Draco ở trong thư phòng cha cậu thấp thỏm chờ đợi.
Sau nửa giờ, Lucius đúng giờ xuất hiện ở cửa thư phòng. Ông tùy ý ngồi
xuống trên ghế ở phía sau bàn học, gậy đầu rắn dựa vào bên cạnh ghế dựa.
“Ngồi xuống, Draco.” Lucius nói.
Ông nhìn chăm chú vào con của mình. Draco đã lớn lên cũng đủ cao, thân hình thon dài, giống như gốc cây bạch dương nhỏ sức sống bừng bừng, nhưng
vẫn chỉ mười lăm tuổi, chưa chín chắn.
Ông chậm rãi cân nhắc câu chữ, “Cha nghe nói, một niên khoá con và tiểu thư Hopper kết giao vô cùng gắn bó.”
“Đúng vậy, cha.” Draco lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt cha mình, “Chúng con bây giờ là người yêu.”
Lucius nhăn lông mày lại. Ông không nghĩ tới con trai sẽ nói trắng ra như thế, làm xáo trộn kế hoạch ban đầu của ông.
“Vậy không có nghĩa gì.” Lucius nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Sắc mặt Draco tái nhợt lên. “Cha… Người nên nhìn xem, Sylvia là một cô gái tốt.”
“A, đúng vậy, cha biết.” Lucius đáp, “Thành tích tốt, là một trong những
học sinh ưu tú nhất Hogwarts. Cũng khá xinh đẹp. Draco, có lẽ vị tiểu
thư Hopper này có cái ưu điểm gì mà cha không biết. Con cho rằng vậy
cũng đủ để trung hoà xuất thân của cô ta ?”
“Cha… Sylvia không phải Muggle.” Draco nói, “Không phải hỗn huyết, là thuần huyết.”
Lucius nhướn mày.
“Cho tới bây giờ cha cũng không biết một gia đình thuần huyết lại có thể đem huyết mạch của chính mình bỏ rơi trong thế giới Muggle, Draco.”
“Nhưng sự thật là thế.” Draco phản bác nói, “Mẹ cô ấy là người nhà Sadie.”
“Sadie?” Lucius ngoéo môi một cái nói, “Như vậy cha của cô ta đâu?”
Trong lòng Draco trầm xuống.
Cậu phải trả lời như thế nào đây? Tùy tiện bịa một cái tên? Cha chỉ cần
thời gian nửa ngày là có thể biết thế giới phù thủy có một người như thế hay không.
Mà nói cho cha sự thật? Trừ phi cậu điên rồi.
Cậu có chút không tình nguyện nói: “Không biết. Mẹ của cô ấy chưa từng nói với cô ấy.”
Bên miệng Lucius hiện lên một tia cười lạnh.
“Một đứa con gái riêng không rõ cha.”
Draco cắn cắn môi. Cậu thậm chí không thể phản bác.
“Draco,” Lucius khó có được ôn hòa nói, “Cha cũng từng có mười mấy tuổi, cha
biết tâm tính của con trai khi lớn như con vậy. Yêu đương linh tinh…
đương nhiên có thể. Chẳng qua, con cũng biết, về sau không cần nói với
cha việc này.”
Draco biết cha cậu là có ý gì. Cậu ngẩng mạnh đầu, “Không, cha. Con thật lòng.”
“Con trai mười mấy tuổi đều cho rằng mình là thật lòng.” Lucius nhẹ nhàng
bâng quơ nói, “Có lẽ con cho rằng tiểu thư Hopper ở trong lòng con có
chút đặc biệt là bởi vì cô ta từng bị thương vì con… Chẳng qua, chúng ta có thể đổi lại một phương thức bồi thường khác.”
“Cha!” Draco nói.
“Không cần nhiều lời.” Lucius nghiêm khắc trừng mắt, “Đến tột cùng con đang
suy nghĩ gì? Thậm chí cô ta không có một cái gia đình danh giá!”
Đầu óc Draco liều mạng xoay chuyển.
“Cô ấy… cô ấy rất nhanh sẽ có,” Draco cố gắng làm bộ như phi thường khẳng
định nói, “Mẹ cô ấy và cha đỡ đầu là người yêu. Cha đỡ đầu sẽ là dượng
cô ấy, cha.”
Lucius lập tức đứng bật dậy khỏi ghế.
“Severus?” Ông nhíu mày, “Anh ta và tiểu thư Sadie yêu nhau?”
“Phải… Đúng vậy.” Draco lắp bắp nói.
“Thật là ngoài ý muốn.” Lucius dựa vào lưng ghế dựa, ông chậm rì rì nói, “Cho tới bây giờ Severus cũng chưa nói với bất luận kẻ nào.”
“Có lẽ cha đỡ đầu chỉ là không muốn để người khác biết.” Draco nói, “Con cũng là vô ý biết được từ chỗ Sylvia.”
“Nếu anh ta không muốn người khác biết,” Lucius dùng ngón trỏ gõ gõ mặt bàn
trơn bóng như có điều suy nghĩ, nói, “Vậy thì, Draco, có lẽ con nguyện ý thay cha đỡ đầu giữ kín bí mật này.”
--- ------ ---
03.07.1995
Draco xác định thương thế của Gadda đã hoàn toàn tốt lắm, chẳng qua con cú
mập này vẫn giơ cái cánh bị thương của nó ra, sống chết không chịu bay.
