Phòng thí nghiệm trung tâm của SHIELD bình thường vốn là môt nơi cực kỳ
yên tĩnh, bởi đây là một nơi tiến hành nghiên cứu, không thể ồn ào huyên náo như cái chợ được, cùng lắm thì chỉ là một nhà nghiên cứu nào đó
nghiên cứu thành công thì reo lên một chút thôi.
Nhưng hôm nay
thì lại khá đặc biệt, bầu không khí lúc này náo nhiệt hệt như ở công
trường vậy. Bởi vì họ nhận được một nhiệm vụ mà trước nay chưa từng có,
đó là tiến hành phẫu thuật sọ của Abomination.
Phòng thí nghiệm
lúc này phải nói là búa điện khoan điện bay loạn xạ, cưa máy tua vít nằm khắp nơi. Hiện giờ chỉ còn thiếu mỗi một tiếng hò dô ta các đồng chí
cùng tiến lên nữa thôi là đủ!
“Tôi cảm thấy muốn mổ sọ của anh
ta ra cần phải dùng thuốc nổ bộc phá định hướng.” Một nghiên cứu viên
mặc bộ đồ giải phẫu, cầm một lưỡi cưa xương cỡ lớn đã bị hỏng lưỡi cưa
rồi trách móc. Đây là là lưỡi cưa thứ năm anh ta làm hỏng rồi.
“Reng reng.” Một tiếng chuông điện thoại vang lên, người nữ nhân viên nghiên
cứu đứng bên cạnh trông có vẻ là một trợ lí liền vội vàng chạy đến nghe
máy.
Bên kia đầu dây vang lên giọng của Nick Fury: “Vẫn chưa mổ
ra được sao?” Nghe giọng thì có vẻ đây không phải cú điện thoại đầu tiên ông gọi đến.
Nữ nhân viên vội tháo khẩu trang ra nói: “Xin sếp chờ một chút, chúng tôi chẳng mấy chốc sẽ hoàn thành phẫu thuật.”
“Thế à? Tôi nhớ nửa tiếng trước cô cũng nói y hệt như thế.” Giọng của Nick Fury đầy vẻ không tin tưởng.
Hết cách rồi, ông đành phải tiếp tục cùng với Pierce ngồi trong văn phòng
chờ kết quả. Đáng lẽ ông nghĩ, sọ của Abomination dù có cứng đến mức nào đi nữa thì cùng lắm chỉ cần nửa tiếng là mở ra được thôi nhưng bây giờ
đã hai tiếng đồng hồ trôi qua mà vẫn chưa làm xong. Tâm trạng của ông và Pierce từ háo hức mong chờ lúc ban đầu giờ đã trở nên mất kiên nhẫn,
thậm chí khó chịu, thậm chí… chẳng còn tâm trạng gì nữa. Nick Fury thì
còn đỡ nhưng Pierce ngồi trên ghế sô pha đã bắt đầu gật gà gật gù rồi.
Nhưng nữ nhân viên ấy tỏ ý sự việc như thế này tôi cũng hết cách rồi: “Thưa
sếp, mong ông hiểu cho, độ cứng xương sọ của Abomination thật sự quá
đáng sợ. Chúng tôi ở đây đã dùng hết tất cả các dụng cụ khoan cắt mà
mình có rồi nhưng chẳng đạt hiệu quả bao nhiêu.” Đầu của Abomination
cứng bao nhiêu? Đó là lấy một quả hỏa tiễn phóng vào cũng chưa làm rách
da anh ta nữa.
Lúc này, nhân viên nam kia được một trợ lí khác
giúp đỡ nên đã đổi một lưỡi cưa khác, lại tiếp tục hì hục cưa sọ của
Abomination, tia lửa bật ra khắp nơi.
Nick Fury nghe được tiếng
ồn của phòng thí nghiệm từ trong điện thoại, lại thở dài nói: “Mọi người mau đến gặp đội hành động để mượn đầu cắt lazer, đúng, là loại cầm tay
ấy, dùng thứ ấy có khi sẽ nhanh hơn một chút.”
“Sao rồi? Có kết quả chưa?” Pierce đang ngủ gục có vẻ bị tiếng gọi điện thoại của Nick Fury đánh thức, bèn vừa dụi mắt vừa hỏi.
“Vẫn chưa.” Nick Fury đặt điện thoại xuống nói: “Tôi đã bảo họ đi mượn đầu cắt lazer, có lẽ sẽ mau chóng có kết quả thôi.”
“Ừ.” Pierce trả lời rồi lại gục đầu xuống ngủ.
Trong lúc hai lãnh đạo của SHIELD đang chờ kết quả báo cáo khám nghiệm của
Abomination thì trong thành phố cũng đang náo nhiệt không kém.
Bởi vì trận chiến giữa Hulk và Abomination đã gây ra thương vong quá lớn mà thương vong lớn thì đương nhiên sẽ gây ra hỗn loạn. Thế là hiện giờ
xuất hiện hàng loạt cuộc biểu tình, yêu cầu chính phủ phải ra mặt giải
thích, yêu cầu cảnh sát phải nghiêm trị hung thủ, còn có nhiều người
tranh thủ đục nước béo cò đòi tiền đền bù, tất cả đều đồng loạt xông ra
đường.
