Khúc ca vừa kết thúc, đèn hoa đăng trong Giới Viên giường như càng sáng sủa hơn nhiều.
Xem xong màn ca vũ này mọi người ổn định lại tinh thần bắt đầu bàn tán xôn
xao. Và cũng vì nghe được những lời này mà mọi người cũng đều kéo đến tụ tập.
Sở Minh Huy và Noãn Noãn cũng không ngắm đèn nữa, cố ý muốn đi xem hằng nga tiên nữ, Trương Song Đồng còn đi qua sớm hơn.
Trương Liên Đường quay đầu nhìn Tiết Thanh: "Vị tác giả này, ngươi nên lên sân khấu đi."
Tiết Thanh cười lắc đầu nói: "Vẫn chưa tới lúc, vẫn chưa tới lúc."
Trương Liên Đường liền cười, cũng không hỏi nàng là lúc nào, chỉ đứng vịn lan
can, nói với Sở Minh Huy: "Các ngươi đi trước, lát nữa chúng ta mới đi."
Bên kia trên sân khấu có người hầu của Bùi phủ đi lên nói mấy câu, đại ý là mời chư vị đánh giá tài nghệ ca vũ của các cô nương như thế nào, cảm
thấy cô nương nào hay nhất có thể mang một chiếc đèn trong viên đưa cho
vị cô nương đó, để lại danh tánh báo cho người hầu phụ trách trong vườn
ghi vào sổ là được.
Không cần bỏ tiền của mình chỉ cần đứng ra
làm chuyện lịch sự như vậy cớ sao lại không làm, bỗng nhiên xung quanh
sân khấu ồ lên tiếng cười huyên náo.
Đương nhiên càng có nhiều
người nữa mong muốn nói chuyện, thảo luận, đánh giá thi từ, chỉ tiếc
rằng mới nghe được một lần nên chưa thỏa mãn, trên đài đèn tắt một lúc
vừa bắt đầu sáng lên, vị cô nương kế tiếp đã đứng ở giữa sân khấu, lúc
này đây đang ngồi ngay ngắn ôm đàn tỳ bà.
"... Là Lý Miểu Nhi..."
"... Lý Miểu Nhi giỏi nhất là tài nghệ chơi đàn tỳ bà đó..."
Không cần người ra giới thiệu, người xem ở bên dưới sân khấu đã ngay lập tức
có thể nhận ra đây là ai, vị này chính là vị cô nương đang rất nổi danh.
"... Bài ca này kết hợp với đàn tỳ bà tất nhiên sẽ cho ra một phong vị
khác..." Đây là nhóm người trước giờ vẫn ủng hộ Lý Miểu Nhi đang tuyên
dương.
Hỗn tạp các loại tiếng thì thầm to nhỏ, tiếng tỳ bà vang lên tích tịch tình tang, dần dần át lấy những âm thanh hỗn tạp đó.
"Minh nguyệt kỷ thời hữu... Bả tửu vấn thanh thiên..."
Tiếng ca hòa quyện với tiếng tỳ bà vang vọng bên trong Giới Viên, gió thu
thổi lời ca tiếng đàn phảng phất ra xa, rất nhiều người tụ tập ở bên
ngoài Giới Viên, có thể nhìn thấy những ánh đèn lồng của dân chúng len
lén kéo đến nghe nhạc, ngắm núi xa đồ sộ được tô điểm với nhiều chiếc
lồng đèn nhỏ nhắn rực rỡ đầy màu sắc, càng cảm thấy nơi đây giống như
tiên cảnh ở nhân gian.
Ở một chỗ trong sảnh chính, bảy tám nam
nhân lớn tuổi ngồi xếp bằng trên chiếu, trước mặt bày đơn giản rượu và
thức ăn, ở giữa có bình đồng và rải rác các mũi tên bằng gỗ, có thể thấy được chúng vừa vặn có thể thả vào bình rượu.
Lúc này tất cả mọi
người nhìn ra sân khấu kịch phía đối diện ở bên ngoài sảnh, một lão giả
râu tóc bạc trắng dựa vào bằng kỷ, tay đặt trên đầu gối gõ nhịp nhàng
theo tiếng đàn tỳ bà nhẹ nhàng.
