Tiết Thanh cất bước đứng trước cửa, nói: “Tiểu tử không nói sai.”
Tông Chu xua tay nói: “Ngươi nói ngươi nơm nớp lo sợ không dám làm thơ là
nói dối, rõ ràng là ngươi sẽ không làm thơ.” Hắn giơ tay chỉ vào bình
phong: “Hai câu thơ thối nát như vậy mà ngươi nói không tệ?”
Tiết Thanh cúi đầu có vài phần hổ thẹn nói: “Đại nhân nói đúng, tiểu tử chính xác là sẽ không làm thơ.”
Tông Chu ném bút lên trên mặt bàn phát ra tiếng lạch cạch, trên khuôn mặt
tuấn mỹ hiện lên nụ cười, nói: “Ngày tốt như thế này, Tiết thiếu gia
không phải tới tìm ta làm thơ mà tới giết ta sao?”
Tông Chu không chỉ không tức giận mà cũng không bước nhanh đi mà ngồi xuống cười to,
giơ tay chỉ về phía thiếu niên gầy yếu đang đứng bên cạnh cửa, nói: “Tên tiểu tử này thú vị đấy, thú vị.”
Hắn bưng ly trà ở trên bàn uống một ngụm, nói tiếp: “Ngươi không biết làm thơ thật là đáng tiếc, làm
thơ quan trọng nhất là tức cảnh sinh tình. Ta làm hai câu thơ này không
hay thực ra cũng không phải nguyên nhân từ ta.”
Hắn chỉ vào nam nhân nằm trên mặt đất.
“Hắn giết người hoàn toàn không khiến ta cảm thấy xúc động, thật là chẳng có gì thú vị.”
Tiết Thanh nói: “Nếu đã giết người thì vốn chẳng có gì xúc động, đại nhân hà khắc quá rồi.”
Tông Chu cười nói: “À không, ngươi rất thú vị.” Mỉm cười nhìn nàng: “Cậu
nhóc nhà ngươi cố ý ở thành Trường An chờ ta sao? Mượn cái danh con rể
nhà họ Quách...” Nói xong rồi vỗ tay cười nói: “Không tệ không tệ, nhiều năm như vậy bọn người các ngươi cuối cùng cũng chịu thay đổi đa dạng
hơn rồi.”
Tuy rằng nghe không hiểu lắm nhưng đại khái cũng hiểu
Tông Chu nhận định nàng là cùng một nhóm với đám thích khách kia, trong
lòng Tiết Thanh thầm thở dài, còn nữa nhiều năm như vậy cũng phải đến
xác nhận, bản thân nàng cũng đã nói Tông Chu nhiều năm như vậy nhưng
cũng chỉ mới là đại ý.
Hắn làm việc ác nhiều năm như vậy chắc
chắn có người muốn lấy mạng của hắn nhưng hắn vẫn bình an vô sự, ngoài
có chỗ dựa trên quan trường thì quan trọng nhất chính là bản thân.
Tiết Thanh nói: “Hóa ra Tông Chu đại nhân văn võ song toàn.”
Rõ ràng thích khách xâm nhập mà hắn không trốn đi, bên ngoài cửa cũng có
ít thị vệ, lại còn thư thả như vậy, hóa ra không phải thị vệ tin tưởng
có thể để cho thích khách phải đền tội mà là Tông Chu tin tưởng rằng
thích khách ở phía trước hắn chỉ có kết cục như vậy, Tiết Thanh nhìn
người đàn ông nằm ở trên mặt đất.
Tông Chu cười, giơ tay xoa xoa
mặt, nói: “Hết cách rồi, ta xinh đẹp như hoa như thế này, nếu không học
một chút công phụ tự bảo vệ mình cũng không được.
Tiết Thanh gật đầu nói: “Đại nhân đúng là rất đẹp.”
Tông Chu nói: “Lần này ngươi không nói dối.”
Tiết Thanh nói: “À đại nhân, tiểu tử hiện tại có thể đi không?”
Tông Chu không dự đoán được nàng sẽ nói những lời này, ngẩn người ra rồi
cười ha ha, lắc đầu nói: “Hiện tại không được.” Lại cười: “Nếu lúc trước ở bên hồ đã đi thì đi luôn đi, không ngờ rằng ngươi lại quay trở lại,
vậy thì hết cách.”
