Bảo Nhi không nhúc nhích, còn người quan binh kia cũng không thể kéo Quách Bảo Nhi được vì Tiết Thanh còn đứng tại chỗ, ngăn Quách Bảo
Nhi ở phía sau, quan binh không dùng đao, nàng cũng không dùng gậy đón
lấy mà rất lễ phép lắc đầu, nói: “Không được, nàng không thể đi cùng với các ngươi.”
Lời vừa nói ra tất cả mọi người đều nhìn về phía
nàng, Quách Tử Khiêm đã trào nước mắt, nước mắt càng thêm dồn dập giống
như thở không nổi, Quách Tử An không cười nhạo hắn mà nắm chặt tay mình
lại.
Quan binh kia duỗi tay nắm chặt đao, Tiết Thanh vẫn đứng
vững vàng ở trước người Quách Bảo Nhi, thị vệ áo đỏ lập tức đi một bước
tới trước, nhìn Tiết Thanh nói: “Ngươi là ai? Vì sao lại ngăn cản?”
Tiết Thanh còn chưa trả lời, giọng Tiết mẫu vang lên: “Thanh Tử!” Run rẩy sợ hãi bất an chia thành từng mảnh nhỏ, người đã gạt mở đám người nhào tới ôm lấy Tiết Thanh, để chính mình ngăn giữa Tiết Thanh và quan binh.
“Hắn là cháu của ta..” Quách Hoài Xuân nói xong cũng mau tiến lên ngăn giữa
quan binh và Tiết mẫu, lại quay đầu tức giận quát lớn: “Cút về, ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ!”
Thị vệ áo đỏ ồ lên một tiếng, lúc này mới nhớ tới
tiểu thiếu niên này là ai, nói: “Ngươi chính là Tiết Thanh kia.” Tông
Chu thích thơ từ còn đám làm thị vệ bọn họ lại không thích, biết đến
Tiết Thanh nhưng cũng không có chú ý thiếu niên này.
Tiết Thanh
đáp đúng, không để ý đến Quách Hoài Xuân, một tay vỗ vỗ Tiết mẫu, nhìn
thị vệ kia nói: “Ta là Tiết Thanh, hẳn đại nhân cũng biết Quách Bảo Nhi
là vị hôn thê của ta, chúng ta sẽ nhanh chóng thành thân nên ta không
thể cho nàng đi cùng các ngươi.”
Tiết mẫu run rẩy nói: “Thanh Tử, chúng ta không cần cuộc hôn nhân này...”
Quách Hoài Xuân cũng run giọng tức giận nói: “Hôn ước này không tính toán gì
nữa, nữ nhi của của ta không gả cho ngươi, mau tránh ra.”
Tiết
Thanh nói: “Khó mà làm được, lời hứa của quân tử ngàn vàng, sao có thể
nói không tính liền không tính, có tính hay không, cũng phải chờ ta thi
đậu trạng nguyên.” Rồi nhìn về phía thị vệ mặc áo đỏ: “5 năm sau.”
Thị vệ áo đỏ bật cười nói: “Tiểu tử ngươi.. có phải điên rồi hay không? Ngươi có biết chúng ta là ai không?”
Tiết mẫu ôm chặt Tiết Thanh khóc lớn, Quách Hoài Xuân tức giận giống như
muốn ngất đi, nói: “Người đâu… người đâu… Bắt hắn trói về cho ta.”
Thị vệ áo đỏ giơ tay ngăn lại, nhìn Tiết Thanh nói: “Nếu ta nhất định phải dẫn người đi thì sao? Ngươi muốn thế nào?”
Tiết Thanh nói: “Tiểu tử sẽ đến quan phủ cáo trạng, các ngươi cướp đoạt vợ của người ta.”Tr-u-yện được dịch tại iREAD.--vnThị vệ áo đỏ cười ha ha, tiếng cười mới nổi lên, Tiết Thanh lại mở miệng
nói lần nữa: “Luật pháp triều đại quy định không thể cướp vợ của người
khác, luật pháp triều đình uy nghiêm cho dù là hoàng đế thì cũng phải
tuân theo, chẳng lẽ các ngươi còn lợi hại hơn hoàng đế bệ hạ?”
Sắc mặt thị vệ áo đỏ cứng đờ, tiếng cười ngưng lại, chợt cười hờ hững:
“Luật pháp? Ngươi muốn tố cáo Tông đại nhân, Tông đại nhân đang phụng
mệnh làm việc...”
Tiết Thanh xen lời hắn: “Không phải ta muốn tố
cáo Tông đại nhân, là các ngươi, Tông đại nhân không có tới cướp đoạt vị hôn thê của ta, vì sao ta phải cáo hắn.”
Quan tướng trừng mắt nói: “Tông đại nhân muốn chọn cung nữ...”
Tiết Thanh cũng cắt ngang hắn, nói: “Tông đại nhân đã chọn nhiều cung nữ
rồi, Tông đại nhân không nói qua không có cung nữ, lại phải tìm một
người từ nhà này.”