"... Đan nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên..."
Tiếng ca dừng lại, dư âm của tiếng tỳ bà tính tình tang lượn lờ một lúc, tay
lão giả này mới dừng gõ lại, nói: "Bài ca này hay, hai câu đầu đã thấy
hay rộ."
Bên cạnh có người cười nói: "Hai câu đầu quá tầm thường."
Lão giả nói: "Cho nên có thể biến đổi cái tầm thường thành cái hay thì mới
là hay, ta biết vì sao hài tử này ngày trước ở Song Viên không chịu
sáng tác ra..."
Lại có người cười hời hợt một cái, nói: "Nịnh hót sao? Tránh để khỏi bị biến thành Chung Thế Tam thứ hai."
Chung gia ban đầu gây họa là vì trong yến tiệc con cháu luân phiên làm thơ gây áp lực cho Tông Chu.
Lão giả nói: "Một hài tử đàng hoàng nịnh hót lấy lòng cũng rất tốt." Nói
cười, chỉ chỉ sân khấu phía ngoài sảnh: "Ta cũng biết Yên Tử không tầm
thường, các ngươi còn không bằng lòng, ngươi coi làm rất tốt, người đẹp
ca vũ đẹp, thật là làm người ta vui tai vui mắt."
Một nam nhân lưỡng lự một lát, nói: "Chỉ là Liêu Thừa và Đoàn Sơn ở Song Viên kia..."
Hắn đang nói chưa hết lời, có tiểu đồng từ bên ngoài bước nhanh vào, nói
nhỏ vài câu vào tai một nam nhân ở ngoài cửa, sắc mặt nam nhân kia hơi
biến sắc, ngẩng đầu lên nói: "Tri phủ đại nhân cùng Liêu Thừa và Đoàn
Sơn muốn đến."
Trong sảnh bầu không khí hơi hơi lắng xuống một
lúc, lão giả lại cười, nói: "Mấy vị đại nhân cũng muốn ghé qua chơi
Trung Thu, đã tới thì đều là khách, đi nghênh đón."
Trong sảnh
các nam nhân lên tiếng trả lời: "Đúng vậy," hai người lập tức đứng dậy
đi ra ngoài, trên sân khấu một vị cô nương khác lại bắt đầu biểu diễn,
lúc này lấy khiêu vũ làm chủ đạo, tiếng trống làm nền để diễn tấu, tùng
tùng cheng cheng rất là thanh thoát, lão giả mỉm cười nhìn lại, lần nữa
lại đặt tay ở đầu gối gõ nhịp theo tiếng trống.
Nghe tiếng trống
đập Xuân Hiểu có phần đứng ngồi không yên, nhịn không nổi đứng dậy nhìn
ra ngoài từ cửa sổ, bóng người đông đảo xung quanh, thoạt nhìn toàn bộ
người ở Giới Viên cũng đã đến tập trung ở sân khấu này.
"Còn mấy người nữa là đến ta?" Nàng nhịn không được thấp giọng hỏi tiểu tỳ.
Tiểu tỳ nắm chặt lấy ngón tay nói: "Tỷ tỷ chớ hoảng sợ, còn hai cô nương nữa."
Xuân Hiểu đóng cửa cửa sổ hít một hơi thật sâu, bộ ngực căng tròn phập phồng nói: "Mau mau."
Lời còn chưa dứt thì nghe thấy tiếng trống bên ngoài chợt dừng lại, làm
sao? Bên ngoài trong phòng đều hơi rối loạn, giống như có ai đó đang
chạy.
"... Là Tri phủ đại nhân tới..."
"... Không phải chỉ có Tri phủ đại nhân đâu..."
Xuân Hiểu đứng xoay lưng lại bên cạnh cửa sổ, có một cánh tay lướt qua trước người nàng mở cửa sổ ra.
Xuân Hiểu ngẩng mặt nói: "Nhạc Đình thiếu gia."
