“Trước tiên sẽ vẽ trận pháp triệu hồi ở đây.” Evanson ôm quyển sách phép thuật của mình xem một chút rồi chỉ xuống đất, sau đó anh bước sang
trái hai mươi bước rồi nói tiếp: “Chỗ này sẽ vẽ trận pháp áp chế.”
“Ở đây, ở đây nữa, cũng là trận pháp áp chế.” Anh vừa cầm quyển sách vừa
đi thành một vòng tròn, cứ đi được hai mươi bước thì lại dừng lại định
vị, cứ như thế đã quyết địnhh vẽ ra năm trận pháp áp chế.
“Ngoài ra còn phải vẽ thêm tám trận pháp che chắn nữa, lần này hành động của
chúng ta không nhỏ, tôi không muốn khi nghi thức mới tiến hành được một
nửa thì đã có một đám ruồi nhặng xuất hiện ngăn cản. À, phải rồi, ngoài
ra còn phải thêm một trận pháp quấy nhiễu giác quan của người thường
nữa, để tránh có kẻ nào đó ngu ngốc xông vào.” Sau khi sắp xếp xong mọi
việc, Evanson đóng sách lại rồi ngẩng đầu nhìn nhưng lúc này thì chợt
cảm thấy lửa giận bốc lên đầu.
“Các người còn đứng ngây ra đó
làm gì?” Evanson phát hiện ra, anh mất công dặn dò sắp xếp bao nhiêu
việc như thế nhưng cuối cùng đám Demon của mình thì đứng ngây ra trợn
tròn mắt, chả thèm làm gì cả.
“Hả? những thứ mà nãy giờ ngài nói…” Sarah chớp chớp mắt ngập ngừng hỏi: “Đều là bảo chúng tôi đi làm đấy hả?”
“Chứ gì nữa? Không lẽ cô nghĩ tôi bị tâm thần phân liệt, tự đi nói chuyện
với mình chắc?” Evanson cảm thấy tức nghẹn họng, hệt như vừa mới độc tấu vậy, chả ai thèm quan tâm đến anh cả.
“Ha ha, tôi thấy ngài
cũng sắp bị tâm thần rồi đấy.” Sarah quay đầu sang một bên nói: “Mấy thứ mà ngài vừa nói, ở đây ngoài ngài ra thì có ai vẽ được đâu chứ?”
Evanson nhếch môi, cảm giác có vẻ đúng là như thế thật. Tuy phép thuật của
Warlock đa phần bắt nguồn từ Demon, về mặt lí thuyết thì một số Demon
cũng sẽ biết phép thuật của Warlock, vì trong số các Demon cũng có kẻ
làm nghề Warlock.
Nhưng tiếc là, mấy thuộc hạ của Evanson lại toàn là đám ăn hại, chả ai biết phép thuật cả.
“Không biết thì phải nói sớm chứ.” Evanson ngao ngán nói: “Bây giờ tôi đang thấy xấu hổ lắm đây.”
“Thôi không sao đâu, các người cứ nhìn theo trong sách rồi vẽ lại là được.”
Evanson dúi quyển sách vào tay Sarah: “Vẽ nhanh đi rồi còn về nhà ngủ.”
“Ngài có chắc…” Sarah vẫy vẫy quyển sách rồi nói: “Những trận pháp quan trọng thế này có thể giao cho mấy người gà mờ chúng tôi vẽ sao?”
“Tôi không chắc nữa.” Evanson giật lại quyển sách, thầm nghĩ nghi thức lần
này nếu xảy ra bất ngờ gì đó thì sẽ rất nghiêm trọng. Ôi, xem ra đúng là mình phải tự làm rồi, một Warlock mà phải tự tay làm hết mọi việc thế
này, ngoài mình ra chắc chẳng còn ai khác nữa.
Lần này Evanson
ra ngoài không phải chỉ là để thử chiếc xe mới, anh còn có một việc quan trọng hơn phải làm, đó chính là triệu hồi Demon.
Lần trước, khi Evanson đến Dreadscar Rift đã mua được hai món môi giới triệu hồi cao
cấp từ tay Agatha. Đồ cũng đã mua rồi, tiền cũng đã trả rồi, thế thì
đương nhiên không thể để không một cách lãng phí được.
Không
những thế mà còn phải mau chóng sử dụng chúng, vì nếu cứ dây dưa thì với sức chiến đấu của hàng triệu lãnh chúa ở Azeroth, nói không chừng chủ
nhân của hai môi giới này sẽ bị giết chết, thế thì hai món đồ này sẽ
phải vứt đi.
Hơn nữa, Trái Đất sau này sẽ ngày càng nguy hiểm
hơn, các sức mạnh có tổ chức sẽ không ngừng xuất hiện, thế nên để ứng
phó với những sức mạnh này thì bản thân Evanson cũng cần tăng thêm sức
mạnh.
Mà một Warlock muốn tăng thêm sức mạnh thì chỉ có ba cách. Cách thứ nhất chính là tu luyện để không ngừng tích lũy sức mạnh, mặt
tốt chính là thường thì sẽ không xảy ra nguy hiểm gì, nhưng mặt hạn chế
chính là mất quá nhiều thời gian.
Cách thứ hai chính là tìm một
Demon thật mạnh để truyền sức mạnh cho mình. Đây chính là cách nhanh
nhất, thoáng chốc sẽ giúp Warlock trở nên mạnh mẽ nhất nhưng mà khuyết
điểm chính là, ha ha, thường sẽ chẳng thể có được kết cục tốt, Evanson
không hề muốn sử dụng cách này chút nào.
