Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 64: Khó Sinh


trướctiếp

Lý Cảnh cẩn thận đặt Tề Ngọc Yên lên giường, nhìn nàng cau mày, tay bưng lấy bụng, bởi vì đau đớn mà nhăn nhó, miệng phát ra tiếng rên rỉ be bé. Lòng hắn căng thẳng. Lúc này, áy náy, đau lòng, sợ hãi, cùng nhau trào dâng.

Hắn nắm chặt tay nàng, lẩm bẩm không ngừng: “Không sao đâu. Ngọc Yên, đừng sợ. Nàng và con đều ổn thôi.”

“Xin Hoàng thượng tránh ra một chút, để nô tỳ xem cho nương nương.” Trúc Vận tiến lên nói với Lý Cảnh.

Lý Cảnh lo lắng nhìn Tề Ngọc Yên, sau đó gật đầu: “Được.” Sau đó đứng dậy lùi sang một bên.

Phan Dửu Quân thấy Tề Ngọc Yên xảy ra chuyện, cũng đi theo vào, thấy tình cảnh này, bèn tới bên cạnh Lý Cảnh, nói: “Hoàng thượng, liệu có chuyện gì cần tần thiếp hỗ trợ ở đây không?”

Lý Cảnh nhìn Phan Dửu Quân, ngẩn ra, sau đó nói: “Phan quý nghi, chỗ này không cần ngươi giúp, ngươi về cung trước đi.”

Nghe Lý Cảnh nói vậy, Phan Dửu Quân sửng sốt một lúc, sau đó, nàng ta mới cắn môi, vẻ mặt oan ức nói: “Hoàng thượng sợ tần thiếp ở lại đây sẽ khiến Tề phi nương nương khó chịu ư?”

“Đúng thế!” Lý Cảnh trả lời vô cùng thẳng thắn.

Nói xong, ánh mắt hắn nhìn Tề Ngọc Yên đang vũng vẫy đau đớn, lo lắng nói: “Nếu biết sớm chuyện sẽ thành ra vậy, trẫm tình nguyện không cần giải Vân Mộng tàn cục kia.”

Nghe vậy, Phan Dửu Quân cứng ngắc, đứng sững tại chỗ.

“Phan quý nghi, hay là ngươi trở về trước đi.” Lý Cảnh thở dài một hơi, nói, “Trẫm không muốn Ngọc Yên lại khó chịu trong người.”

“Dạ, Hoàng thượng.” Vẻ mặt Phan Dửu Quân tối sầm, cắn môi, đành lui xuống.

Bấy giờ Trúc Vận sau khi xem cho Tề Ngọc Yên, vẻ mặt lo âu tới trước mặt Lý Cảnh, nói: “Hoàng thượng, có khả năng nương nương sẽ khó sinh.”

Nghe vậy, Lý Cảnh căng thẳng, thất thanh nói: “Khó sinh là sao?”

“Nương nương vẫn chưa đủ tháng đã sinh, thai vị trong bụng chưa hoàn toàn vào điểm, đương nhiên sinh sẽ có hơi khó khăn.” Trúc Vận giải thích.

Bởi vì sinh sớm, nên thai chưa hoàn toàn vào vị trí.

Mà nàng sinh sớm, là bởi vì mình nuốt lời, nàng và mình cãi nhau, khi giận dỗi rời đi, dẫm trượt rồi té ngã trên đất, vỡ nước ối.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Cảnh chất đầy day dứt cùng hối hận không thể nói thành lời.

Hắn cầm tay Trúc Vận, run giọng nói: “Vô luận thế nào, nhất định phải giúp Ngọc Yên bình an! Cái gì trẫm cũng không cần, chỉ cần nàng bình an!”

Trúc Vận giật mình, ánh mắt bất giác hơi lấp lánh, cô gật đầu, nói: “Nô tỳ hiểu.”

Đúng lúc này, Sử Viện Chính và Vương Vị dẫn theo bà đỡ đi vào, thi lễ với Hoàng thượng: “Hoàng thượng.”

Sắc mặt Hoàng đế trắng nhợt, nói: “Các ngươi nhanh xem cho Tề phi đi, phải đảm bảo nàng bình an!”

Sử Viện Chính chắp tay nói: “Thần nhất định cố hết sức.”

Vương Vị trông thấy Trúc Vận đứng ở bên, hai mắt đỏ bừng, bước lên trước an ủi: “Trúc Vận, cô cũng đừng lo, Sử Viện Chính đích thân ra tay, Tề phi nương nương chắc chắn không có việc gì.”

“Nương nương nhà tôi đương nhiên sẽ không sao rồi.” Trúc Vận lau nước mắt.

“Hoàng thượng, nếu Sử Viện Chính và Vương thái y đã tới rồi, Tề phi nương nương tất nhiên sẽ ổn, ngài vẫn nên tránh ra ngoài ạ.” Thường Hải tiến lên khuyên nhủ, “Ngài ở lại đây không hợp quy củ.”

Lý Cảnh nghe vậy, nhìn Tề Ngọc Yên đang nằm trên giường, trong lòng không nỡ.

Hắn nghĩ ngợi, bước vội tới, bắt lấy tay của Tề Ngọc Yên rồi nói: “Ngọc Yên, nàng sẽ ổn thôi. Ta ở bên ngoài chờ tin bình an của nàng cùng con.”