Cậu không thể không gọi con cú Lin nhà mình tới, sau đó tìm một cái túi
đặt Gadda vào.
Cách ngày Sylvia gửi thư đã lâu rồi, nếu Gadda không về nhà, cậu sợ Sylvia sẽ lo lắng.
Gadda vừa tủi thân vừa tức mà khí thế dạt dào từ trong túi nhô đầu ra mổ mạnh một trận vào ngón tay Draco. Cậu sờ sờ tiểu nhuyễn mao trên đầu nó, đem đầu nó nhét vào trong túi.
Rất rõ ràng là thư từ qua lại giữa cậu và Sylvia phải tạm thời gián đoạn.
Chúa tể Hắc ám đang ở trong trang viên, mà Tử thần thực tử sẽ càng ngày càng nhiều. Ngày đó tình cờ gặp Gadda chẳng qua là bởi vì đúng dịp, nếu sau
này bọn họ tiếp tục trao đổi thư từ… Cậu không thể cam đoan thư tín của
bọn họ an toàn.
Cậu còn nhớ rõ nguyên nhân Peter Pettigrew vào
năm ba không thể chạy thoát bởi vì Sylvia, cậu không xác định Pettigrew
có thể vì vậy mà ghi thù cô ấy hay không, nhưng ông ta nhất định nhớ kỹ
cô ấy.
Cậu thậm chí không thể nói cho cô ấy biết vì cái gì muốn
cắt đứt thư từ qua lại. Bởi vì hiện tại Chúa tể Hắc ám đang ở trang viên Malfoy, hiện tại Peter Pettigrew đang ở trang viên Malfoy.
--- ------ ---
25.07.1995
Tháng bảy dần dần trôi qua, tháng tám lập tức sẽ đến.
Tử thần Thực tử ra vào trang viên Malfoy càng ngày càng nhiều. Fenrir Grey Burke, cái tên xấu xí kia rõ ràng là người Sói lại là người duy nhất
được cho phép mặc áo choàng của Tử thần Thực tử, nhưng ông ta không phải người Sói duy nhất trong trang viên.
Trong trang viên nhà
Malfoy, bụi hoa tường vi màu trắng bị đạp, suối phun không hề phun nước, mà gia cụ trong phòng khách rối loạn và đắp đống bên tường, trên thảm
trải sàn đẹp đẽ quý giá che kín vết cháy thật nhỏ.
Tiểu gia tinh bị đuổi tới phòng bên cạnh, nhóm Tử thần thực tử thì thường xuyên tụ hội thâu đêm suốt sáng ở trong phòng khách.
Narcissa lần thứ hai yêu cầu cậu tận lực ở trong phòng của mình, thậm chí một ngày ba bữa cũng tốt nhất là ăn ở trong phòng.
“Càng ít xuất hiện càng tốt...” Narcissa nói.
Draco đứng ở bên cạnh cửa sổ phòng của mình nhìn xuống lầu dưới, chung quy
cậu cảm thấy chiến tranh đã sớm đi tới trang viên Malfoy.
--- ------ ---
02.08.1995
Cánh cửa bị đẩy ra.
Draco giật mình quay đầu lại.
“Mẹ?” Cậu nghi hoặc nói.
Sắc mặt Narcissa trắng bệch, vẻ mặt bà bình tĩnh nhưng thanh âm vẫn còn
không khống chế được mà run run: “Ngày mai Chúa tể Hắc ám muốn gặp con,
Draco.”
--- ------ ---
03.08.1995
Draco đi theo cha mình xuyên qua hành lang thật dài, đi tới nơi từng là phòng khách.
Ánh sáng nơi này vô cùng mờ mịt, thật không giống như nó đã từng là nơi vàng son lộng lẫy, không còn lưu lại chút gì.
Sau khi đợi cho thích ứng với ánh sáng mờ mịt, Draco chú ý tới trong phòng
khách tràn đầy người trầm mặc không nói, bọn họ đều ngồi ở giữa, hé ra
trên bàn dài, đồng thời xoay đầu lại nhìn cậu.
Ánh mắt Draco
không thể tự chủ mà nhìn về phía người ngồi ở trước lò sưởi trong tường, từ nơi này chỉ có thể nhìn thấy hình dáng ông ta.
Theo chậm rãi
đến gần, khuôn mặt người kia ở giữa bóng mờ dần hiện ra tới: không có
tóc, giống như rắn, hai lỗ mũi hẹp dài, một đôi mắt màu đỏ lòe lòe tỏa
sáng, đồng tử là thẳng góc. Màu da của ông ta vô cùng tái nhợt, dường
như phát ra một loại ánh sáng của trân châu.
Sắc mặt Draco trở nên càng thêm tái nhợt, cậu cảm thấy vừa e ngại sợ hãi lại ghê tởm.
“Draco Malfoy?” Chúa tể Hắc ám nói.
“Vâng.” Draco cúi đầu nói, cậu thậm chí không có dũng khí ngẩng đầu liếc nhìn Chúa tể Hắc ám nữa.
“Ta đã ở trang viên Malfoy hơn một tháng, Draco,” người kia dùng một loại
âm thanh rõ ràng nói, “Ta vẫn chưa triệu kiến ngươi… Nếu không phải Đuôi Trùn nhắc nhở ta, ta gần như muốn quên mất ngươi.”
“Có thể được Chúa tể Hắc ám triệu kiến là vinh hạnh của nó.” Lucius hơi hơi khom người nói.