Hạ tuần tháng mười một, Lão Hagrid về tới Hogwarts.
Tin tức này là ở một lần sau khi hoạt động của nhóm phòng chống phép thuật
Hắc ám, do chú Sirius nói cho chúng tôi biết. Harry, Hermione, Ron
Weasley vui đến mức tưởng chừng muốn nổi cơn điên, bọn họ lập tức quyết
định vào thời gian vắng vẻ chút khoác áo tàng hình đi gặp người bạn to
lớn kia.
Tôi chần chừ nói, “Ông ấy còn có thể trở về dạy bọn cháu sao?”
“Đương nhiên.” Harry bảo vệ nói, “Bác ấy mới là giáo sư chính thức môn Chăm
sóc sinh vật huyền bí, giáo sư Grubbly Plank chỉ là dạy thay, không phải sao?”
Harry có điểm chột dạ nói to, “Tiết Hagrid giảng cũng rất thú vị! Thật giống
như bồ cho rằng Hagrid cho tới bây giờ dường như chưa cho chúng ta xem
qua động vật thú vị gì đó… Chẳng lẽ cậu không chào đón bác ấy trở về
sao?”
“Rất hoan nghênh.” Tôi giả dối nói. Tôi phải thừa nhận,
giải tán đám sâu lông quả thật có chút chán nản, nhưng Thằn lằn lửa cùng với con Bằng-mã đúng là thú vị. Mà quái tôm đuôi nổ là thú vị nhất.
Nhìn bọn Harry vì sự trở về của Hagrid mà vui sướng tự đáy lòng, tôi cho
rằng vẫn là đem quan điểm bản thân giữ lại trong lòng, có điều, khá
thích hợp.
Hiển nhiên học sinh có quan điểm đồng dạng như tôi
hoàn toàn không nhiều, vào bữa sáng ngày hôm sau Hagrid một lần nữa xuất hiện ở bên cạnh bàn giáo viên, cũng không phải toàn bộ học sinh đều
phản ứng nhiệt tình. Ông ta thoạt nhìn quả thực cực kỳ thê thảm, râu mép dài bẩn hề hề bên dưới gương mặt đầy vết thương, có nhiều còn chảy máu.
Tôi thở ra lãnh khí trong hàm răng; đến tột cùng là sức lực thương tổn cỡ
nào mới có thể đem một người bán khổng lồ ngay cả Bằng Mã cắn xé cũng
không thèm quan tâm biến thành như vậy?
Thứ ba, chúng tôi mặc áo
choàng thật dày, thâm nhất cước thiển nhất cước giẫm lên tuyết đi tới
phòng nhỏ ở khu vực săn bắn của Hagrid, không ngoài dự kiến phát hiện
một con trâu chết trên mặt đất, giáo sư Grubbly Plank được thay bằng lão Hagrid đang khiêng một đầu bò trên vai.
Thành thật mà nói, tôi
không quá lý giải Dumbledore vì cái gì nhất định phải để cho Hagrid làm
giáo sư môn này, rõ ràng giáo sư Grubbly Plank dạy tốt như vậy. Hagrid
có thể tiếp tục làm thủ vệ khu vực săn bắn, ông ta vẫn có thể ở lại
Hogwarts, không phải sao?
“A.” Draco phát ra một tiếng nửa là chán ghét nửa là thất vọng.
“Hôm nay chúng ta vào học ở chỗ này!” Đầu Hagrid hướng phía sau trong Rừng
Cấm, lộ ra đặc biệt vui vẻ nói, “Hôm nay chúng ta sẽ học về một sinh vật đặc biệt hiếm thấy, thầy nghĩ mình có thể là người duy nhất trên toàn
bộ Anh quốc thuần phục được chúng nó! Đến, mọi người đi theo thầy!”
Ông ta đi bước dài vào trong rừng, thỉnh thoảng quay đầu chăm sóc những học sinh miễn cưỡng đi theo phía sau, nói, “Không cần lo lắng! Chúng nó đặc biệt thú vị!”
