Một đêm mưa rơi, đèn bên trong phòng từ sáng sủa chuyển sang mập mờ,
Tiết Thanh đang ngồi lại đứng lên vừa đi tới đi lui, vừa nhỏ giọng đọc,
bên ngoài cửa mở truyền đến tiếng bước chân.
"... Hay quá, mưa tạnh rồi."
Tiết Thanh từ cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy Noãn Noãn đang mặc đồ ngủ, tóc tai bù xù rõ ràng là mới tỉnh dậy, đang đứng trong sân khua tay múa chân.
"... Bá mẫu, mười lăm còn có thể ngắm trăng..."
Đối với tiểu hài tử, nói tới mười lăm trời nắng hay trời mưa chính là
chuyện lớn của ông trời, Tiết Thanh mỉm cười, nhìn thấy Tiết mẫu cũng
vén tóc đi tới.
"Đừng kinh động đến Thanh Tử, khó có khi được nghỉ học."
Vì đón tết Trung Thu trường xã cũng cho nghỉ ba ngày, để học sinh ở xa có thể có đủ thời gian vừa đi vừa về, nghe trong viện Noãn Noãn và Tiết
mẫu cố gắng nói nhỏ, Tiết Thanh khép cuốn sách lại, lập tức nằm lên
giường thả màn xuống ngủ.
Lúc tỉnh lại sau giấc ngủ đã đến buổi
trưa, Noãn Noãn ở trong sân nói thiếu gia đã thức dậy liền chạy vào hầu
hạ, ở thảo đường Noãn Noãn đã quen thuộc với hoạt động hàng ngày của
nàng, chắc cũng đã nói cho Tiết mẫu nghe, Tiết mẫu cũng không có bất kỳ
dị nghị nào, càng sẽ không chỉ trích việc Tiết Thanh không lo đọc sách
ban ngày lại ngủ nhiều vào ban đêm, dưới cái nhìn của bà đây mới là
chuyện bình thường.
"Tiểu Khả đã tới đây, hỏi thiếu gia Trung thu làm gì." Noãn Noãn nói.
Rồi lại nói: "Tử khiêm thiếu gia cũng tới, đưa tới một tấm thiệp mời."
Tiết Thanh nhận lấy thiệp mời mà Noãn Noãn đã nhận giúp mình, thấy phía trên là ấn giám của Bùi thị, bên trong viết tổ chức hội gì, thời gian, địa
điểm tổ chức, thành kính mời ai đó đến, vân vân… Chăm chú xem một lúc,
nói: "Noãn Noãn, Trung Thu ta dẫn ngươi đi xem đèn."
Noãn Noãn nói: "Không phải là không cho tổ chức hội đèn lồng à?"
Quan phủ không tổ chức hội đèn lồng, tuy rằng hai bên đường thương gia còn
có thể treo ra một ít đèn hợp với tình hình nhưng trên đường khẳng định
không náo nhiệt bằng năm rồi.
Tiết Thanh nói: "Đi Giới Viên, Bùi gia tự mình tổ chức hội đèn lồng ở Giới Viên."
Noãn Noãn tuy rằng là con nít nhưng cũng biết Bùi gia giàu có, nhà có nhiều
tiền tổ chức hội đèn lồng trong chính lâm viên của mình tất nhiên là
việc không tầm thường, nhất thời quá vui mừng: "Tiểu nô đi nói với bá
mẫu." Dứt lời giậm giậm chân chạy ra ngoài vừa kéo vừa nói lại cho Tiết
mẫu nghe.
Tiết Thanh cười đi tới, nói với Tiết mẫu Bùi Yên Tử mời.
Tiết mẫu hơi lo lắng buổi tối nhiều người qua lại lỡ đụng trúng vết thương
thì sao đây, Noãn Noãn e sợ không được cho đi nên liên tục biểu thị mình nhất định sẽ che chở cho thiếu gia không để cho Tiết Thanh bị bất kỳ
người nào đụng phải, đang nói chuyện thì mấy người Quách Tử Khiêm,
Trương Liên Đường, Trương Song Đồng, Sở Minh Huy đều tới, thì ra đều
nhận được thiệp mời của Bùi gia.
"Bá mẫu yên tâm, chúng cháu sẽ chăm sóc tốt cho Thanh Tử." Sở Minh Huy vỗ ngực nói.
Trương Song Đồng cười nói: "Ta nghe được là không mời người nhà họ Liễu, Liễu
gia nghe nói Bùi gia tổ chức hội đèn lồng cũng tự mình tổ chức hội đèn
lồng."
Quách Tử Khiêm vội vàng hỏi: "Chẳng qua nhiều người muốn
đến Giới Viên vì Thanh Tử ca đây." Sắc mặt hắn có vài phần đắc ý: "Đều
muốn nghe thử khúc Thủy điệu ca đầu của Thanh Tử ca."
Tiết mẫu nói: "Có gì hay đâu?"
Sở Minh Huy chạm tay lên bả vai của Tiết Thanh nói: "Đương nhiên là có
chứ, hay cực kỳ, bá mẫu người yên tâm đi, Thanh Tử đi cùng với chúng
cháu cam đoan sẽ không có việc gì."
