Nơi búa thần Mjolnir rơi xuống, từ một vùng sa mạc khô cằn ở New Mexico
biến thành một khu nghiên cứu bí mật được quản lý theo kiểu quân đội,
được xây dựng bằng những vật liệu cao cấp nhất trong thời gian sớm nhất, với những trang thiết bị tối tân để các nhà khoa học của SHIELD tiến
hành nghiên cứu chuyên sâu về cây búa này.
Mà tất cả những biến
hóa này đều vỏn vẹn trong vòng nửa tháng. Một ví dụ điển hình chứng minh công nghệ hiện đại, hiệu suất làm việc cực cao và cả đội ngũ thiết kế
ưu tú của SHIELD, à ừm… tôi thật không bịa tiếp được nữa.
Nói
thật, cái khu nghiên cứu này tệ chết đi được, đây chẳng qua chỉ là một
giàn giáo làm bằng thép sau đó phủ một lớp vải trắng đục bên ngoài mà
thôi.
Hơn nữa đường đi được thiết kế hoàn toàn khép kín nhưng
trung tâm của khu thí nghiệm, nơi búa thần Mjolnir dựng ở đó, nơi từng
phút từng giây đều phóng ra một nguồn năng lượng cực lớn lại lộ thiên... Nhớ năm xưa búa thần hô mưa gọi gió làm rung chuyển đất trời, thật
không ngờ bây giờ ngay cả cái trần nhà cũng không có, ngày ngày dãi nắng dầm mưa, đúng là thói đời nóng lạnh mà.
Đồng thời cũng thật
không hiểu nổi cái người thiết kế ra khu nghiên cứu này rốt cuộc là đang ở trong tình trạng nào mà đưa bản thiết kế: Uống rượu cả đêm chưa tỉnh
táo hay là vừa mới uống thuốc nên thần kinh có vấn đề đây?
Vả lại cái nơi này từ khi thành lập tới nay, các nhà khoa học sử dụng hết các
thiết bị tối tân tiến hành tỉ mỉ nghiên cứu búa thần nhưng kết quả đạt
được, ngoại trừ mấy sơ đồ cấu tạo nguyên tử vô ích thì hầu như chẳng có
chút thu hoạch gì.
Có thể nói tác dụng lớn nhất của bọn họ chính là cảnh báo cho hành khách đi máy bay bay qua xung quanh khu vực này
tránh khỏi tác động từ dòng từ trường cực mạnh mà cây búa phóng ra. Còn
mấy công dụng khác thật không có gì đáng nói.
“Lính gác cổng chú ý, có một chiếc xe lai lịch không rõ đang tiến gần, đề nghị điều tra rõ ràng.”
Tuy là khu nghiên cứu này thường hay bị sét đánh, thiết kế cũng rất khó ưa
nhưng may mà được bảo vệ theo kiểu quân đội, không phải ai cũng có quyền đi vào.
Khi thông qua hệ thống giám sát từ xa phát hiện một
chiếc xe đang tiến gần, nhân viên phòng giám sát lập tức thông báo cho
lính gác cổng biết để tiến hành khám xét.
“Nghe rõ, tôi đã thấy chiếc xe rồi.”
Một lính gác trả lời, sau đó liền cùng tiểu đội của mình ra chặn chiếc xe
nhưng trên mặt mỗi người hình như đều có chút thiếu kiên nhẫn.
Trước khi SHIELD đến, nơi đây từng là thánh địa cắm trại, tụ tập ăn uống. Cho nên bước đầu tiên khi xây dựng khu nghiên cứu này chính là đuổi đám
người không liên quan đi. Trời ạ, anh không biết chuyện này phiền phức
thế nào đâu.
Chúng tôi được lệnh đến tiếp quản nởi này, các vị
mau biến đi! Tuy là rất muốn nói như vậy nhưng rõ ràng người Mỹ ở đây
hoàn toàn không ưa kiểu ăn nói này.
Sau khi bỏ “chết tiệt”, “đồ
khốn” và mấy từ ngữ văng tục khác thì có thể hiểu được ý đại khái của
dân địa phương chính là: thề chết bảo vệ quyền bình đẳng tự do được quy
định trong hiến pháp, kiên quyết phản đối cách làm của đặc vụ và cảnh
sát chính phủ.
Nếu họ chỉ dùng pháp luật để đấu tranh, đem đơn khởi kiện lên toàn án thì tốt biết mấy.
Tòa án là cơ quan nhà nước, đương nhiên biết bên nào nặng bên nào nhẹ, sẽ
không làm khó SHIELD, chỉ triệu tập tượng trưng một số người có liên
quan, tiến hành thẩm vấn đơn giản. Còn bên SHIELD sẽ phối hợp phái đi
một người đi cãi cọ với họ, làm ra vẻ tích cực giải quyết vụ kiện này,
an ủi người dân địa phương một chút là được.
