Bộc lộ thì cứ bộc lộ thôi, có gì mà phải giấu chứ? Claire nghĩ thầm trong lòng.
Trong Hội ẩn tu, tất cả các học đồ đều biết việc ba tòa thánh điện tọa lạc
tại ba vị trí nút thắt phép thuật lớn. Mà ba vị trí thánh điện này lại
càng chẳng phải là bí mật gì cả, được lấy tên từ ba vị trí tọa lạc,
nghĩa là ở New York thì gọi là thánh điện New York, ở Hong Kong thì gọi
là thánh điện Hong Kong.
Việc ba tòa thánh điện hấp thu năng
lượng từ các nút thắt phép thuật là điều mà ai cũng biết. Đây là một
việc hết sức bình thường, lộ ra ngoài thì có sao đâu?
“Đối với
chúng ta thì nút thắt phép thuật là việc bình thường nhưng đối với người trên thế tục thì sao có thể bình thường được chứ?” Olivan thấy vẻ mặt
không đồng ý của Claire thì biết ngay cô đang nghĩ gì: “Khi chúng ta cho nó xuất hiện trước mặt người đời thì liệu họ có thật sự sẵn sàng đón
nhận không?”
“Đón nhận sao?” Claire vẫn cảm thấy hơi khó hiểu:
“Trên thế gian thì người có thể cảm ứng pháp lực mà trở thành pháp sư là vô cùng ít, đa số mọi người đều không có cảm giác gì với phép thuật,
thế thì sao có thể đón nhận?”
“Ha ha, tại sao họ phải phải cần
cảm ứng được chứ?” Olivan mìm cười lắc đầu: “Người trên thế tục có thể
cảm ứng được những gì? Họ vốn chẳng thể cảm ứng được gì cả, nhưng gió,
lửa, điện, và cả những năng lượng huyền diệu và có uy lực mạnh khác,
chẳng hạn như năng lượng hạt nhân, không phải đều đã được họ sử dụng hết rồi sao?”
“Nhưng đó không phải là năng lực mà họ vốn có, sở dĩ
họ có thể sử dụng được những năng lượng này là vì họ đã áp dụng công cụ, những công cụ do khoa học chế tạo ra.” Claire phản bác.
“Thế
thì đã sao? Cho dù họ có dùng phương pháp gì, cho dù họ có dùng công cụ
gì thì những năng lượng đó cũng đều đã phục vụ cho họ rồi.” Olivan nói.
“Đại sư đang lo rằng…” Claire có vẻ đã hiểu ra ý của Olivan: “Người đời sẽ
dùng khoa học để phân tích phép thuật, sau đó sử dụng sao? Ngay cả tà
năng cũng sẽ như thế?”
“Phép thuật và khoa học thật sự là hai
đường thẳng song song không thể giao thoa sao? Phép thuật là chân lí,
còn khoa học thì không phải sao?” Olivan liên tục đặt câu hỏi, sau đó tự trả lời: “Không, phép thuật và khoa học đều là chân lí, chân lí của cả
hai tương thông với nhau, đồng thời không hề phân cao thấp.”
“Khi bí mật nút thắt phép thuật bị tiết lộ thì chẳng bao lâu, người đời sẽ
dùng khoa học của họ để giải thích năng lượng hoàn toàn mới này, đồng
thời sẽ mau chóng phát minh ra các loại máy móc thu thập và sử dụng phép thuật.”
Claire nghiêm túc suy nghĩ lại, cảm thấy có vẻ đúng là
như thế. Nghiên cứu phép thuật cũng chẳng khó hơn nghiên cứu hạt nhân
bao nhiêu, chẳng qua hiện tại do không có ai chú ý đến sức mạnh này mà
thôi. Sau khi nút thắt phép thuật bị lộ ra thì tin chắc người đời sẽ mau chóng phát hiện ra cách sử dụng nó, cũng giống hệt như các máy móc phép thuật trong truyện tranh vậy.
Nhưng chuyện này cũng không có gì là không tốt cả, chẳng phải giúp người đời có thêm một nguồn năng lượng sao? Chuyện này sẽ càng giúp họ phát triển nhanh hơn, lẽ nào là do Hội
ẩn tu không nỡ từ bỏ?
Nghĩ như thế, Claire liền nói: “Năng lượng ở nút thắt phép thuật rất nhiều, đủ cho cả thế giới này cùng sử dụng mà.”
Ý của Claire tức là, năng lượng vốn rất dư dả, chúng ta không cần phải ki bo như thế.
“Đúng thế, năng lượng nút thắt phép thuật hầu như là vô cùng vô tận, cho dù
cả thế giới này cùng chia sẻ ánh sáng và nhiệt độ của nó thì cũng chẳng
có gì là không tốt cả nhưng mà…” Nói đến đây, Olivan chợt đổi giọng:
“Người đời liệu có cùng chia sẻ như thế không? Họ sẽ chế ra đèn phép
thuật và xe hơi phép thuật, hay sẽ chế ra súng máy phép thuật và đạn
nguyên tử phép thuật?”
Vừa nghe đến xe hơi phép thuật, Claire
vốn là một fan hâm mộ truyện tranh liền lập tức mỉm cười nhưng khi nghe
đến đạn nguyên tử phép thuật, vẻ mặt của cô liền lập tức trở nên kinh
sợ.
Cô đột nhiên nghĩ đến việc nguồn năng lượng mới đầy bí ẩn và mạnh mẽ này bị một tên quân phiệt hoặc một chính phủ độc ác nào đó nắm
giữ, sau đó chế tạo ra vũ khí hủy diệt thế giới, đây là một việc cũng
rất hay gặp trong truyện tranh. “Chuyện này có thể sao?”