Merlin, tôi nghe xong lời của ông ta đã cảm thấy
dạ dày đau đớn. Chỉ mong thú vị lần này không phải có thể có người bị
nhéo rơi đầu.
Hagrid đem con trâu đặt trên mặt đất, ngửa đầu phát ra một trận tiếng kêu to cổ quái, sắc nhọn. Thanh âm kia lượn vòng
quanh quẩn ở trong rừng cây rậm rạp sâu thẳm, lộ ra cực kỳ đáng sợ.
Tôi thở mạnh ra cũng không dám, khẩn trương chờ đợi.
Một đôi mắt bạch quang giống như trân châu phát ra từ trong bóng tối hiện
ra, ngay sau đó là đầu lâu, cổ, xương khô giống như cơ thể. Sương mù
theo lỗ mũi to lớn của nó nhàn nhạt phun ra, nó nhìn chúng tôi một hồi,
sau đó bắt đầu xé rách con trâu chết trên mặt đất.
Tôi liền thở
dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu nhỏ giọng nói thầm với Draco: “Mình còn
tưởng rằng sẽ là gì đó, dĩ nhiên là ngựa kéo xe.”
Draco thoạt
nhìn có điểm kỳ quái. Lông mày mảnh khảnh hơi hơi cau, thẳng tắp trừng
mắt sinh vật kỳ diệu kia, trên mặt hiện ra một tia chán ghét cùng biểu
cảm lẫn lộn.
“Draco?” Tôi lo lắng kêu một tiếng.
“Ừ.” Một lát sau, cậu ấy nhàn nhạt lên tiếng, “Cậu gọi nó là ngựa?”
“Ít nhất nó là ngựa sống.” Tôi nói.
“Nó không phải ngựa.” Draco nói.
“Cái gì vậy?” Cô nàng Ấn Độ nhà Gryffindor hoảng sợ hỏi, “Cái gì ăn nó?”
Tôi có chút kinh ngạc nhìn một chút học sinh đang tụ họp ở bên kia; bọn họ
có chút sợ hãi lui ra phía sau, mờ mịt nhìn xung quanh, tựa như căn bản
không nhìn thấy thân hình khổng lồ kia của nó.
“Vong mã!” Hagrid
kiêu ngạo nói, “Hogwarts này có một đoàn đấy. Đương nhiên rồi, thầy biết đại đa số các trò không nhìn thấy nó. Hiện tại, ai có thể nói cho ta
biết, vì cái gì?”
“Vong mã.” Tôi có chút kinh ngạc tò mò lẩm bẩm một tiếng, “Mình chưa từng thấy nó trên sách.”
“Đó là bởi vì nó rất xui xẻo.” Draco nói, “Ngoại trừ nhóm sinh vật nguy
hiểm của Bộ ma pháp và Bách khoa sinh vật ma pháp, có quyển sách nào
nguyện ý ở trên trang giấy của nó ghi lại tên chúng nó chứ?”
“Điềm xấu?” Tôi hứng thú dạt dào hỏi.
“Nghe nói đại biểu vận hạn, điềm xấu, máu tanh và vân vân.” Draco nói, “Còn có tử vong.”
“Em biết!” Hermione lớn tiếng nói, “Chỉ có người trực tiếp chứng kiến tử vong mới có thể thấy nó.”
Lòng tôi cứng lại, móng tay rơi vào thật sâu trên cổ tay Draco.
Tháng mười hai, theo kì nghỉ đông từ từ tới gần, trên bầu trời so với trước
kia càng nhiều tuyết rơi, toàn bộ lâu đài Hogwarts bị tuyết vừa dày vừa
nặng vây quanh, trong cửa sổ lộ ra chút quang mang màu vàng ấm áp.
Bài tập so với trước kia cũng càng nhiều, thật giống như nhóm giáo sư muốn
dùng đống luận văn đem chúng tôi đè sụp trước kỳ nghỉ.