Nhưng lại có một số
người không mấy lý trí, có chút năng lực lại cứ thích dùng biện pháp
manh động lại bảo vệ quyền lợi của mình, trực tiếp xông vào hay lẻn vào
là chuyện thường xuyên xảy ra.
Trong mắt các lính canh, chiếc xe này cũng thuộc trường hợp trên.
“Thưa cô, chúng tôi cần tiến hành kiểm tra, đề nghị tắt máy.” Sau khi chặn chiếc xe, một lính canh nói:
“Hoặc là cô có thể lựa chọn bây giờ quay đầu bỏ đi, chúng tôi sẽ xem như không có chuyện gì.”
Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, mỗi lần bắt loại người này về,
sau khi thẩm vấn đơn giản liền giao cho cảnh sát, rất phiền phức nên
lính canh xem thử có thể khuyên họ tự động rời đi không?
Tiếc là
người này không nhận ý tốt của anh ta, sau khi dừng xe, cô gái lái xe
liền dùng hai ngón tay kẹp một quyển sổ đen nhỏ chìa ra cửa xe.
“Như vậy không được, tôi đến đây là có công vụ.”
“Hừ.” Lính canh lặng lẽ trợn mắt, biểu hiện rõ ràng là không tin lời đối
phương. Công vụ? Chị hai, sao chị không nhìn xem chiếc xe chị lái có
kiểu dáng khác thường như thế nào đi? Đầu bị úng nước mới lái kiểu xe
này đi làm công vụ!
“Đề nghị tắt máy.”
Xem ra phải làm
theo trình tự rồi, người lính ra lệnh rồi cận thận quan sát đối phương,
trước đây cũng không phải chưa từng có người lái xe liều lĩnh xông vào.
“Hứ.” Cô gái bực bội nghiêng đầu, vặn chìa khóa, sau đó... sau đó chiếc xe không tắt máy.
Lạch cạch lạch cạch, cô gái không nản chí tiếp tục xoay vặn chìa khóa, cuối cùng dứt khoát kéo nó ra, nói:
“Xem ra chiếc xe này hư rồi, tạm thời không tắt máy được.”
“Được thôi.” Người lính canh bĩu môi, cho người phía sau một ánh mắt, sau đó một loạt ván đinh cản đường được trải ra.
“Hả? Ây ây!” Người lính khi xem chứng từ liền giật cả mình, lập tức lấy bộ đàm liên lạc với phòng giám sát.
“Đúng vậy, chỉ huy chính là cô ấy.”
“Dạ được, tôi lập tức theo lệnh.”
Sau khi dẹp bộ đàm, người lính cung kính trả lai chứng từ.
“Cô có quyền hạn được ra vào, xin mời! Đặc vụ Melinda.”
Có nhầm không vậy, lãnh đạo chỗ này không phải đặc vụ cấp bảy sao nhưng
trên giấy ghi rõ là đặc vụ quyền hạn cấp tám, Melinda May, đặc vụ tinh
nhuệ nổi tiếng trong SHIELD.
Lính canh thầm nuốt nước bọt, danh tiếng của Melinda với đội hành động mà nói có lực sát thương rất lớn.
“À, xin thứ lỗi, cho tôi hỏi, vị này là...?” Lính canh chỉ vào người nằm bên cạnh hỏi.
“Đặc sứ toàn quyền.” Melinda nhìn cũng không nhìn trả lời. Nhưng trong giọng điệu lạnh lùng của cô luôn có chút khó chịu.
Người bên cạnh đương nhiên chính là Evanson, anh bây giờ đang đeo kính râm,
nằm trên ghế lái phụ đã được ngả xuống hoàn toàn, duỗi thẳng hai tay
xuống đất, cổ vươn lên như đợi chém.
“Đặc sứ toàn quyền... hả?”
Người lính nhăn mặt, trong lòng thầm nghĩ: Đây là đặc sứ của bộ phận nào vậy? Nếu không phải anh ta còn mở miệng thở thì mình còn cho rằng đây
chính là một xác chết đấy!
“Quy trình bảo vệ của các anh thật cao cấp.” Melinda nhìn lưới thép bao bọc xung quanh, cổ quái nói.
Đây vốn dĩ là một câu nói móc, bởi vì cô thấy phương pháp phòng vệ ở đây
quả thật là sơ hở trăm điều, muốn lẻn vào chắc cũng không khó khăn gì.
“Hết cách.” Nhưng người lính canh lại không hiểu được ý đó, than thở:
“Luôn có những người không nhịn được lòng hiếu kỳ xông vào bên trong, vả lại...” Nói đến đây, anh ta liền xoa xoa mặt mình.