Tiết Thanh rũ tay nắm chặt bàn tay, hóa ra
thời điểm ở bên hồ cũng bị hắn phát hiện… Hóa ra hắn lợi hại như vậy,
lần này nàng nhìn nhầm, nàng nói: “Vậy thì thử một lần đi.” Dứt lời xoay người chạy về hướng bờ tường bên trái.
Tông Chu vỗ tay lên bàn nói: “Hiệp khách không sợ chết.” Tay nâng lên cầm một cây bút vung về hướng Tiết Thanh.
Đây thực ta cũng chỉ là một cán bút trúc bình thường nhưng lúc này bị Tông
Chu bắn ra giống như mũi tên nhọn, Tiết Thanh cúi người tránh né, bút
trúc xoẹt qua đầu vai nàng, bay thẳng về phía trước, cắm thẳng vào thân
cây.
Bởi vì bước chân tránh né này của nàng bị loạn, Tông Chu ở phía sau cũng nhảy ra khỏi đại sảnh.
“Sợ chuyện không thành, chuyện thành không dám giấu tên họ?” Hắn nói, ngón
tay trắng bệch thon dài ở bên trong cánh tay áo nắm được bả vai của Tiết Thanh.
Tiết Thanh nghiêng người về phía sau, hai đầu gối quỳ xuống, tay đồng thời rút ra cây côn sắt.
Xoẹt xoẹt một tiếng, nửa tay áo của Tông Chu bị xé rách rơi xuống, Tiết Thanh đã đi tới phía sau Tông Chu.
Tông Chu a lên một tiếng, nói: “Ngươi sao lại xé quần áo chứ?”
Tiết Thanh nói: “Ngại quá, ta sai rồi.”
Khi nói chuyện thì hai người đã lui lại 3 chiêu, Tiết Thanh đã tới đại sảnh rồi, côn sắt trong tay chỉ đâm thủng nửa ống tay áo của Tông Chu nhưng
tay không của Tông Chu đã đánh trúng ba chưởng vào vai phải của nàng.
Tay phải của Tiết Thanh đã không thể nâng lên nhưng côn sắt trong tay vẫn chưa rơi.
Tông Chu lại không vui vẻ, nhíu mày nói: “Lại có nội lực như vậy, trúng phải chưởng của ta mà binh khí còn không rớt.”-Truyệ-n được cập nhật nhanh nhất tại iread-.vn-Tiết Thanh nói: “Cũng tạm được, đại nhân chê cười.”
Tông Chu nói: “Còn có thể nói giỡn, ngươi tuổi còn nhỏ, trừ khi là từ khi sinh ra đã bắt đầu giết người.”
Tiết Thanh nói: “Không khác nhiều lắm.” Tiết Thanh này chưa tới mười ba
tuổi, mà nàng từ khi mười sáu tuổi đã bắt đầu học giết người, đến lúc
chết cũng đã khoảng mười một mười hai năm...
Tông Chu có chút
không vui, nói: “Đứa nhỏ này, nhà ngươi thích nói dối, ta không
thích...” Giơ tay xách chiếc ghế tròn trên mặt đất lên.
Tiết Thanh nói: “Không phải nói dối, đây là bí mật.” Đứng ngay tại chỗ quay người đón lấy.
Côn sắt và ghế tròn chạm vào nhau tạo thành một lỗ thủng, tay Tông Chu cũng xuyên qua ghế tròn, vụn gỗ rơi rụng, nắm được vạt áo phía trước của
Tiết Thanh, còn côn sắt thì chống lại ngực của Tông Chu.
Trong
mắt Tiết Thanh lóe lên chút ánh sáng nhưng sau đó ánh mắt có chút buồn
bã bởi vì nàng phát hiện ra côn sắt không cách nào tiến lên, tựa như đâm vào không phải là thịt người mà là một bức tường, đây chẳng lẽ là Thiết Bố Sam trong truyền thuyết sao? Trước ngực cảm thấy đau xót, cả người
bị Tông Chu xách lên.
Tông Chu nói: “Thơ không biết làm, đánh
nhau cũng không biết, lại là một tên tiểu tử thúi, máu không thể uống
thịt không thể ăn, tồn tại có tác dụng gì, chết đi.”
Một tay khác của hắn nắm lấy côn sắt ở trước ngực, dùng sức đẩy, tay Tiết Thanh vô
lực, lùi về phía sau đụng phải bả vai của mình, côn sắt không dừng lại
vị trí cũ nữa. Phụt một tiếng, đâm vào vai phải của Tiết Thanh, ngay lập tức máu nhiễm vào quần áo màu xanh lá, Tiết Thanh phát ra một tiếng hô
đau, kịch liệt run rẩy, tựa như búp bê bị phá run rẩy bị xách trong tay.
