Tuy rằng chỉ còn nửa cái đầu treo trên cổ nhưng mỹ mạo của Tông Chu
dường như vẫn không bị ảnh hưởng, trong đại sảnh ánh mắt vẫn sáng như
cũ.
Biểu cảm của Lý tri phủ chính là khó tin, thậm chí có chút
buồn cười. Hắn cúi thấp người xem xét hơi thở của Tông Chu, xác nhận
thật sự không còn sự sống thì ánh mắt vô cùng phức tạp.
“Thế
nhưng... Lại gặp phải tình huống khó xử như vậy.” Hắn nói rồi đứng dậy: “Tức tốc truy nã kẻ hung đồ, một người cũng không được thả!”
.......
“Hay.” Trên tửu lầu ở trấn nhỏ vang lên tiếng đọc thơ cùng tiếng trầm trồ khen ngợi thanh phát ra tiếng cười to, nhìn các thiếu niên đang nâng chén ở
bên trong, quan tướng quay đầu lại biểu cảm có chút không vui lại có vài phần hâm mộ.
“Hay cái gì mà hay, thiếu niên không biết vị buồn
khổ.” Hắn nói thầm một câu, thu hồi tầm mắt rồi phất tay, trên đường gót sắt chạy nhanh như bay trong bóng đêm.
Các thiếu niên nâng rượu dưới bóng đèn mỹ nhân đùa giỡn chỉ điểm nghị luận về bài Thủy điệu ca đầu ở trên bức bình phong.
“Chư vị, chư vị, mọi người xem, bài thơ này không chỉ có ca từ hay mà câu từ của Tiết Thanh cũng vô cùng kì diệu.” Mấy thiếu niên chỉ vào bình phong nói. Các thiếu niên lại nghị luận một hồi nữa, Liễu Xuân Dương ở phía
sau vẫn không nhúc nhích, sắc mặt càng thêm trắng bệch, ngược lại các
thiếu niên cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.
“... Có lẽ lần này lại bị dọa, thơ ca gì cũng làm không ra, phải nhận thua thôi.”
“Không biết lần này hắn đánh cược cái gì, lần trước là kêu đại ca, chắc không phải lần này sẽ kêu cha chứ.”
Các thiếu niên cười mỉm với nhau.
Đối mặt với việc các thiếu niên vây lại, dò hỏi khen ngợi, Tiết Thanh vẫn
nghiêm túc khiêm tốn đáp, lại giơ tay trái ra chỉ chỉ chính mình, nói:
“Thứ tội, thứ tội, ta đi rửa tay một chút.”
Vì vừa mới viết chữ,
mực dính đầy tay nàng, trên người cũng bị bắn không ít mực, đặc biệt là
bả vai và trước ngực, có chút mùi tanh gay mũi.
Bùi Yên Tử mỉm cười duỗi tay: “Mời.”
Tiết Thanh cười nói nói lời xin lỗi nhấc chân đi về phía hậu viện, các thiếu niên tiếp tục vây quanh bức bình phong thưởng thức bút tích ca từ nét
chữ, chợt thấy Liễu Xuân Dương vươn người đứng dậy bước nhanh về hậu
viện, tỳ nữ kia cũng vội vàng đuổi theo.
Bùi Yên Tử nhìn thoáng
qua, biểu cảm có chút chần chờ, thiếu niên bên cạnh gọi hắn nói: “...
Nét bút rất có vài phần giống cái thần của Trương Húc.”
Bùi Yên Tử nói: “Nhưng thật ra càng giống phong cách của Hoài Tố.”
Các thiếu niên lại tiếp tục nghị luận.
Lúc này tại hậu viện Tiết Thanh đã bước vào tịnh phòng, mới rảo bước tiến
lên đang chuẩn bị té xuống đất thì Liễu Xuân Dương cùng Thiền Y vọt vào, che miệng phát ra tiếng hô nhỏ, Thiền Y khóc ồ ồ lên.
