Sớm hôm sau, chuyện Lương Tử Vân bị phế đưa ra khỏi cung truyền khắp hoàng cung.
Lúc Tề Ngọc Yên tới Khôn Dương cung thỉnh an, Trịnh Chước liền hỏi nàng
về việc này: “Tề quý phi, chuyện của Lương tiệp dư, à, là Lương Tử Vân,
lá gan ả ta lớn thật đó, dám hạ mị dược Hoàng thượng ư?”
“Hồi Hoàng hậu nương nương, lúc ta đến Lãm Nguyệt Đình, thân thể Hoàng
thượng đã không ổn rồi. Sử Viện Chính tới kiểm tra, bảo rằng Hoàng
thượng đúng là trúng mị dược.” Tề Ngọc Yên hồi đáp, “Hoàng thượng nói,
dược này chính là Lương Tử Vân hạ.”
Hoàng đế đã lên tiếng, ai dám nghi ngờ chứ?
“Ai!” Trịnh Chước nghe đến đó, thở dài thườn thượt, lắc đầu nói: “Không
nghĩ tới, Lương Tử Vân vì đoạt sủng, đến thủ đoạn hèn hạ này cũng sử
dụng.”
Nghe Trịnh Chước nói vậy, Tề Ngọc Yên cúi đầu, cũng không đáp lời.
Trong bốn nữ nhân đang ngồi ở đây, duy chỉ nàng được sủng, hiện giờ nàng nói thế nào đều có vẻ không thích hợp.
La Xảo Nhi ngẩng mặt, nhìn Tề Ngọc Yên hỏi: “Tề tỷ tỷ, muội nghe nói
Lương tỷ tỷ hạ độc trong trà của Hoàng thượng, còn cho Hoàng thượng ngửi túi thơm có độc, khiến Hoàng thượng trúng độc, có phải như vậy không?”
Tề Ngọc Yên im lặng trong chốc lát rồi nói: “Sử Viện Chính báo như thế.”
Nghe đến đó, La Xảo Nhi hơi nhíu mày, nói: “Vậy vì sao tỷ ấy không trực
tiếp cho hẳn mị dược vào trong túi thơm hoặc nước trà, mà phải tách
riêng ra, như vậy không phải càng phiền phức hơn à?”
Tề Ngọc Yên cười nói: “Nghe Sử Viện Chính giải thích, nếu như trực tiếp
cho mị dược vào trong túi thơm, mà Lương Tử Vân lại đeo túi thơm này ở
bên hông, nếu mình hoặc người khác ngửi phải rồi trúng mị độc, không
phải sẽ rắc rối sao? Cái loại nàng ta dùng phải hai loại dược kết hợp
cùng nhau thì công hiệu dược Âm Dương mới phát huy, người hạ độc chia
tách, nhưng chỉ khiến một người trúng độc, cũng sẽ không bởi vì vô tình
khiến người khác trúng độc mà mang đến rắc rối cho mình.”
Ngừng một lúc, Tề Ngọc Yên tiếp tục nói: “Còn nếu như cho hết vào trà,
sẽ nhanh chóng bị người tra ra Hoàng thượng bị người hạ độc. Mà chỉ tại
một phần trong trà, nếu không có ai biết loại mị dược này phải kết hợp
với nhau mới có thể phát huy tác dụng, đương nhiên sẽ không phát hiện
được nàng ta hạ độc trong trà.”
Nói tới đây, Tề Ngọc Yên cười cười: “Lần này cũng là trùng hợp, trước đó không lâu Lưu thái y của thái y dược có nghe bằng hữu nhắc về thứ mị
dược Uyên Ương này, trở về kể với Sử Viện Chính. Hai người còn cùng nhau thử điều chế phương thuốc giải độc, cho nên Sử Viện Chính mới có thể
nhận ra mị dược này ngay lập tức."
“Hóa ra là vậy!” La Xảo Nhi gật đầu, vẻ mặt sáng tỏ, “Có thể thấy được
mọi thứ đã được số phận định sẵn, bằng không, sẽ không ai có thể vạch
trần mưu kế của Lương tỷ… Lương Tử Vân.”
Tề Ngọc Yên nghe vậy, chỉ phe phẩy chiếc quạt tròn trong tay, gật đầu không nói.