Trong lò
sưởi âm tường trong phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, ngọn lửa hừng
hực cháy, những củi gỗ ở trong khoang lò đồm độp rung động, ngẫu nhiên
bắn ra mấy đám tàn lửa, vẩy ra trên sàn nhà đá màu xám rồi từ từ tắt.
Tôi đơn độc ngồi ở trên tấm da dê, một tay cầm bút lông chim nhanh chóng
viết luận văn trước một ngày cuối cùng trước kì nghỉ; thường thường nhìn trộm Draco. Draco ngồi bên cạnh tôi, hết sức chuyên chú nhìn tài liệu
tham khảo luận văn, ánh lửa màu đỏ toát ra bất định chiếu vào trên làn
da tái nhợt có điểm bệnh trạng của cậu ấy.
Mấy ngày nay tôi luôn
luôn suy nghĩ về Draco. Tôi đương nhiên nhớ, vào trước nửa năm thứ năm,
cậu ấy chưa bao giờ có sự chú ý đặc biệt tới hàng ngũ kéo xe của
Hogwarts.
Mọi thứ đều là bắt đầu từ năm thứ năm. Chỉ qua một kì nghỉ ngắn ngủi, cậu ấy lại thấy tử vong?
Trong tình huống cha cậu ấy trùng hợp là một Tử thần thực tử?
Sau khi Voldemort sống lại?
Tôi từng làm cho một Muggle bỏ mạng. Tôi biết người cặn bã kia chết chưa
đền hết tội, tôi cũng hiểu đó là bất ngờ không thể khống chế. Thế nhưng
cho tới bây giờ, tôi cũng sâu sắc nhớ rõ cảm giác khi một đóa lửa linh
hồn dập tắt ở trước mắt.
Cho dù là Blaise cũng vô pháp vuốt xuống hoàn toàn cái loại sợ hãi cùng ghê tởm chảy ra từ chỗ sâu trong linh hồn này.
Tôi đã sống lâu rồi.
Nhưng Draco cũng là một thiếu niên mười lăm tuổi chân chính. Cậu ấy vừa ngạo
mạn lại vô lễ, nuông chiều từ bé, ngang ngược, hư vinh ác liệt, toàn
thân tản ra một cỗ quý tộc tức giận tà ác, ở trong mắt đại đa số người,
cậu ấy là một tên hỗn đản đáng giận mà ghê gớm.
Cảm tạ Merlin
khiến tôi có cơ hội gần kề cậu ấy, nhận thức cậu ấy, phát hiện nội tâm
của cậu ấy vẫn có thiên chân ôn hoà. Tính khí cậu ấy tuy tồi tệ nhưng
cũng không hỏng hoàn toàn.
Thâm tâm thiên chân dịu dàng đó khiến
tôi trân trọng, nên khi tôi loáng thoáng ý thức được sau khi nghỉ hè cậu ấy có thể gặp được chuyện tình gì, tôi mới đau lòng cùng khó chịu như
thế.
Bây giờ nghĩ lại, ngay từ khi nghỉ hè thì cậu ấy đã có điểm
không bình thường, vậy mà tôi vì cái chết tiệt gì vào bây giờ mới phát
hiện?
Tôi sớm nên nghĩ đến, thân là Tử thần thực tử nổi tiếng với sự tàn nhẫn, Lucius Malfoy tất nhiên sẽ trở lại bên cạnh Voldemort, vậy nên vì cái gì mà tôi không nghĩ tới Draco sẽ phải chịu chấn động cùng
và ảnh hưởng?
Là từ khi nào thì? Từ lúc viết ở trên cái túi
“Không nên hồi âm”? Từ khi cậu ấy quá nhiệt tình với một loại hộ mệnh
như Phấn ẩn thân? Từ khi cậu ấy đưa cho tôi cái đai lưng cùng dược tề
kia?
Tôi vô cùng tự nguyện làm đối tượng dốc bầu tâm sự của cậu
ấy, vì tôi hiểu biết cậu ấy; bởi vì cậu ấy yêu thương người nhà của
mình, cậu ấy sẽ đem tất cả dằn xuống đáy lòng, cái gì cũng không nói.