Tiết mẫu nhìn thấy cánh tay
khoác trên bả vai Tiết Thanh kia, thì thào một câu như vậy mới là không
yên lòng nhưng cũng không ngăn cản, chỉ dặn dò: "Mọi người đi chơi vui
vẻ, đừng đánh nhau."
Sở Minh Huy dường như rất uất ức, cất cao
giọng nói: "Bá mẫu, chúng cháu là quân tử, quân tử động khẩu không động
thủ... không giống với thằng nhóc con Liễu Xuân Dương... Đúng vậy không, Liễu Xuân Dương trước đây chơi xúc cúc còn đá người đó."
Vẻ mặt
Trương Song Đồng có chút cổ quái, muốn nói đến đá người, Tiết Thanh cũng ác ngang bằng Liễu Xuân Dương, có quân tử hay không?
...
Tuy là quan phủ nói không tổ chức hội đèn lồng nhưng rốt cuộc vẫn ăn tết,
các hoa đăng cũng đã sớm chuẩn bị xong, đều mang ra, trên đường không
khí ngày lễ ngày càng náo nhiệt.
Trong Lục Ý lâu cũng là một nơi
náo nhiệt, tú bà ở bên trong lầu bước nhanh ra, phía sau Xuân Hiểu đang
vén váy chạy theo, một tràng tiếng gọi má má.
"... Trời ơi ngươi
đừng nên gây thêm phiền phức, ngươi đi làm cái gì, ngươi biết Phan Viên, Vũ Lăng Đường cũng nhận được thiệp mời của Bùi gia, chúng ta đi cũng có mấy người như vậy, ngươi còn muốn chiếm thêm một chỗ..." Tú bà vội la
lên, xua tay: "Đừng thêm phiền… Đừng thêm phiền."
Một kỹ nữ đứng
bên cạnh cười hì hì, nói: "Xuân Hiểu, đến lúc các tỷ tỷ trong lầu đi
Giới Viên, mọi việc trong lầu giao cho ngươi chăm sóc, tất nhiên có thể
được thưởng nhiều."Kỹ nữ đó nói cũng là một cơ hội nhưng so với việc
khách nhân tới Lục Ý lâu khi đó khẳng định không bằng khách nhân đi tới
Giới Viên, Xuân Hiểu níu kéo tay tú bà không buông: "Má má, nữ nhi sẽ
không làm mất mặt người, hơn nữa nữ nhi tự mời nhạc công, không cần má
má hao tâm.".Nguồn:. iread...vnTú bà ồ à nói: "Ngươi mời nhạc công ở đâu? Ngươi có thể mời được người nào?"
Xuân Hiểu nói: "Là con trai của nhạc công họ Nhạc mà má má đã từng nhắc qua, Nhạc Đình."
Tú bà tỏ vẻ kinh ngạc, nói: "Muốn đi học phải bán mình làm nô: Nhạc Đình?"
Xuân Hiểu nói: "Đúng vậy... Hắn thiếu tiền... Nữ nhi cho hắn mượn một ít..." Dứt lời nhìn chằm chằm coi thần sắc của tú bà.
Sắc mặt tú bà phức tạp, muốn hất tay Xuân Hiểu ra nhưng lại hòa nhã nói:
"Nhạc nhạc công là người tốt đấy... Đáng tiếc bạc mệnh... để lại một nam hài tử cũng là..." Nhìn Xuân Hiểu nói: "Ngươi nhớ kỹ, tới đó ngoan
ngoãn nghe lời, phạm sai lầm mất mặt ta tuyệt không giữ ngươi ở lại."
Xuân Hiểu vui vẻ ôm lấy tú bà liên tục nói cám ơn, thầm nghĩ lần này nàng
thực sự là đi đúng đường, Tiết Thanh bằng lòng hỗ trợ, lại có Nhạc Đình
là con của người bạn cũ của má má, thật là thiên thời địa lợi nhân hòa.
Trong nháy mắt thời gian hai ngày đã trôi qua, được y như trong số những lời
cầu xin bái phật mỗi ngày của Noãn Noãn, mười lăm tháng tám này trời
không mưa, ban ngày trời trong xanh sáng sủa, không khí trong lành, buổi tối bầu trời đêm sáng trong, một vầng trăng tròn treo cao, chiếu rọi
lên băng tóc tai thỏ của Noãn Noãn càng làm lộ ra vẻ đáng yêu.
Thấy Quách Tử Khiêm đến, Noãn Noãn đang đứng ở trước cửa nhanh nhảu kêu to: "Thiếu gia Thanh Tử có thể đi rồi."
Quách Tử Khiêm bóp bóp tai thỏ của Noãn Noãn, tỏ vẻ thích thú.
Noãn Noãn nói: "Là đồ giả đấy, Thiền Y tỷ tỷ cho ta cái lược tai thỏ cài lên tóc mới là thật."