Đó là vì Tông đại nhân đã chết rồi không nói
được nữa, nếu hắn sống cũng sẽ làm như vậy, thị vệ áo đỏ và quan tướng
trừng mắt, đột nhiên cảm thấy không nên nói chuyện với tiểu tử này...
Thư sinh nhanh mồm nhanh miệng nhất, bọn họ am hiểu cũng không phải là
nói chuyện, đến đạo lý bọn họ cũng không được giảng.
Một tên tiểu tử còn chưa mọc đủ tóc, đọc qua vài cuốn sách, có chút danh tiếng thì
cho rằng mình không gì không làm được sao, thị vệ mặc áo đỏ cười vô vị
nói: “Vậy ngươi đi cáo đi.” Xua tay: “Dẫn đi.”
Đám quan binh tiến lên, Tiết Thanh nói: “Được, ta đi cáo tội.”
Hả? Thị vệ áo đỏ nhíu mày, Tiết Thanh cất bước nhìn về phía hắn, nói: “Bây
giờ ta liền đi cáo, nếu quan phủ phán ta thua, các ngươi mới có thể mang người đi.” Dứt lời giữ chặt tay Quách Bảo Nhi, đầu vai khẽ nhúc nhích
dùng sức đẩy Tiết mẫu ra, đi nhanh về phía trước.
Quách Bảo Nhi
ngoan ngoãn giống như cừu non đi theo về phía trước, tay còn bị trói
trong miệng còn nhét vải, sự phẫn nộ nóng nảy trên mặt lúc trước đã tan
đi, đôi mắt còn trợn tròn chỉ nhìn bóng lưng của người thiếu niên trước
mắt này.
Tiết mẫu khóc lớn liên tục nói làm sao bây giờ, tại sao
lại như vậy, tại sao lại như vậy, tay chân Quách Hoài Xuân giống như
cứng đờ, hô lần nữa: “Bắt trói hắn lại cho ta.”
Đám người làm chần chờ muốn tiến lên, có người chạy tới nhanh hơn bọn họ.
Quách Tử Khiêm dùng tay áo xoa nước mắt nước mũi, còn vội thút thít, đuổi
theo Tiết Thanh nói: “Chúng ta đi cáo... Chúng ta đi cáo… Ức hiếp
người…”
Quách Tử An nắm chặt tay xuống, chợt quay đầu chạy vào trong cửa.
Tôi tớ vây tới sợ hãi hô hào Thanh Tử thiếu gia, muốn đưa tay giữ chặt hắn
nhưng tốc độ thiếu niên kia vững vàng, thân thể không nhanh không chậm
tránh khỏi tay của bọn họ.
Phía trước vang lên tiếng leng keng, đám quan binh rút đao ra, nhắm ngay vào thiếu niên.
Bước chân Tiết Thanh không dừng lại một chút nào, giống như nhìn không thấy
đao kiếm sắc bén, hắn không nhìn thấy Quách Tử Khiêm cũng không nhìn
thấy, Quách Bảo Nhi càng không nhìn thấy.
Phía sau vang lên một
tiếng kêu a, mọi người giật nảy mình, nhìn thấy trong tay Quách Tử An
đang cầm một cây trường thương, trợn tròn mắt cắn răng lớn tiếng kêu từ
trong cửa xông ra, chạy vội tới trước người Tiết Thanh, nhắm ngay đao
của đám quan binh.
“Chúng ta muốn cáo quan!” Hắn la lớn, giọng
nói của hắn run rẩy, thân mình cũng phát run nhưng lại nắm chặt trường
thương trong tay.
Tiết mẫu quên khóc thút thít, Quách Hoài Xuân
cũng giống như nhìn ngây người, Quách nhị lão gia và Quách tam lão gia
khẽ động bờ môi muốn nói gì đó nhưng lại lẩm bẩm im ắng.
Sắc mặt
thị vệ mặc áo đỏ tái nhợt nhìn mấy người thiếu niên từ trên cao xuống,
Tiết Thanh này thân mình gầy yếu, trong tay chống gậy, mặc áo xanh văn
tú, ánh mắt bình tĩnh... Tiểu tử này.
“Tiết Thanh, ngươi thật thật to gan.” Thị vệ quát.
Tiết Thanh nói: “Tiết Thanh đã học thánh nhân rõ ràng, tin giữa trời đất có
hạo nhiên chi khí, không sợ yêu ma quỷ quái.” Nhìn thị vệ áo đỏ và quan
tướng: “Trừ khi hôm nay chém giết tiểu tử trên đường, nếu không tiểu tử
có bò cũng tự mình bò đến quan phủ, đi hỏi một chút có thể làm trái quốc pháp không, là ai có thể làm trái, là huyện quân, là phủ quân hay là
chư quân.”
Nàng dứt lời liền bước nhanh chân về phía trước, trong tay kéo theo Quách Bảo Nhi không có chút sợ hãi nào, bên cạnh là Quách
Tử Khiêm cố lau nước mắt không sợ hãi, trước người là Quách Tử An nắm
trường thương cũng không hề sợ hãi.
Bọn họ cất từng bước từng bước một vào mũi đao.
Những thiếu niên này thật là..., hàng xóm xa xa gần gần đều trợn tròn mắt, nắm chặt tay nín thở.