Tề Trạm mặc áo gấm mềm nhẹ nghiêng người dựa vào
gối dựa, chân dài tùy ý gác lên đặt ở trên giường, trong tay cầm một
quyển sách đọc đến nhập thần.
Lan Húc ngồi ở cách hắn không xa ôm Mộ Bạch (con thỏ của Lan Húc đã được nhắc đến ở mấy chương đầu), hai mắt thỉnh thoảng lại trộm nhìn hắn. Từ góc độ của nàng nhìn qua, tư thế nửa dựa người làm thân thể hắn giãn ra tự nhiên, hai chân thon dài
thẳng tắp, dáng vẻ lười biếng cân xứng với khuôn mặt đoan nghiêm tuấn tú của hắn đến lạ lùng, vô tình sinh ra một loại tư thái phong lưu khiến
người ta mơ màng, làm nàng không tự giác được mà trầm mê trong đó.
Tề Trạm đã sớm phát giác ra ánh mắt của vật nhỏ không an phận, từ sau khi
nàng nói muốn sinh hài tử liền trở nên nhiệt tình vạn phần, đối với sự
thân mật của hắn thì dùng mọi cách đón ý nói hùa uyển chuyển thừa hoan,
ban đêm bị thao làm đến thân thể kiều nhuyễn thần hồn điên đảo, tiểu
huyệt bị bắn đầy tinh dịch lại được côn thịt lấp đầy ngủ qua đêm, buổi
sáng ngủ đến mơ mơ màng màng lại bị cự long thô cứng căng trướng tiếp
tục thao lộng làm cho tỉnh dậy, hờn dỗi kêu hắn chậm một chút nhưng
không thể nhẫn tâm cự tuyệt, tựa như một tiểu hoa tinh không biết thỏa
mãn hút lấy tinh khí nam nhân mà sống.
Hắn thấy bộ dáng này của
nàng ngược lại không nóng nảy, chỉ bất động thanh sắc mà lật trang sách, muốn nhìn xem vật nhỏ dễ ngượng ngùng này có thể vì hắn mà làm ra
chuyện gì.
Lan Húc hết đợi lại chờ, bóng đêm ngày càng thêm sâu,
người đối diện lại hoàn toàn không có ý muốn buông tha quyển sách. Quyển sách này rốt cuộc có gì đặc biệt chứ, chẳng nhẽ còn có thể đẹp hơn nàng sao? Kiều nhân nhi có chút bực mình nhưng không biết làm gì, chỉ có thể tự mắng thầm, con thỏ vô tâm kia chơi với nàng một lúc thấy không có gì thú vị liền nhảy về trong ổ đi ngủ.
Bỗng nhiên Tề Trạm nhẹ nhàng giật giật thân thể thay đổi sang tư thế khác, còn hơi xoay bả vai bên phải một chút.
Nha! Lan Húc có chút vui mừng nho nhỏ, khả năng là phu quân đã mệt mỏi rồi, ta phải đi quan tâm hắn một chút.
Vì thế gót sen của nàng nhẹ nhàng hướng về phía hắn mà đi tới, ngồi trên
mép giường cạnh bờ vai của hắn: "Đã khuya rồi, phu quân ngồi lâu như vậy có mệt hay không?" Hắn quay đầu đối diện với con người long lanh nước
của nàng, thấy trong mắt nàng tất cả đều là sắc thái chờ mong, trong
lòng liền cười thầm nhưng trên mặt một chút cũng không hiện ra: "Ta vẫn
tốt, nếu nàng mệt mỏi thì đi ngủ trước đi."
"Chàng đang đọc sách
gì thế, ta cũng muốn xem." Nàng có chút tự sa ngã mà chui vào trong lòng hắn, tựa lên ngực hắn, đôi mắt nhìn chằm chằm sách trên tay hắn.
Tề Trạm thấy bộ dáng nàng chu cái miệng nhỏ đáng yêu muốn chết, thiếu chút nữa nhịn không được muốn hôn nàng, bất quá rốt cuộc vẫn là nhịn xuống,
làm bộ như căn bản không hiểu ý đồ của nàng, chỉ sờ sờ tóc nàng, sau đó
lại đem lực chú ý đặt ở trên sách.
Lan Húc âm thầm cắn cắn cánh
môi, quá đáng ghét, buổi tối người ta còn bôi son, cố ý chọn loại hương
vị mà hắn thích, thế mà hắn nhìn cũng không nhìn.
Ta liền không cho chàng đọc!