Tề Ngọc Yên nhắm mắt nằm ở trên giường, chỉ cảm thấy từng cơn đau thắt đánh úp đến. Kiếp trước nàng cũng đã từng sinh đẻ, nhưng hình như không đau đớn nhường này. Nàng biết Lý Cảnh ở cạnh mình, nhưng giờ nàng không còn nghe được hắn nói gì, chỉ cảm thấy cơn đau sắp xé rách mình ra.

Thấy Tề Ngọc Yên không đáp lại mình, Lý Cảnh buồn bã trong lòng, càng luyến tiếc buông tay.

Thường Hải vội tiến lên trước nói: “Hoàng thượng, hay là ngài ra ngoài trước đi. Người ở trong đây, các thái y cũng không tiện làm việc!”

Lý Cảnh chăm chú nhìn Tề Ngọc Yên một lúc, sau đó cúi người, hôn lên trán nàng, bấy giờ mới lưu luyến không rời bước sang bên.

Thường Hải liền tiến lên, vừa đẩy vừa khuyên Lý Cảnh ra ngoài điện.

Mọi người trong phòng gấp gáp tiến tới đỡ đẻ cho Tề Ngọc Yên.

Lý Cảnh đứng ở trước điện, nghe trong phòng truyền ra tiếng hét đau đớn tột cùng, cảm giác bản thân như nhúng trong chảo dầu.

Lúc này, trong lòng hắn ngoại trừ cảm giác áy náy, còn có sợ hãi vô cùng. Hắn chỉ cầu ông trời có thể giúp Tề Ngọc Yên thuận lợi qua cửa ải này, cho hắn có cơ hội để xin nàng tha thứ, dùng thời gian còn lại để bù đắp cho nàng.

Tiêu thái hậu và Trịnh Chước vừa được tin Tề Ngọc Yên trở dạ, cũng vội vàng tới Càn Dương cung. Hai người vào cung, bắt gặp Lý Cảnh đang đứng trước tẩm điện, giống như kiến bò trên chảo, đứng thẳng không yên.

“Cảnh nhi, tình hình Tề phi sao rồi?” Tiêu thái hậu tiến lên hỏi.

Lý Cảnh ngẩng lên khuôn mặt tái nhợt, nói: “Nghe nói thai vị chưa ổn định, e rằng sinh sẽ gặp chút khó khăn.”

Tiêu thái hậu vừa nghe, biến sắc, nói: “Nữ nhân sinh con, giống như dạo quỷ môn quan. Thai vị chưa vào, dễ một xác hai mạng.”

Lý Cảnh nghe xong, sắc mặt càng khó coi: “Vậy, vậy làm sao đây?” Làm Hoàng đế, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình bất lực đến vậy.

Tiêu thái hậu thở dài thườn thượt, nói: “Chỉ hi vọng Tề phi mẫu tử có thể cát nhân thiên tướng.”

“Chỉ là, tại sao Tề phi lại sinh đẻ ở trong Càn Dương cung?” Trịnh Chước cau mày, “Càn Dương cung là tẩm cung của Hoàng đế, sao lại cho phép thứ không hay ho này được?”

Lý Cảnh quắc mắt nhìn Trịnh Chước, trên mặt vô cùng tức giận: “Chẳng lẽ Tề phi muốn sinh, còn phải bắt nàng về Trọng Hoa cung ư? Hơn nữa, trong bụng Tề phi là con của Trẫm, thứ không hay ho là gì hả?”

Trịnh Chước nghe vậy, điếng người.

Tiêu thái hậu nhìn sắc mặt tức giận của Lý Cảnh, khẽ lắc đầu với Trịnh Chước.

Trịnh Chước đành phải im miệng, không dám nói thêm lời.

Trong điện truyền ra từng tiếng hét đau đớn của Tề Ngọc Yên, Lý Cảnh cảm thấy tim gan mình như bị ai đó kéo, đau tới chật vật.

Đột nhiên, cửa điện mở toang, Trúc Vận vội vã đi ra từ trong phòng, tới trước mặt Lý Cảnh, nghẹn ngào nói: “Hoàng thượng, hiện giờ Tề phi nương nương cực kỳ không ổn, sợ là, chỉ có thể giữ lại một người. Sử Viện Chính bảo nô tỳ tới hỏi, giữ đứa con hay Tề phi.” Câu cuối cùng, Trúc Vận bật khóc nói.

Nghe xong, Lý Cảnh ngây ngốc.

Con hay Ngọc Yên, chỉ có thể giữ lại một người?

Nhưng cả hai hắn đều không nỡ. Bảo hắn chọn thế nào?

“Trúc Vận, ngươi nghe đây, nhất định phải giữ lại đứa bé.” Trịnh Chước thấy Lý Cảnh không nói gì, nhanh chóng trả lời. Theo nàng ta, nếu như chỉ có thể giữ lại một, đương nhiên là đứa nhỏ. Giả sử Tề Ngọc Yên khó sinh mà chết, mình nhận nuôi đứa nhỏ càng là danh chính ngôn thuận.

Nghe vậy, Trúc Vận hoảng sợ, nhìn Lý Cảnh nói: “Hoàng thượng, thế là giữ đứa bé sao?”

Lý Cảnh dần dần thoát khỏi nỗi sợ trong lòng bình tĩnh trở lại, nói với Trúc Vận: “Đừng nghe Hoàng hậu nói, Trẫm đã nói, Trẫm chỉ cần Ngọc Yên bình an, còn lại đều không cần. Nếu quả thật chỉ có thể cứu lấy một,


trướctiếp