Mùi máu tản ra, tay Tông Chu đột nhiên ngưng lại, ơ một tiếng: “Không đúng, ngươi là nữ nhi.”
Lúc này nam hay nữ có gì khác nhau? Làm sao nhìn ra Tiết Thanh cũng không quan tâm, Tiết Thanh nhìn hắn không nói chuyện.
Tông Chu đánh giá nàng từ trên xuống dưới, vẻ mặt kinh ngạc rồi dường như đã hiểu ra gì đó nói: “Qủa nhiên là dụng tâm, các người lần này thật dụng
tâm.”
Thừa dịp đúng lúc này hắn đang phân tâm, Tiết Thanh đột
nhiên nhấc chân đá về phía tay của Tông Chu, xoay người rơi xuống đất,
ngay lập tức không đợi tới lúc ổn định liền phóng ra theo hướng đi ra
ngoài.
Vai phải của nàng không thể nhúc nhích, côn sắt còn cắm ở
bên trên nhưng bước chân không hề lảo đảo, có lẽ là người ở thời điểm
cầu mong được sống có thể lộ ra thần lực. Tông Chu có chút đồng tình
nói: “Đã nói không đi được rồi mà, ngươi còn không tin sao?”
Nói xong lời này hắn liền vung tay áo, nhẹ nhàng cất bước, một bước hai bước, quần áo bay bay liền chạy tới phía sau Tiết Thanh.
Một chân Tiết Thanh đã bước qua ngạch cửa, tay Tông Chu đã đáp lên trên đầu vai nàng nói: “Tới đây.”
Tiết Thanh đã bị xách lên ngã về phía sau.
Một tay khác của Tông Chu cũng duỗi ra, cũng không đánh vào phía sau lưng
nàng mà xoa cổ của nàng, nói: “Nếu là nữ nhi thì không nên lãng phí....
Tuy rằng máu của ngươi không có tác dụng gì nhưng đại nhân ta tán thưởng sự dũng cảm của ngươi, khen thưởng cho ngươi...”
Tay hắn dùng một chút lực, xách nữ hài tử lên kéo vào trong lồng ngực.
“Ta sẽ uống sạch máu của ngươi...”
Ngay tại lúc này, hai mắt Tiết Thanh đột nhiên nhíu lại, thân hình hơi đổi
tựa như muốn tránh né Tông Chu cắn, tay trái nâng lên cầm côn sắt đang
cắm trên vai phải... Phụt một tiếng, không phải rút ra mà là đâm vào.
Côn sắt đầu dẹt tàn nhẫn nhanh chóng đâm xuyên qua bả vai của Tiết Thanh,
phốc thêm một tiếng, đâm vào cổ họng của Tông Chu bị lộ ra do nghiêng
đầu, tay trái Tiết Thanh quay cuồng, côn sắt trên vai chuyển động, xương thịt phát ra âm thanh răng rắc, máu từ phía sau phun ra như suối.
Cặp mắt phượng kia của Tông Chu trợn tròn, đầu còn đang nghiêng, miệng há
ra, máu từ cổ họng không ngừng phun ra, Tiết Thanh đưa lưng về phía hắn, hơi hơi quay đầu lại nói: “Ngã phi thiết tặc thùy dạ hành, bạch thiên
đường đường... sát viên áng…”
Tông Chu nói: “Sao lại, có khả năng...” Ngay lập tức trong miệng cũng tràn ngập máu loãng, ngăn lại lời muốn nói.
Tiết Thanh nói: “Sao lại không có khả năng, ta không làm thơ nhưng đối
thơ... ta có thể làm được.” Dứt lời liền kêu lên một tiếng, tay trái
dùng sức kéo.
Tông Chu khụ khụ ho vài tiếng, cổ tách ra làm hai,
đầu treo trên bả vai, máu không ngừng trào ra nhiễm đỏ quần áo của hắn,
vẫn không nhúc nhích.
Tiết Thanh nửa bò nửa quỳ từ trên mặt đất, tay trái nắm côn sắt còn cắm trên vai, nhìn Tông Chu đã chết.
“Đồ ngốc, giết người thì giết người, đọc thơ cái gì chứ.”