Tay nàng đặt ở trên ngực hắn, ngón tay bắt đầu cố ý vô tình mà ở mặt trên
nhẹ nhàng đánh vòng. Đôi mắt Tề Trạm không nhìn nàng, chỉ duỗi tay đem
tay nàng nắm lấy: "Đừng nháo, ngứa."
Chỉ là ngứa thôi sao? Không
còn gì khác? Lan Húc không cam lòng, lặng lẽ dựng thẳng bộ ngực đầy đặn, dùng mặt bên ngực nhũ tròn trịa mềm mại như có như không cọ vào cánh
tay hắn. Tề Trạm bị bộ ngực sữa mềm nộn co dãn ma sát, trong lòng nổi
lên một trận khí nóng, nhưng vì đại kế nên chỉ dám âm thầm nhẫn nại.
Lan Húc thấy hắn không phản ứng gì, cho rằng chính mình làm chưa đủ, cân
nhắc một phen lại nhẹ nâng chân ngọc nhỏ nhắn oánh nhuận, làm như vô
tình mà hơi duỗi chân, vừa lúc trên cẳng chân hắn chậm rãi cọ qua. Hắn
bị nàng câu dẫn đến đáy lòng cũng run lên, cúi đầu liếc nhìn nàng một
cái: "Ân?"
Trên mặt nàng là biểu tình hoàn toàn vô tội, phảng phất như không biết chính mình đang làm cái gì: "Sao vậy?"
Trong lòng Tề Trạm không khỏi khen ngợi, tiểu bảo bối có tiến bộ ạ, không
uổng công hắn ngày xưa dạy dỗ. Hắn nhướn mày, nói không sao: "Không có
gì?"
Ha, thoạt nhìn cái này có hữu hiệu nha. Nàng có điểm hưng
phấn, càng thêm chú tâm mà đem ngón chân mượt mà đặt ở trên đùi hắn, năm ngón chân nho nhỏ trên dưới làm loạn.
Hạ bụng Tề Trạm đều nóng
hết lên rồi, nhưng trong lòng lại đang phải mặc niệm triết lý Lão Tuân,
những câu danh ngôn của thánh nhân Khổng Tử, cố gắng cường ngạnh mà đem
dục niệm ngăn chặn lại.
Lan Húc chơi đùa một trận, thấy thật vất
vả hắn mới có phản ứng nhưng lại ngay lập tức bình tĩnh xuống, trong
lòng có điểm hơi nhụt chí. Nhưng mà rất nhanh nàng đã dốc sức vực dậy
tinh thần, động người đem thân mình hơi nâng lên chút, đầu nhỏ tùy ý mà
dựa vào trên vai hắn, môi cách vành tai rộng của hắn cực gần.
Sau đó, nàng nhẹ nhàng, chậm rãi, không tiếng động yêu kiều rên rỉ như đang thở nhẹ một hơi, hương khí thanh mát như lan mang theo nhiệt độ ấm áp
đánh vào trên vành tai hắn, lần này đừng nói là danh ngôn của thánh
nhân, ngay cả bản thân của thánh nhân cũng đều chịu không nổi, Tề Trạm
thân thể rõ ràng run lên một chút, lửa nóng nơi hạ bụng thiêu đến rừng
rực, giữa háng nổi lên một cái cự trụ cao chót vót.
Lan Húc khờ
dại cười duyên ra tiếng, tựa như những chuyện đã làm với hắn không phải
là dụ dỗ dâm mĩ mà bất quá chỉ là những động tác bình thường, loại mị
thái vừa kiều diễm vừa ngây thơ này quả thực là có thể giết chết ý chí
của nam nhân. Tề Trạm "ba" một tiếng đem sách ném đi, hai chân kẹp lấy
chân nàng, hai tay giữ chặt eo nàng, nhanh nhẹ mà xoay người một cái đè
nàng xuống dưới thân, ánh mắt bức người mà nhìn chằm chằm nàng: "Là nàng chọc ta trước, chờ tý nữa có ngất xỉu thì ta cũng sẽ không dừng lại."
Lan Húc còn chưa kịp trả lời thì váy đã bị hắn xốc lên, áo trên người cả
hai hắn cũng không có nhẫn nại cởi bỏ, trực tiếp đem quần lót kéo xuống, quy đầu côn thịt nóng bỏng ở huyệt khẩu của nàng cọ cọ vài cái, không
chút nào ngoài ý muốn là phía dưới đã một mảnh ướt át, hắn không hề nhẫn nại, đem cự long đâm thẳng tới hoa tâm.
