Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 73: Gặp Gỡ Đêm Khuya


trướctiếp

Lương Tử Vân vào trong đình, tới trước Lý Cảnh, thướt tha vái lạy nói: “Tần thiếp gặp qua Hoàng thượng.”

Lý Cảnh nhìn Lương Tử Vân, nâng tay, mỉm cười nói: “Lương tiệp dư, miễn lễ.”

“Tạ Hoàng thượng.” Lương Tử Vân đứng dậy.

“Đêm đã khuya, sao Lương tiệp dư còn đi dạo hồ?” Lý Cảnh mỉm cười, có vẻ như tâm trạng bây giờ khá tốt.

Lương Tử Vân mỉm cười nói: “Chẳng phải Hoàng thượng cũng đang dạo hồ sao?”

Lý Cảnh cười nói: “Trẫm và Ngọc Yên có hẹn đêm nay gặp nhau, trải qua lễ Khất Xảo cùng nàng, đang chờ nàng ấy tới…” Đột nhiên hắn nhớ ra điều gì đó, hỏi Lương Tử Vân, “Đúng rồi, Lương tiệp dư cũng dự cung yến, giờ ngươi ở đây, vậy cung yến kết thúc rồi ư?”

Lương Tử Vân ngập ngừng, sau đó cười nói: “Dạ, Hoàng thượng, cung yến đã kết thúc.”

Lý Cảnh sửng sốt, lẩm bẩm: “Đã kết thúc? Sao Ngọc Yên còn chưa tới?”

“Tề quý phi vẫn chưa tới ạ?” Lương Tử Vân tựa như buột miệng, “Chẳng qua, tần thiếp thấy Tề quý phi rời khỏi Tụ Hà uyển từ lâu rồi.”

“Nàng ấy đã rời đi từ lâu?” Lý Cảnh ngẩn ra, chân mày nhíu lại.

Thấy thế, Lương Tử Vân mau chóng nở nụ cười nói: “Có lẽ là Tề quý phi có chuyện gì đó nên phải hoãn lại chăng?”

“Có lẽ thế.” Lý Cảnh gật nhẹ, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng không lên tiếng.

Lương Tử Vân đứng tại chỗ, ngửi mùi hương lạ kì thoang thoảng tỏa ra từ chiếc túi thơm, quan sát Lý Cảnh. Phát hiện hình như hắn chẳng có phản ứng đặc biệt gì với mình, có vẻ chưa bị túi thơm ảnh hưởng. Nhìn dáng vẻ của hắn, chắc vẫn đang suy nghĩ chuyện Tề Ngọc Yên lỡ hẹn.

Chuyện gì đang xảy ra?

Trông thấy Lý Cảnh như vậy, Lương Tử Vân cảm giác hơi hoảng hốt.

Không phải Vương Vị đã từng nói, chỉ cần nam tử uống Đoạt Phách, ngửi được hương Nhiếp Tâm này sẽ bị người dắt Nhiếp Tâm hấp dẫn sao? Nhưng Lý Cảnh hoàn toàn không thế! Chẳng lẽ người ngửi chưa đủ?

Nhưng bây giờ cũng đã thỉnh an xong, theo thường lệ Hoàng đế không lên tiếng lưu mình lại, nàng phải lui xuống. Nhưng chưa đạt được mục đích, nàng sao có thể rời đi? Không được, vất vả lắm mới có cơ hội, nhất định phải nắm thật chắc.

Lúc này, Lương Tử Vân ngó thấy ấm trà đặt trên bàn, mùi trà thoảng bay. Nàng ta cười chỉ vào ấm trà trên bàn, hỏi Lý Cảnh: “Hoàng thượng, đây là trà gì ạ? Thật thơm!”

Nghe vậy, Lý Cảnh nhanh chóng rời khỏi cõi thần tiên, thuận miệng nói: “Đây là trà Thanh Âm, Ngọc Yên nói vùng Mi Dương thường uống loại trà này. Trà này sau khi vào miệng, hương thơm kì lạ lan tỏa, có thể tiêu thực giải nhiệt, thư giãn tinh thần, hơn nữa dùng vào buổi tối, sẽ không làm hưng phấn khó ngủ. Trẫm và Ngọc Yên hay uống trà này vào tối.”

“Nghe kể thì có vẻ như trà này rất tốt.” Lương Tử Vân cười nói, “Chỉ là thần thiếp chưa uống bao giờ cả.”

Lý Cảnh thản nhiên cười cười, nhấc một chén trà nhỏ lên, rót nước trà trong ấm vào chén. Thoáng chốc, nước trà màu hổ phách đong đầy chén trà nhỏ.

Lý Cảnh đưa chén trà cho Lương Tử Vân, mỉm cười nói: “Lương tiệp dư nếm thử đi.”

Thấy Lý Cảnh tự tay rót trà cho mình, Lương Tử Vân thụ sủng nhược kinh, vội vã đón nhận chén trà, vui mừng nói: “Tần thiếp đa tạ Hoàng thượng.” Sau đó bưng chén trà, đặt môi lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hương thơm đặc biệt lấp đầy môi miệng.

“Lương tiệp dư thấy trà này ra sao?” Lý Cảnh cười hỏi.

Lương Tử Vân tươi cười, cúi đầu lại nhấp thêm một ngụm, bấy giờ mới cười trả lời: “Thơm mát lại ngọt, hương lạ khắp chốn, quả thật rất ngon.”

“Lương tiệp dư thích là được.” Lý Cảnh mỉm cười nói.

“Nếu Tề quý phi vẫn chưa tới, tần thiếp xin được hầu Hoàng thượng trong chốc lát.” Lương Tử Vân đánh bạo nói, “Vừa lúc tần thiếp muốn nhâm nhi thêm loại trà này.”

“Nếu Lương tiệp dư thích đến thế, ngày mai trẫm bảo Ngọc Yên đưa một ít tới cung ngươi là được.” Lý Cảnh đáp, cũng không đồng ý cho Lương Tử Vân ở lại.

Lương Tử Vân giật mình, nhìn Lục Ngọc tô cùng Ngẫu Phấn cao, cười nói: “Nhìn điểm tâm kia, tần thiếp cảm thấy có hơi đói. Liệu tần thiếp có thể mặt dày cầu Hoàng thượng thưởng hai miếng bánh?”

(Lục Ngọc tô: rau chân vịt chiên.

Ngẫu Phấn cao: bánh ngó sen.)

“Lúc trước ngươi chưa ăn gì ở cung yến sao?” Lý Cảnh ngước mắt, có chút kinh ngạc.

“Trước đó tần thiếp có dùng qua bữa tối, không thấy đói nên không ăn thêm gì cả.” Lương Tử Vân mang vẻ xấu hổ, “Chẳng hề nghĩ rằng đi một đoạn từ Tụ Hà uyển đến Lãm Nguyệt đình thôi mà giờ bụng đã đói meo rồi.”

Lương Tử Vân nghĩ gì, trong lòng Lý Cảnh biết rõ, chỉ là Lương

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


trướctiếp