Nhạc Đình xua xua tay với nàng, chuyên chú nhìn ra bên ngoài, Xuân Hiểu cũng không thèm nói nữa, lập tức tới chen vô nhìn ra ngoài, thấy ở phía xa
có một đám người đang tụ tập, ngọn đèn dầu bên kia cũng sáng lên.Ng..uồn: iread.vn..Đứng trên đình đài có thể thấy rất rõ ràng, ngọn đèn dầu sáng rực đã chiếu rõ một đám quan binh, đang mang theo đao, cung tên.Tiết Thanh nói: "Ta đi xem thử."
Trương Liên Đường nói: "Chúng ta cùng đi."
Tiết Thanh nhìn hắn cười, tự tay làm điệu bộ mời, Trương Liên Đường cầm theo đèn trong tay vừa bước đi, vừa giơ tay ra sau. Tiểu đình xây ở trên
hòn non bộ, hoa đăng xung quanh không nhiều lắm, bậc thang mờ tối, kỳ
thực đối với Tiết Thanh mà nói chuyện này chẳng là gì cả, nhưng nàng
hiện tại được coi như là bệnh nhân, Tiết Thanh dùng tay phải cầm nạng
gỗ, tay trái nắm lấy tay Trương Liên Đường đang đưa tới.
Trương Liên Đường chợt dừng chân lại, quay đầu lại nói: "Hay là đừng đi nữa!"
Tiết Thanh cười ha ha, Trương Liên Đường không nói gì, quay đầu tiếp tục
bước đi, Tiết Thanh ở phía sau nói: "Không có chuyện gì đâu, ta đi xem
một chút, nếu có hỏi đến ta, ta cũng có thể lập tức ra diện kiến."
Trương Liên Đường hắng giọng, cầm đèn chuyên chú soi sáng các bậc thang.
Tiếng nói chuyện của bọn quan binh phía sau truyền đến phía trước sân khấu.
"Nơi đây thực sự là rất náo nhiệt."
Cùng với tiếng hô hào của bọn quan binh bảo tránh đường ra thì mấy nam nhân
mặc quan bào bước về phía trước, Lý Tri phủ sắc mặt nặng nề đi trước,
theo phía sau một quan nhân mập mạp, một quan nhân gầy, một quan nhân
mặc áo bào đỏ và một nam nhân khoác áo bào màu xanh lục.
"Lý đại
nhân." Một vị lão gia của Bùi gia mỉm cười tiến lên thi lễ: "Lý đại nhân giá lâm thật sự là vinh dự cho kẻ hèn này." Dứt lời rồi thi lễ với Lý
Tri phủ và hai người phía sau: "Hai vị đại nhân này..."
Lý Tri phủ nghiêm nghị nói: "Đây là Liêu đại nhân và Đoàn đại nhân từ kinh thành tới."
Đại nhân từ kinh thành tới thì tất cả mọi người đều đã nghe nói nhưng đây
vẫn là lần đầu tiên được nhìn thấy, không khí ở đây trở nên càng thêm kì lạ.
Lão gia của Bùi gia vẫn mỉm cười, vội vàng thi lễ liên tục nói vinh hạnh vinh hạnh.
Liêu Thừa mỉm cười giơ tay lên nói: "Không mời mà đến, quấy rầy nhiều rồi."
Mọi người của Bùi gia vội vàng đáp lại nào có, nào có, rồi nhanh chóng mời
vào trong sảnh chính ngồi, Liêu Thừa lại đứng không nhúc nhích, nhìn sân khấu hỏi: "Đây là đang ca vũ à?"
Trên sân khấu kỹ nữ đã xuống phía dưới, không có một bóng người, chỉ còn sót lại một ánh đèn sáng tỏ.
Lão gia Bùi gia lên tiếng trả lời là: "Trung Thu tự tiêu khiển tự vui vẻ."
Đoàn Sơn liếc hắn một cái, ánh mắt đảo qua mọi người ở đây, nói: "Các ngươi thật vui vẻ quá."
Lời nói này... Bầu không khí bên trong nhất thời ngưng trệ.
Ánh mắt Đoàn Sơn nhìn bốn phía, nói tiếp: "Nghe nói trước đây Tông đại nhân vốn là muốn tới Giới Viên, đáng tiếc không thể toại nguyện, bây giờ sẽ
không còn được nhìn thấy nữa rồi."