Liễu Xuân Dương không biết đặt tay chân như thế nào, lẩm bẩm nói: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Cần phải tìm đại phu.”
Tiết Thanh nói: “Ừ, có thể tìm đại phu nhưng mà trước khi muốn tìm đại phu thì phải làm phiền Xuân Dương thiếu gia rồi.”
Liễu Xuân Dương nói: “Đến lúc này rồi mà, ngươi cũng đừng khách sáo, mau nói đi.”
Tiết Thanh nắm lấy hắn cánh tay dùng sức ngồi dậy, tay trái lại cố sức duỗi
về phía sau, Thiền Y vội khóc ròng nói: “Muốn làm gì, muốn làm gì vậy,
hu hu, để ta tới giúp.”
Tiết Thanh rút côn sắt dưới lớp quần áo ra, một tay cầm đầu nhọn bên này, đưa đầu bên kia cho Liễu Xuân Dương, nói: “Cầm.”
Liễu Xuân Dương tuy rằng vô cùng sợ thứ này nhưng vẫn nghe lời cầm lấy, nói: “Làm gì...”
Lời còn chưa dứt liền cảm thấy một lực vô cùng mạnh mẽ, phụt một tiếng,
Tiết Thanh đâm côn sắt vào đầu vai… Thiền Y còn đỡ phía sau lưng nàng bị máu bắn đầy mặt, nhìn côn sắt đột nhiên xuyên qua, cuối cùng không thể
nào kìm nén lại chỉ có thể phát ra thét chói tai.
Tiết Thanh nhìn
Liễu Xuân Dương, nói: “Vậy chắc là đã chu toàn rồi, như vậy chuyện còn
lại đành phải làm phiền ngươi.” Dứt lời liền ngã về về phía sau, phụt
một tiếng, tay Liễu Xuân Dương nắm lấy côn sắt rồi rút ra, cả người hắn
cũng về ngã về phía sau, trong tay còn nắm chặt lấy côn sắt.
Bên
ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, cánh cửa của tịnh phòng cũng
bị phá ra, Bùi Yên Tử vọt vào đầu tiên, hô: “Chuyện gì vậy?” Sau đó liền ngây ngẩn cả người, các thiếu niên cũng liên tiếp chạy vào, thấy cảnh
tượng như vậy cũng đều ngây dại.T-ruyện được biên tập t-ại i--read.vnMáu, đầy đất đều là máu, Tiết Thanh ngã trong vũng máu, tỳ nữ thì thét chói
tai, cả mặt và tay đầy máu, còn trong tay Liễu Xuân Dương đang nắm côn
sắt, đầu côn sắt còn có máu đang nhỏ giọt.
Có thiếu niên nhanh chóng lấy lại tinh thần, cả giận nói: “Liễu Xuân Dương, không ngờ ngươi lại làm người khác bị thương!”
Bùi Yên Tử một bước vọt tới trước mặt Tiết Thanh, duỗi tay nâng Tiết Thanh
dậy nhưng nhìn vết thương phun máu ra như suối ở trên đầu vai không biết như thế nào thì cũng không dám lộn xộn, thúc giục nói: “Mau tìm đại
phu!”
Các thiếu niên ngay lập tức chạy nhanh như bay ra bên
ngoài, có người không quên xông tới nâng Liễu Xuân Dương dậy, đoạt được
binh khí trong tay hắn, trong ngoài tửu lầu lại rơi vào hỗn loạn lần
nữa.
Liễu Xuân Dương nhìn đám người đang bận rộn tới lui trước
mắt, lại nhìn máu ở trên tay chính mình, trái tim đình trệ rốt cuộc lại
nhảy lên mạnh mẽ, khiến cả người hắn muốn ngất xỉu đi, hắn đột nhiên nằm ở trên mặt đất, khóc lớn: “Mẹ ơi, con muốn về nhà.”