Nghe được cái tên Thiền Y này, Tiết Thanh đang đi tới đột nhiên dừng lại,
tựa hồ ngầm nghe trộm được phía sau có tiếng khóc truyền đến, đó là Tống tẩu, mười lăm tháng tám Trung Thu đoàn viên, nhà tẩu lại không đoàn
viên... Tuy hiện tại thống khổ trong chốc lát nhưng tương lai tóm lại có thể vui mừng, Tiết Thanh mỉm cười gật đầu với Quách Tử Khiêm.
Tiết mẫu cũng đi ra căn dặn vài câu rồi dựa vào cổng nhìn theo hai người dắt theo Noãn Noãn đi ra bên ngoài, trong tiền viện một đám tiểu đồng đang
ngồi trên gỗ đá vừa ngắm trăng vừa ăn bánh trung thu, nhìn thấy Tiết
Thanh đã nhao nhao chạy tới kêu: Thanh Tử ca ca.
Một ngày trước
Tiết Thanh đã đúng hẹn cùng chơi xúc cúc với nhóm tiểu đồng một lát,
thật thật giả giả vui đùa một hồi, sau đó mỗi người đều được chia một
túi bánh trung thu... Đương nhiên là Tiết mẫu cũng tìm đến Quách Hoài
Xuân nhờ trợ giúp nên cũng vẻn vẹn phân phát trong giới hạn là một túi
bánh trung thu mà thôi, còn các loại như thịt trứng hoa quả thì không
có, bà không phải người cứu thế, cũng thay đổi không được số mệnh tương
lai của những tiểu đồng môn này, thời điểm này năng lực của bà chỉ có
thể cho bọn chúng thêm một chút niềm vui trong cuộc sống này thôi.
Đến bên ngoài cửa, xe ngựa đã chuẩn bị xong, vừa leo lên xe ngồi, Quách Bảo Nhi chạy đến ngăn lại: "Tỷ cũng muốn đi."
Quách Tử Khiêm vội la lên: "Không phải đã nói người ta không có mời tỷ." Rõ ràng là vừa nãy mới nói qua rồi.
Quách Bảo Nhi hừ hà chỉ vào Noãn Noãn, nói: "Bùi gia cũng sẽ không mời nó."
Quách Tử Khiêm nói: "Đó là tỳ nữ."
Quách Bảo Nhi cười hì hì, tiến lên bắt lấy cánh tay của Tiết Thanh, nói: "Để ta làm tỳ nữ của Tiết Thanh."
Noãn Noãn kinh hãi cũng vội vàng kéo cánh tay của Tiết Thanh la lên: "Thiếu gia, tiểu tỳ không muốn, không muốn."
Tiết Thanh đã hất tay Quách Bảo Nhi ra nói: "Bảo Nhi tiểu thư đừng có làm
loạn, không phải nàng nói làm tỳ nữ là làm được đâu." Dứt lời kéo tay
Noãn Noãn lên xe.
Quách Bảo Nhi giậm chân: "Ta còn không bằng một tiểu nha đầu."
Tỳ nữ và vú già bên trong cánh cửa tìm tới, liên tục dỗ dành khuyên ngăn
Quách Bảo Nhi, Quách Bảo nhi bất lực chỉ đành nhìn theo chiếc xe ngựa
đang đi vội vã của Tiết Thanh.
Trăng treo cao, trong thành Trường An vẫn là người người nhốn nháo xe ngựa nối đuôi nhau như rồng.
Bên ngoài cổng nhà Liễu gia cũng không thiếu xe ngựa ra vào, trong đó một
chiếc xe ngựa đầu tiên có người đang sắp xếp, mấy tỳ nữ khác cười đùa
chờ lên xe, trong đó có một người thông minh lại điềm tĩnh cúi thấp đầu, đang ôm thật chặt một bọc vải nhỏ trong lòng.
Tiểu Khả lọc cọc
chạy tới, ho nhẹ một tiếng, tỳ nữ liền ngẩng đầu vài phần vui mừng, dưới ánh trăng gương mặt giống như phủ kín một lớp sáp, nhìn kỹ mới có thể
nhận ra là Thiền Y.
"... Thiếu gia nhờ ta báo cho ngươi biết, đến kinh thành vạn sự cần phải cẩn thận." Tiểu Khả thấp giọng nói.
Thiền Y gật đầu thấp giọng nói: "Đa tạ thiếu gia." Dừng lại một lúc lại nói:
"Ta... thiếu gia... có thể... gặp... hay không?" Ấp úng, đột nhiên dừng
lại cũng không biết nói cái gì.
Tiểu Khả nghe không rõ câu hỏi,
Thiền Y lại buồn bã, lắc lắc đầu nói: "Không có gì, ta đi đây." Dứt lời
lên xe, mặt khác mấy tỳ nữ cũng lần lượt lên xe, dưới ánh trăng chiếu
sáng đi ra ngoài thành.
Thiền Y ngồi ở trong xe lắc lư lắc lư
ngắm nhìn ánh trăng trên bầu trời, không kiềm được lòng, nước mắt cứ lả
chả rơi xuống, vội vàng lại giơ tay lên lau đi, không khóc không khóc,
Thanh Tử liều mình cứu nàng ra, nàng ta nhất định phải sống cho tốt...
Một ngày nào đó có thể gặp lại chàng.