Phan Dửu Quân nâng mắt, nhìn chằm chằm vào Tề Ngọc Yên, mỉm cười nói:
“Tề quý phi biết rõ chuyện Lương Tử Vân dùng Âm Dương dược như vậy, thật là có tâm.”
“Phan quý nghi khen sai rồi! Chỉ là từ bé ta đã ngu dốt, rất nhiều
chuyện không chứng kiến thì không thấu hiểu. Nếu bàn tới lòng dạ, so với Phan quý nghi còn kém xa nhiều.” Lúc Tề Ngọc Yên nói chuyện, khóe miệng kéo lên một nụ cười.
La Xảo Nhi nghe hai người đối đáp, ngơ ngác một lúc. Tâm tư nàng đơn
thuần mà cũng nghe ra được đao quang kiếm ảnh trong lời của hai người,
nghĩ lại chuyện này do mình khơi mào liền bước lên trước giảng hòa, “Hai vị tỷ tỷ đều là người thông minh, chỉ có Xảo Nhi mới không hiểu.” Nói
xong cười rộ.
“Xảo nhi muội muội chớ đừng coi nhẹ bản thân, trong cung này ai không
thích Xảo Nhi muội muội chứ?” Tề Ngọc Yên nhìn La Xảo Nhi, vẻ mặt trìu
mến ý cười.
Phan Dửu Quân ở cạnh bên, mím môi, không đáp lời.
Trịnh Chước bưng chén trà lên, mở nắp ra, nhẹ nhàng thổi lá trà nổi trên mặt nước, nhưng chưa uống ngụm nào.
Đúng lúc này, tiểu cung nữ đến Tụ Hà Uyển báo tin cho Trịnh Chước đêm
qua, lại vội vã vào điện. Cô nàng hành lễ với mọi người rồi tới trước
người Trịnh Chước, nhỏ giọng thầm thì bên tai nàng.
Nghe cung nữ nói xong, Trịnh Chước biến sắc, vội vàng đứng dậy, nói:
“Bản cung còn có việc, chư vị tần phi cứ về trước đi.” Nói xong không
chờ mọi người hành lễ đã vội vàng ra ngoài điện.”
“Nhiều ngày nay, hình như Hoàng hậu nương nương luôn có chuyện quan
trọng nào đó.” La Xảo Nhi nhìn bóng dáng Trịnh Chước, như có điều suy
nghĩ.
Tề Ngọc Yên nghe vậy, ngừng một lúc, trầm ngâm nhìn dáng vẻ vội vã của Trịnh Chước, nhưng không lên tiếng.
Trịnh Chước vào Hồng Lưu uyển, nhũ mẫu của Lý Huyên – Hoàng thị tiến lên nghênh đón, vẻ mặt lo lắng nói: “Hoàng hậu nương nương, hôm nay tiểu
hoàng tử chỉ khóc nháo, tới giờ một ngụm sữa cũng không chịu ăn, phải
làm sao bây giờ?”
Trịnh Chước nhíu mày, hỏi: “Vương thái y cũng không có cách nào sao?”
Hoàng thị nói: “Vương thái y nói tiểu hoàng tử sinh non hai tháng, chưa
phát triển hoàn toàn, thân mình vốn yếu ớt, hơn nữa hai ngày trước lại
kinh phong*, cho nên ngày đêm khóc ngặt nghẽo không ngừng. Nếu còn tiếp
tục như vậy, sợ rằng… sợ rằng…” Nói tới đây, Hoàng thị không dám nói
tiếp.
(Kinh phong: bệnh giật tay chân của trẻ con.)
Nghe vậy, sắc mặt Trịnh Chước thoắt cái trở nên xanh mét.
Hiện tại Lý Huyên là con trai duy nhất của Lý Cảnh, còn do người trong
lòng chàng sinh ra, đương nhiên Lý Cảnh yêu thương nó vô vàn. Còn mình
dưới sự che chở của Tiêu thái hậu, cưỡng đoạt Lý Huyên từ tay Tề Ngọc
Yên về, Lý Cảnh vốn có bất mãn với mình.
Từ lúc Lý Huyên tới Khôn Dương cung, Lý Cảnh có chủ động tới Khôn Dương
cung vài lần. Tuy rằng chàng chỉ lại thăm con, vẫn lạnh nhạt với mình
như cũ, nhưng
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com