Giữa sân càng không có ai nói
chuyện, sắc mặt của các lão gia Bùi gia cũng trở nên có chút phức tạp
nhưng không cúi người thấp hơn mà dần dần thẳng người lên.
Lý
Tri phủ liên tục phất tay áo, tỏ ra tức giận nói: "Không phải đã lệnh
không cho tổ chức hội đèn lồng sao? Bây giờ là lúc nào rồi mà các ngươi
còn ca vũ, hát cái gì..."
Hắn lời còn chưa dứt, có âm thanh trong trẻo từ giữa sân truyền đến.
"Đại nhân, nhưng thật ra là có quan hệ với Tông Chu Tông đại nhân."
Bùi Yên Tử đang đi tới bước chân hơi khựng lại, Bùi Mẫn Tử ở sau lưng hắn nói: "Tiết Thanh?"
Bùi Yên Tử hắng giọng, Bùi Mẫn Tử nói: "Thật thú vị." Hắn lướt qua Bùi Yên
Tử nhìn lại, thấy một người thiếu niên áo xanh nắm nạng gỗ chậm rãi từ
dưới ánh đèn đi đến chỗ sáng.
Nhìn thiếu niên đang đi tới, Lý Tri phủ giật giật chân mày, nói: "Ngươi, ngươi là ai?"
Tiết Thanh thi lễ nói: "Đã gặp qua Tri phủ đại nhân, tiểu tử Tiết Thanh."
Giống như sợ tính tình quý nhân Lý Tri phủ hay quên, lại bổ sung một
câu: "Lúc thi đấu xúc cúc đã hân hạnh được diện kiến đại nhân, nhân dịp
Tông đại nhân mời đến Song Viên cũng gặp qua đại nhân một lần."
Lý Tri phủ định nói gì, Liêu Thừa giơ tay lên ngăn lại, mỉm cười quan sát
Tiết Thanh, nói: "Ngươi vừa mới nói cái gì? Có quan hệ với Tông đại
nhân?"
Tiết Thanh nói: "Đúng vậy, ca vũ ngày hôm nay ở Giới Viên
chính là vì tiểu tử đây sáng tác Thủy điệu ca đầu, mà bài ca này..."
Nàng ngẩng đầu nhìn gã thái giám trắng nõn, mặt mũi hiền lành, mặc y
phục màu đỏ trước mắt, nói tiếp: "Là vì Tông đại nhân mà sáng tác."
Bùi Mẫn Tử quay đầu nhìn Bùi Yên Tử nói thầm: "Đây chính là mục đích hôm nay hắn tới đây sao."
Bùi Yên Tử nói: "Không biết được."
Bùi Mẫn Tử nhìn hắn làm như không tin, Bùi Yên Tử nói: "Mục đích của người khác ta làm sao biết đây."
Bùi Mẫn Tử bật cười.
Liêu Thừa tỏ vẻ rất là kinh ngạc, cười nhìn bốn phía xung quanh, nói: "Đây là... chuyện như thế nào?"
Lý Tri phủ liếc nhìn Tiết Thanh, kề sát tai Liêu Thừa nói: "Lần trước ở
Song Viên... Tông đại nhân mở tiệc... Lúc đó nói không làm được... Chỉ
làm có hai câu..." Kể lại qua quít một lần. Liêu Thừa chợt nói: "Thì ra
có việc này."
Tiết Thanh nói: "Đúng vậy, sau đó tiểu tử vẫn đắn
đo suy nghĩ, rốt cuộc cũng hoàn thành nhưng mà ngờ rằng..." Nói đến đây
cúi đầu xuống giọng bi thương nói: "Không nghĩ tới tiểu tử và Tông đại
nhân đã người trên trời kẻ dưới đất cách xa nhau... Vừa đúng hôm nay
Trung Thu trăng tròn, tiểu tử nghĩ nên dùng cách hát diễn này, Tông đại
nhân trên trời có linh thiêng có lẽ sẽ có thể chứng kiến, trò chuyện để
cảm thấy an ủi."
Lâm tú tài nắm chặt chiếc quạt trong tay làm
phát ra tiếng kêu ken két nhỏ, lẩm bẩm nói: "Thực là... tại sao lại có
người mất hết liêm sỉ đến như vậy."