Cũng may nhờ có cảnh sát dốc sức bảo vệ, chính phủ dốc
sức xoa dịu, người dân mới giữ được sự kiểm soát cơ bản, không đến mức
nổ ra xung đột đẫm máu nhưng nếu chân tướng mà bị lộ ra thì e rằng tình
hình sẽ không được như thế nữa. Lúc ấy đám đông phẫn nộ sẽ không từ bất
kỳ việc gì, có lẽ nhiều lúc việc giấu đi chân tướng mới là lựa chọn đúng nhất.
Nơi mà người dân tập trung đông nhất chính là những nơi
mà Hulk và Abomination đã chiến đấu, ở những nơi ấy đã có quá nhiều dân
thường, quân dân và cảnh sát vì trận chiến của họ mà bị bỏ mạng, thật sự là quá thảm khốc.
Thế nên phần lớn người nhà người bị hại đều
tập trung tại đây nhưng khi họ đến đây thì bị cảnh sát ngăn lại, lí do
họ đưa ra là vì hai con quái vật ấy trên người có tính phóng xạ, khi
chiến đấu ở đây thì đã để lại các vệt máu chứa đầy chất phóng xạ, cần
phải đợi chuyên gia đến dọn dẹp sạch sẽ mới có thể vào.
Mà sự
thật thì cũng gần đúng như thế. Máu của Hulk và Abomination đối với một
số người mà nói thì có thể mang lại cho họ sức mạnh đặc biệt nhưng đối
với những người không có phúc phận thì sẽ là thuốc độc chí mạng. SHIELD
không hề mong lại xuất hiện thêm một con quái vật nữa, cũng không mong
có thêm một đám người bỏ mạng vì trúng độc, thế nên phải tranh thủ thời
gian xử lí sạch sẽ số máu ấy.
Người nhà của người bị hại khi đến đây, nhìn thấy phía bên trong vạch ngăn của cảnh sát là rất nhiều người đang mặc trang phục phòng độc bịt kín thì lập tức ngoan ngoãn chờ ở bên ngoài. Họ không hề muốn hôm nay đến khóc thương người khác thì vài hôm
nữa lại có người đến khóc thương mình.
Tình hình ở các chiến trường đại khái đều như thế nhưng có một nơi lại khác hẳn, đó là nơi mà Evanson đã tham chiến.
Ở đó lúc này có vài người ăn mặc rất kỳ quái đang đi đi lại lại. Bọn họ
mặc một bộ áo tăng nhân màu vàng, đội mũ trùm đầu hầu như che kín mặt.
Mà điều kỳ lạ nhất chính là từ những người dân thường xung quanh đó cho
đến những người cảnh sát phụ trách cảnh giới và cả những nhân viên phòng độc đang làm việc đều chẳng ai quan tâm đến những người ăn mặc kỳ lạ ấy cả. Họ vẫn ai làm việc nấy, có vẻ như hoàn toàn chẳng hề nhìn thấy đám
người này.
Đám người ấy khi bước vào trong khu vực chiến trường
thì dừng lại, phát hiện ra trên mặt đất có một đống tro tàn. Người đi
đầu của đám người ấy có vẻ rất thích thú với đống tro này. Đống tro này
chính là từ một chiếc xe bốc cháy do trúng phải đòn tấn công của
Evanson.
Người đi đầu ấy ngồi xổm xuống, đưa tay bốc một nhúm
tro lên rồi xoa xoa trong tay, sau đó lại đưa lên mũi ngửi một chút,
cuối cùng nhắm mắt lại như đang cảm ứng gì đó rồi lại ném nhúm tro xuống đất đứng lên.
“Đại sư, có phát hiện gì sao?” Một người đứng phía sau cất tiếng hỏi, nghe giọng thì có lẽ là của một người phụ nữ.
Vị đại sư ấy trả lời: “Một phép thuật cực kỳ nguy hiểm, trước nay ta chưa từng thấy bao giờ.”
“Phù thủy hắc ám sao?” Người phụ nữ ấy hỏi.
“Có thể.” Đại sư trả lời không chắc chắn: “Cũng có thể là một sinh vật tà ác hơn nữa.”
Đại sư ấy lại nói tiếp: “Ta chưa bao giờ nhìn thấy phép thuật nào nguy hiểm thế này, người ấy hầu như đã hủy diệt tất cả sinh mệnh. Đây không phải
điều mà phù thủy hắc ám bình thường có thể làm được.”
“Có thể lần theo dấu vết không?” Người phụ nữ ấy đề nghị.
“E là không thể.” Một pháp sư khác đứng bên cạnh nói: “Thủ pháp che giấu
của người đó rất cao minh.” Pháp sư ấy quan sát xung quanh một chút rồi
nói: “Nơi này xảy ra một trận chiến ác liệt như thế nhưng chúng ta lúc
ấy lại không hề cảm nhận được chút sóng phép thuật nào, chỉ đến khi trận chiến kết thúc lâu rồi mới cảm giác được.”
Đại sư cũng gật đầu
tán đồng: “Cách đây không lâu, thánh điện New York đã phát hiện ra một
lực tinh thần rất lạ nhưng khi thánh điện bắt đầu dò tìm thì lực tinh
thần ấy liền được thu lại ngay, có thể thấy đối phương rất cẩn thận.”
Người phụ nữ kia lo lắng hỏi: “Thế có cần báo cho Thượng Cổ Tôn Giả không?”
“Không cần.” Đại sư nghĩ một lát rồi nói: “Nếu việc gì cũng cần Thượng Cổ Tôn
Giả đến giải quyết thì chúng ta tồn tại còn có giá trị gì nữa? Việc này
đã xảy ra ở New York thì phải do thánh điện New York chúng ta giải
quyết.”