“Chẳng
có gì là không thể cả.” Olivan khẳng định: “Sau khi phép thuật được khoa học vận dụng thì người đời sẽ bắt đầu tranh đoạt nguồn năng lượng mới
đầy mạnh mẽ này.”
Claire: “Nhưng nguồn pháp lực…” Cô vốn định
nói nguồn pháp lực rất nhiều, hoàn toàn không cần phải tranh giành nhưng Olivan chợt ngắt lời cô.
Olivan: “Pháp lực rất nhiều, toàn thế
giới đều có các nút thắt phép thuật nhưng kích cỡ khác nhau, phân bố
cũng không đồng đều, nếu lấy đường biên giới các quốc gia trên thế tục
ra tính thì sẽ là như thế.”
Olivan đưa tay chỉ xuống dưới rồi
nói: “Cũng giống như quốc gia dưới chân chúng ta đây, họ rất may mắn,
được sở hữu một trong ba vị trí nút thắt phép thuật lớn nhất trên Trái
Đất nhưng những nút thắt phép thuật ở các quốc gia khác thì lại rất nhỏ, có quốc gia thậm chí còn không có nữa.”
“Việc phân bố không đều này sẽ mau chóng dẫn đến việc người đời tranh giành, nơi không có sẽ
muốn có, nơi có ít sẽ muốn có nhiều, nơi có nhiều sẽ muốn có nhiều nhất, còn nơi có nhiều nhất sẽ cho rằng tất cả pháp lực đều phải thuộc về họ, từ đó sẽ dẫn đến chiến tranh.”
Claire không nói gì nữa, cho dù
cô không hiểu nhiều về thế tục, vô cùng ngây thơ nhưng ít nhiều cũng
biết về sự tàn ác. Các cuộc chiến vì tranh giành năng lượng mà nổ ra
trên thế giới này lẽ nào ít lắm sao? Trung Đông vì sao cứ khói lửa triền miên? Ngoại trừ lí do vị trí địa lí ra thì chẳng phải chính là vì những nơi đó có trữ lượng dầu mỏ lớn hay sao?
Mà giá trị của nút thắt pháp lực chắc chắn sẽ cao hơn nhiều so với dầu mỏ.
“Chiến tranh một khi nổ ra thì sẽ khó mà dừng lại, người đời vì muốn chiến
thắng chiến tranh mà sẽ không từ thủ đoạn, mà pháp lực cũng sẽ bị họ
nghiên cứu tạo ra các vũ khí tàn sát lẫn nhau. Thế thì thế giới mà chúng ta tốn bao công sức để ngăn không cho ác ma dị thế đến hủy diệt lại sẽ
vì chiến tranh giữa loài người mà tự hủy diệt.”
“Thế nên…”
Olivan tổng kết lại: “Chúng ta không thể vào lúc người đời chưa chuẩn bị mà lại để lộ nút thắt phép thuật ra trước mặt họ được.”
Olivan
vừa rồi có nhắc đến sứ mệnh của Hội ẩn tu, đó là ngăn không cho ác ma ở
ngoại tầng không gian xâm lược Trái Đất. Cũng chính vì sứ mệnh cao
thượng này mà họ đã luôn tự cho rằng bản thân mình cũng cao thượng nhưng họ lại quên rằng, người có thể giải cứu thế giới không chỉ có một mình
bọn họ.
“Con hiểu rồi, thưa đại sư.” Claire đã chấp nhận cách
giải thích của Olivan, nhưng sau đó lại hỏi: “Thế khi nào thì người đời
mới chuẩn bị xong?”
Đại sư cứ nói người ta chưa chuẩn bị, thế thì khi nào mới được tính là đã chuẩn bị xong? Phải cho người ta một tiêu chuẩn chứ.
“Khi nhận được sự đồng ý của chúng ta.” Olivan trả lời một cách đương nhiên. Cũng phải, người thường khi nào mới có đủ tư cách sở hữu phép thuật,
việc này phải đợi Hội ẩn tu quyết định.
“Đại sư.” Một lúc lâu sau, Claire mới mở miệng nói: “Con muốn ra ngoài rèn luyện một chút.”
“Sao?” Olivan nhướn mày, tưởng mình đã nghe nhầm.
Cái gọi là ra ngoài rèn luyện ấy chính là ám chỉ việc ra ngoài thế tục, đây cũng là một quy định mà Thượng Cổ Tôn Giả đã lập ra khi thành lập Hội
ẩn tu, là bài học mà tất cả các học đồ chưa trở thành pháp sư đều phải
trải qua. Đối với quy định này, trong nội bộ Hội ẩn tu cũng có nhiều suy nghĩ khác nhau.
Những người kiêu ngạo thì cho rằng, thông qua
việc ra ngoài thế tục, tiếp xúc với người đời thì sẽ càng hiểu rõ hơn về sự thấp kém và ngu muội của họ, từ đó càng thể hiện được sự cao quý của bản thân. Mặc dù các học đồ của họ sau khi quay về thì đều bị đánh cho
tơi tả.
Còn những người khiêm nhường thì cho rằng, việc này sẽ giúp bản thân hiểu rõ hơn về người đời, từ đó mới ổn định được tâm tính.
Nhưng hiện giờ Claire đã là một pháp sư chính thức rồi, tuy vì lí do đặc biệt mà đã bỏ qua việc ra ngoài thế tục nhưng cũng đâu có ai bắt cô phải học bù lại, giờ tại sao cô lại đưa ra yêu cầu này?