Tựa như cho dù không có lời thề Bất-khả-bội, tôi cũng tuyệt đối không hướng Hội Phượng Hoàng nói ra cứ điểm, kể cả giáo sư Snape.
Ở trên vấn đề có liên quan tới sự an nguy sống chết của người nhà, cậu ấy cũng sẽ
không tạo ra một chút mạo hiểm; một chút nguy hiểm với tôi cũng sẽ không có.
Thời gian trong tương lai, Tử thần thực tử và Hội Phượng
Hoàng chỉ có một cái có thể tồn tại, chúng tôi còn có thể giống như hôm
nay bình tĩnh hoà nhã như vậy mà ngồi cùng một chỗ sao?
“Mình
biết mình khiến cậu không nỡ dời ánh mắt,” Draco hơi hơi xoay mặt, mái
tóc đạm kim sắc mềm mại di chuyển, “Chẳng qua tiểu thư thân ái nhất của
mình, cậu có biết cậu đã nhìn chằm chằm mình ước chừng một giờ không?”
“Một giờ?” Tôi lập tức thẳng thân mình đáp lại nói, “Khoa trương là thủ pháp tu từ lưu hành mới nhất của các quý tộc sao? Đương nhiên rồi, xin tin
tưởng mình cũng không phải là thất lễ mà đâm chọc, bất quá mình nghĩ thủ pháp tu từ này dùng được hay không cũng không có thể khoa trương bao
nhiêu. Có lẽ giáo sư văn học gia đình của cậu có thể cho cậu một chút
trợ giúp.”
“Merlin ơi, chẳng lẽ là lỗ tai của mình có vấn đề gì
sao? Quý tộc từ năm tuổi đã bắt đầu được dạy dỗ văn học,” lông mày Draco chọn cao cao, “Mới vừa rồi mình cho là mình nghe thấy một người không
hề có thưởng thức với văn học xoi mói mình đâu.”
Được rồi, ít nhất ở phương diện trình độ văn học, Draco có thể không hề lo lắng thắng qua tôi.
“Nếu năm tuổi liền tiếp thu giáo dục, mình tin tưởng.” Tôi oán hận nói.
“Mình thật sự không chút nghi ngờ với chuyện này.” Draco dùng giọng nói hoài
nghi nói. Cậu ấy đứng dậy, mang trên mặt mỉm cười đáng giận, “Nếu tiểu
thư Hopper không nghĩ tiếp tục đem ánh mắt dính vào trên mặt của mình,
vậy có lẽ mình có thể rời đi một chút, để thu thập xong hành lý của bản
thân cho kì nghỉ.”
“Ngày mai mới là ngày cuối cùng, không phải sao?” Tôi nói, "Vì sao không để ngày mai thu dọn?”
“A, xin thứ lỗi.” Draco lười biếng nói, “Dù sao cậu cũng biết, không phải bất luận kẻ nào cũng giản dị… giống như cậu.”
“Chế giễu người khác mộc mạc cũng không phải là một thói quen tốt.” Tôi dùng dư quang chú ý vẻ mặt của cậu ấy, làm bộ tùy ý nói, “Draco, cậu muốn ở
lại trường không?
Draco nhướn nhướn mày. “Ở lại?”
“Nếu cậu ở lại,” tôi hướng cậu ấy mỉm cười, “Mình cũng ở lại. Chúng ta có thể cùng trải qua lễ Giáng Sinh.”
Draco nở nụ cười.
“Danh sách đã báo lên trên.” Cậu ấy nói, “Huống hồ mình đã đáp ứng ăn cơm Giáng Sinh cùng với mẹ mình.”
“Thật đáng tiếc.” Tôi nói.
“Đúng vậy.” Draco nói.
Ngày mười lăm tháng mười hai, toàn bộ thời tiết của Anh quốc đều đặc biệt
sáng sủa. Tôi cùng Draco kéo hành lý của mình, bước lên tàu tốc hành
Hogwarts, xuyên qua hơn phân nửa Anh quốc, vào chạng vạng đến sân ga
chín ba-phần-tư.