Tề Trạm mặc áo gấm mềm
nhẹ nghiêng người dựa vào gối dựa, chân dài tùy ý gác lên đặt ở trên
giường, trong tay cầm một quyển sách đọc đến nhập thần.
Lan Húc ngồi ở cách hắn không xa ôm Mộ Bạch (con thỏ của Lan Húc đã được nhắc đến ở mấy chương đầu), hai mắt thỉnh thoảng lại trộm nhìn hắn. Từ góc độ của nàng nhìn qua, tư thế nửa dựa người làm thân thể hắn giãn ra tự nhiên, hai chân thon dài
thẳng tắp, dáng vẻ lười biếng cân xứng với khuôn mặt đoan nghiêm tuấn tú của hắn đến lạ lùng, vô tình sinh ra một loại tư thái phong lưu khiến
người ta mơ màng, làm nàng không tự giác được mà trầm mê trong đó.
Tề Trạm đã sớm phát giác ra ánh mắt của vật nhỏ không an phận, từ sau khi
nàng nói muốn sinh hài tử liền trở nên nhiệt tình vạn phần, đối với sự
thân mật của hắn thì dùng mọi cách đón ý nói hùa uyển chuyển thừa hoan,
ban đêm bị thao làm đến thân thể kiều nhuyễn thần hồn điên đảo, tiểu
huyệt bị bắn đầy tinh dịch lại được côn thịt lấp đầy ngủ qua đêm, buổi
sáng ngủ đến mơ mơ màng màng lại bị cự long thô cứng căng trướng tiếp
tục thao lộng làm cho tỉnh dậy, hờn dỗi kêu hắn chậm một chút nhưng
không thể nhẫn tâm cự tuyệt, tựa như một tiểu hoa tinh không biết thỏa
mãn hút lấy tinh khí nam nhân mà sống.
Hắn thấy bộ dáng này của
nàng ngược lại không nóng nảy, chỉ bất động thanh sắc mà lật trang sách, muốn nhìn xem vật nhỏ dễ ngượng ngùng này có thể vì hắn mà làm ra
chuyện gì.
Lan Húc hết đợi lại chờ, bóng đêm ngày càng thêm sâu,
người đối diện lại hoàn toàn không có ý muốn buông tha quyển sách. Quyển sách này rốt cuộc có gì đặc biệt chứ, chẳng nhẽ còn có thể đẹp hơn nàng sao? Kiều nhân nhi có chút bực mình nhưng không biết làm gì, chỉ có thể tự mắng thầm, con thỏ vô tâm kia chơi với nàng một lúc thấy không có gì thú vị liền nhảy về trong ổ đi ngủ.
Bỗng nhiên Tề Trạm nhẹ nhàng giật giật thân thể thay đổi sang tư thế khác, còn hơi xoay bả vai bên phải một chút.
Nha! Lan Húc có chút vui mừng nho nhỏ, khả năng là phu quân đã mệt mỏi rồi, ta phải đi quan tâm hắn một chút.
Vì thế gót sen của nàng nhẹ nhàng hướng về phía hắn mà đi tới, ngồi trên
mép giường cạnh bờ vai của hắn: "Đã khuya rồi, phu quân ngồi lâu như vậy có mệt hay không?" Hắn quay đầu đối diện với con người long lanh nước
của nàng, thấy trong mắt nàng tất cả đều là sắc thái chờ mong, trong
lòng liền cười thầm nhưng trên mặt một chút cũng không hiện ra: "Ta vẫn
tốt, nếu nàng mệt mỏi thì đi ngủ trước đi."
"Chàng đang đọc sách
gì thế, ta cũng muốn xem." Nàng có chút tự sa ngã mà chui vào trong lòng hắn, tựa lên ngực hắn, đôi mắt nhìn chằm chằm sách trên tay hắn.
Tề Trạm thấy bộ dáng nàng chu cái miệng nhỏ đáng yêu muốn chết, thiếu chút nữa nhịn không được muốn hôn nàng, bất quá rốt cuộc vẫn là nhịn xuống,
làm bộ như căn bản không hiểu ý đồ của nàng, chỉ sờ sờ tóc nàng, sau đó
lại đem lực chú ý đặt ở trên sách.
Lan Húc âm thầm cắn cắn cánh
môi, quá đáng ghét, buổi tối người ta còn bôi son, cố ý chọn loại hương
vị mà hắn thích, thế mà hắn nhìn cũng không nhìn.
Ta liền không cho chàng đọc!