Còn cách thứ ba chính
là nô dịch được những Demon mạnh, sau đó bắt chúng phải phục vụ mình.
Đây cũng là một cách tăng sức mạnh khá nhanh, vì nếu nô dịch được một
Demon có sức mạnh tương đương với bản thân thì cũng giống như trong phút chốc đã tăng sức mạnh của bản thân lên gấp đôi vậy. Nếu bạn đủ gian
xảo, à không, đủ thông minh thì còn có thể lấy thêm được thứ gì đó từ
Demon ấy, chẳng hạn như một vài phép thuật mà bạn chưa biết.
Tuy nhiên, khuyết điểm của phương pháp này thì lại quá rõ rệt, đó là nếu
không nô dịch được Demon triệu hồi ra thì Demon ấy sẽ bỏ chạy, khiến bạn mất thời gian vô ích. Nhưng đó còn là một kết cục tốt, vẫn còn tốt hơn
kết cục của Wilfred Fizzlebang ở đấu trường Argent.
Tuy có hơi
mạo hiểm nhưng Evanson cuối cùng vẫn chọn cách này, bởi vì có nhiều việc đã xảy ra, giờ không còn lại nhiều thời gian để anh từ từ mà tích lũy
sức mạnh nữa.
Vả lại chỉ cần chuẩn bị thật kỹ thì sẽ không có
vấn đề gì. Wilfred Fizzlebang bị chết chẳng qua là do ông ta tự gây ra
thôi, ai bảo ông ta có bao nhiêu là trang bị cam nhưng không mang theo
mà lại bỏ hết ở nhà? Làm như thế ông ta không chết thì ai chết đây?
Thế nên, Evanson vì muốn đảm bảo cho sự an toàn của mình mà đã chuẩn bị rất kỹ. Theo lẽ thường thì trận pháp áp chế chỉ cần một cái là đủ rồi nhưng Evanson thì lại cẩn thận, hoặc có thể nói là nhát gan đến mức vẽ một
lúc năm cái.
Hơn nữa, để tránh cho nghi thức bị quấy nhiễu, anh
còn bố trí ra trận pháp giúp ngăn chặn sóng pháp lực và trận pháp bẻ
cong giác quan của người thường, khiến bọn họ tránh xa nơi này.
Evanson cảm thấy chuẩn bị như thế là quá đầy đủ rồi, những lí do khiến cho việc triệu hồi Demon bị thất bại đều đã được ngăn chặn hết, chắc hẳn sẽ
không có vấn đề gì.
“Phù, cuối cùng cũng vẽ xong rồi.” Khom lưng vất vả hết cả nửa ngày, cuối cùng cũng vẽ xong trận pháp, Evanson đứng
thẳng người dậy, lau mồ hôi trên trán, sau đó ném thùng sơn và cây cọ
sang một bên.
Hả? Bạn hỏi thùng sơn và cây cọ ấy dùng để làm gì
à? Đương nhiên là dùng để vẽ trận pháp rồi, cái tên ngốc này, lẽ nào
định dùng máu để vẽ trận pháp sao? Evanson đảm bảo sẽ nói rằng máu chẳng thể nào vẽ được, bởi vì máu khô quá nhanh, chưa kịp vẽ xong thì đã đóng cục lại rồi, còn làm được gì nữa?
“Bây giờ cuối cùng cũng chính thức bắt đầu rồi.” Evanson nghe đám ăn hại đứng thành một hàng phía sau lưng mình nói ra một câu như đang chuẩn bị xem kịch thì cảm thấy có một nỗi đau thương dâng tràn trong tim. Khốn kiếp, tôi bảo các người đến để chiến đấu chứ đâu phải đến đây xem phim. Ôi, hi vọng lần này sẽ triệu
hồi được Demon nào đó hữu dụng một chút.
Evanson đặt hai món môi giới triệu hồi vào giữa trận pháp triệu hồi, chuẩn bị thi triển phép thuật.
Hiện giờ, ở mỗi vị trí pháp lực giao nhau trên trận pháp đều được Evanson
đặt một viên Pha Lê Linh Hồn để cung cấp năng lượng cho trận pháp, sau
lần này thì Evanson lại trở về trạng thái nghèo kiết xác rồi.
Khi Evanson thi triển phép thuật, năng lượng từ các viên pha lê bắt đầu
truyền vào trận pháp, các bùa chú trên trận pháp đều phát ra ánh sáng
tím lấp lánh, những luồng sáng ấy liên tục chuyển động, khiến cho cả
trận pháp như đang sống dậy.
“Hả?” Sau khi thi triển được một khoảng thời gian thuận lợi, Evanson đột nhiên cau mày: “Sao bị trì hoãn lâu thế nhỉ?”
“Chuyện gì thế?” Đám Demon đứng gần đó lập tức nhao nhao hỏi, hệt như đang thật sự ngồi xem phim vậy.
“Thời gian lâu quá.” Evanson có hơi ngạc nhiên: “Theo lẽ thường thì bây giờ đáng lẽ phải hoàn thành rồi chứ.”
“Demon không có phản ứng à?” Sarah suy đoán. Tuy tình trạng này hiếm khi xảy
ra nhưng đúng là cũng có lúc Demon không phản ứng lại lời triệu hồi của
món môi giới cao cấp này.
“Không, tôi cảm thấy đã có phản ứng
rồi.” Evanson nói: “Nhưng hình như có thứ gì đó…” Nói đến đây, Evanson
chợt nheo mắt: “Có người đang quấy nhiễu trận pháp của tôi!”