Tiết Thanh
biết mình ngất đi rồi, thậm chí có khả năng sẽ chết vì vết thương thật
sự không nhẹ, thời điểm chết lần trước dường như không có cảm giác gì, ý thức vẫn tỉnh táo thì lần này Tiết Thanh trừ cảm giác cả người không có sức lực, miệng vết thương nhói đau ra thì không có cái gì khác.
Nói chung là Tiết Thanh hoàn toàn cảm nhận được sự đau đớn sau đó mang nó đi.
Mơ mơ màng màng, ý thức mơ màng, đau đớn kịch liệt, hẳn là miệng vết thương đang được băng bó xử lý.
“… Xuyên qua rồi…”
“Huh u hu…”
“Đừng khóc… Bị thương cũng coi như trong cái rủi có cái may… Còn có thể cầm máu…”
“Nếu bằng không thật sự giữ không nổi mạng…”
Vài câu vài lời không ngừng truyền vào, đúng vậy, đại phu phân tích không
sai, nàng vì tránh Tông Chu bắt được mình mà ngay thời điểm cổ hắn lộ ra sơ hở đã dùng tay trái đâm thủng bả vai mình, không chỉ là một đòn
trúng ngay cổ Tông Chu mà cũng tổn hại tới thân thể mình… Ít ra vẫn có
thể giữ được mạng.
Nhưng trọng thương như vậy thì thân phận nữ tử chắc chắn sẽ bại lộ, lúc ổn thỏa nhất chính là đến cửa nhà mới té xỉu,
nhưng không thể nào, nàng đã kiên trì không nổi, so với chuyện thân phận nữ tử bị bại lộ thì vẫn là tính mạng quan trọng.
“…Là ta không tốt… Là ta không tốt… Ta đáng chết…”
“… Không, Qua đại nhân, là ta không tốt… Sơ sẩy đến thế này… Tội đáng chết vạn lần…”
Bên tai vang tới tiếng khóc tự trách đứt quãng, ý thức cũng không khôi phục lại, tựa hồ là Tiết mẫu cùng Quách đại lão gia đang nói chuyện nhưng
Qua đại nhân lại là ai?
Đau đớn khiến ý thức của nàng kéo thành
từng mảnh nhỏ… Hẳn là sẽ không bị bắt được, có chứng cứ không có mặt ở
hiện trường nên theo logic mà nói thì cũng không khác biệt lắm,vừa hay…
chuyện Tông Chu chết sẽ bị đẩy lên người đám thích khách kia… Còn lý do
cho vết thương này nàng đã chuẩn bị rồi, chỉ cần không cho nàng hôn mê ở nơi đồng hoang mông quạnh một đêm thì sẽ không chết... Có thể nghỉ ngơi một chút, Tiết Thanh lại rơi vào trạng thái mơ hồ một lần nữa.
Ánh lửa mãnh liệt xua tan bóng đêm, vô số binh mã xung quanh Song Viên chạy băng băng, cây cối bốn phía cũng không buông tha, hận không thể lật cả
đất lên.
“… Kẻ ác nhân không chừng vẫn còn ở chỗ này.” Có một tên lính vừa giơ trường thương tìm kiếm quanh ven đường, vừa thấp giọng
nói.
“… Cũng đừng quản cái này, phía trên nói làm thế nào thì cứ làm thế đi.” Một tên lính khác thấp giọng nói.
Đang nói chuyện, trường thương đang thăm dò trong bụi cỏ đột nhiên va chạm
vào cái gì đó, tên lính kia ngay lập tức phát giác ra gì đó.
“Kẻ
nào!” Hắn quát lớn, đôi tay nắm chặt trường thương. Tiếng kêu này khiến
binh lính bốn phía lập tức tụ lại, vô số trường thương nhắm ngay bụi cỏ, cây đuốc chiếu sáng giống như ban ngày.
Một người ngồi dậy từ
bụi cỏ, tựa hồ bị cây đuốc chiếu sáng không mở mắt ra được, giơ tay xoa
mắt rồi che mặt, sau một lát mới buông xuống, nhìn trường thương sáng
bóng vây quanh chính mình, hắn cũng ngây dại.