Tay nàng đặt ở trên ngực hắn, ngón tay bắt đầu cố ý vô tình mà ở mặt trên
nhẹ nhàng đánh vòng. Đôi mắt Tề Trạm không nhìn nàng, chỉ duỗi tay đem
tay nàng nắm lấy: "Đừng nháo, ngứa."
Chỉ là ngứa thôi sao? Không
còn gì khác? Lan Húc không cam lòng, lặng lẽ dựng thẳng bộ ngực đầy đặn, dùng mặt bên ngực nhũ tròn trịa mềm mại như có như không cọ vào cánh
tay hắn. Tề Trạm bị bộ ngực sữa mềm nộn co dãn ma sát, trong lòng nổi
lên một trận khí nóng, nhưng vì đại kế nên chỉ dám âm thầm nhẫn nại.
Lan Húc thấy hắn không phản ứng gì, cho rằng chính mình làm chưa đủ, cân
nhắc một phen lại nhẹ nâng chân ngọc nhỏ nhắn oánh nhuận, làm như vô
tình mà hơi duỗi chân, vừa lúc trên cẳng chân hắn chậm rãi cọ qua. Hắn
bị nàng câu dẫn đến đáy lòng cũng run lên, cúi đầu liếc nhìn nàng một
cái: "Ân?"
Trên mặt nàng là biểu tình hoàn toàn vô tội, phảng phất như không biết chính mình đang làm cái gì: "Sao vậy?"
Trong lòng Tề Trạm không khỏi khen ngợi, tiểu bảo bối có tiến bộ ạ, không
uổng công hắn ngày xưa dạy dỗ. Hắn nhướn mày, nói không sao: "Không có
gì?"
Ha, thoạt nhìn cái này có hữu hiệu nha. Nàng có điểm hưng
phấn, càng thêm chú tâm mà đem ngón chân mượt mà đặt ở trên đùi hắn, năm ngón chân nho nhỏ trên dưới làm loạn.
Hạ bụng Tề Trạm đều nóng
hết lên rồi, nhưng trong lòng lại đang phải mặc niệm triết lý Lão Tuân,
những câu danh ngôn của thánh nhân Khổng Tử, cố gắng cường ngạnh mà đem
dục niệm ngăn chặn lại.
Lan Húc chơi đùa một trận, thấy thật vất
vả hắn mới có phản ứng nhưng lại ngay lập tức bình tĩnh xuống, trong
lòng có điểm hơi nhụt chí. Nhưng mà rất nhanh nàng đã dốc sức vực dậy
tinh thần, động người đem thân mình hơi nâng lên chút, đầu nhỏ tùy ý mà
dựa vào trên vai hắn, môi cách vành tai rộng của hắn cực gần.
Sau đó, nàng nhẹ nhàng, chậm rãi, không tiếng động yêu kiều rên rỉ như đang thở nhẹ một hơi, hương khí thanh mát như lan mang theo nhiệt độ ấm áp
đánh vào trên vành tai hắn, lần này đừng nói là danh ngôn của thánh
nhân, ngay cả bản thân của thánh nhân cũng đều chịu không nổi, Tề Trạm
thân thể rõ ràng run lên một chút, lửa nóng nơi hạ bụng thiêu đến rừng
rực, giữa háng nổi lên một cái cự trụ cao chót vót.
Lan Húc khờ
dại cười duyên ra tiếng, tựa như những chuyện đã làm với hắn không phải
là dụ dỗ dâm mĩ mà bất quá chỉ là những động tác bình thường, loại mị
thái vừa kiều diễm vừa ngây thơ này quả thực là có thể giết chết ý chí
của nam nhân. Tề Trạm "ba" một tiếng đem sách ném đi, hai chân kẹp lấy
chân nàng, hai tay giữ chặt eo nàng, nhanh nhẹ mà xoay người một cái đè
nàng xuống dưới thân, ánh mắt bức người mà nhìn chằm chằm nàng: "Là nàng chọc ta trước, chờ tý nữa có ngất xỉu thì ta cũng sẽ không dừng lại."
Lan Húc còn chưa kịp trả lời thì váy đã bị hắn xốc lên, áo trên người cả
hai hắn cũng không có nhẫn nại cởi bỏ, trực tiếp đem quần lót kéo xuống, quy đầu côn thịt nóng bỏng ở huyệt khẩu của nàng cọ cọ vài cái, không
chút nào ngoài ý muốn là phía dưới đã một mảnh ướt át, hắn không hề nhẫn nại, đem cự long đâm thẳng tới hoa tâm.