Sáng sớm ngày hôm sau, Tề Chí Huy dẫn theo Lục thị và ba đứa con tới Hoài Dương hầu phủ.
Hoài Dương hầu phủ ở Đông thành, Vinh Uy tướng quân phủ ở Tây thành. Từ Tề phủ đến Chung phủ sẽ xuyên thành mà đến.
Tề Chí Huy cùng hai nhi tử cưỡi ngựa, Tề Ngọc Yên và mẫu thân Lục thị ngồi trên xe ngựa, hai mẹ con tán gẫu qua lại.
Theo vòng lăn bánh xe, màn xe không ngừng phất lên, cảnh vật ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lướt qua.
Đột nhiên Lục thị nghiêng người qua, vén một góc mành bên cạnh Tề Ngọc Yên, chỉ vào phía xa xa nói: “Yên nhi, con nhìn kìa, chỗ đó là hoàng cung
đấy.”
Nghe mẫu thân nói, Tề Ngọc Yên vội nghiêng người nhìn theo.
Xa xa có một tòa thành cao lớn. Tường vây cao hơn ba trượng, cửa đỏ đinh
vàng, tường xám ngói xanh, thị vệ tuần bộ, gác cổng nghiêm ngặt, một
trận khí thế khiếp hồn ập vào mặt.
Lần đầu tiên nàng tỉ mỉ đánh giá hoàng cung từ bên ngoài như thế.
Nơi đó, từng giam hãm nàng sáu năm.
Ở nơi đó, nàng từng là sủng quan hậu cung, sóng vai cùng hắn đứng trên
đỉnh thiên hạ, không ngờ một khi rơi xuống, lại là thịt nát xương tan.
Nếu như ngay từ đầu không đứng ở nơi cao ngất đó, nếu có té chắc sẽ
không thảm như kia?
Nghĩ tới đây, mắt Tề Ngọc Yên từ từ thấm ướt. Nàng nhẹ nhàng buông mành xuống, quay đầu về.
“Yên nhi, sao con lại khóc.” Lục thị kinh ngạc nói.
Tề Ngọc Yên gạt nhanh nước mắt, cố cười nói: “Mẫu thân, con không sao cả.”
Lục thị ngập ngừng rồi hỏi: “Có phải Yên nhi sợ sẽ bị tuyển vào trong cung không?”
Nghe mẫu thân nói ra tâm sự trong lòng mình, Tề Ngọc Yên im lặng trong chốc
lát, rưng rưng nói: “Dạ, mẫu thân, nữ nhi không muốn nhập cung. Gần vua
như gần hổ, sơ sẩy, nữ nhi bị người ta hại thì không nói, chỉ sợ liên
lụy tới người trong nhà…” Nhớ tới thảm sự kiếp trước, Tề Ngọc Yên đã rơi lệ đầy mặt.
Nghe nữ nhi nói, trong lòng Lục thị cũng hơi lo
lắng, nhưng bà là đàn bà, đối với việc này không còn cách nào khác, đành thở dài một hơi, nói: “Sao mẫu thân đành lòng được chứ? Hay nói lòng
vua khó dò, nếu như con tiến cung được sủng thì may, nhưng nếu không
được sủng, về sau sống ra sao đây? Mẫu thân cũng chỉ mong con không bị
chọn trúng, có thể gả tới một gia đình bình thường, mẫu nữ chúng ta còn
có thể thường xuyên gặp mặt…”
Nghe mẫu thân thao thao bên tai, Tề Ngọc Yên nghĩ đến sắp tới mùng một tháng hai rồi, trong lòng tràn lên bất an và thấp thỏm.
Chẳng bao lâu đã tới Chung phủ. Chung gia hạ nhân vừa nhìn thấy xe ngựa của
Tề phủ, vồn vã tiến lên chào đón, giữ ngựa nghênh xe, mời khách nhân vào trong.
Bởi vì hạ nhân Tề phủ đã đưa bái thiếp* tới từ lâu nên Hoài Dương hầu Chung Đỉnh đã ở sẵn trong nhà chờ đón.
(Bái thiếp: thiệp bái phỏng.)
Tề Ngọc Yên là khách nữ, vào cửa liền có bà mụ đón nàng và mẫu thân tới
hậu viện gặp Chung phủ nữ quyến, còn Tề Thứ và Tề Ý theo Tề Chí Huy tới
đại sảnh tiền viện.
Mẫu nữ vừa tới trước một cái sân nhỏ, chợt
nghe thấy đằng trước truyền đến giọng nói trơn tru lưu loát của một nữ
tử: “Tề phu nhân và Tề cô nương tới rồi kìa!”
Nghe thấy lời này, Tề Ngọc Yên vội ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy bên cổng sân có một nữ tử mặc đồ màu hồng xinh xắn.
Nữ tử này là lần đầu nàng gặp ở kiếp này, nhưng kiếp trước đã được thấy từ lâu. Nàng là Lưu Tĩnh Ly thê tử của Chung Minh, phu nhân thế tử của
Hoài Dương hầu.
Phải nói, Lưu Tĩnh Ly này cũng coi như có chút
bản lĩnh, trị Chung Minh nghe lời răm rắp, thành thân được năm năm rồi,
Chung Minh vẫn rất quy củ, đừng nói nạp thiếp, đến thông phòng cũng
không có một ai, toàn tâm toàn ý chiều nàng ấy. Nữ tử như thế trong
thiên hạ, nếu có thể được phu quân yêu thương giống như Lưu Tĩnh Ly, có
lẽ là cực kỳ may mắn.
Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên cẩn thận đánh giá Lưu Tĩnh Ly, kể ra bộ dạng của nàng ấy không tính là đẹp vô cùng, nhưng làm thế nào mà có thể nắm chặt tâm của thế tử Hoài Dương hầu nhỉ? Chẳng lẽ đây chính là tình duyên ư? Mà thế tử Chung Minh còn như vậy, nếu
Chung Dục cưới nữ tử mình thích, chắc hẳn cũng sẽ như thế?
Thấy
Tề Ngọc Yên nhìn mình, Lưu Tĩnh Ly cũng nhìn kỹ Tề Ngọc Yên một phen.
Vừa nhìn, trong lòng nàng liền sợ hãi. Từ lâu đã nghe nữ nhi duy nhất
của Tề tướng quân sống ở quê nhà Mi Dương thay phụ mẫu làm tròn đạo
hiếu, nàng chưa từng gặp qua Tề gia cô nương. Không ngờ hôm nay vừa gặp, suýt chút nữa chói mù mắt nàng.
Lưu Tĩnh Ly không khỏi cảm thán
trong lòng, Tề gia cô nương quả thật dung mạo như thần tiên. Nếu nàng ấy hồi kinh sớm chút, danh hiệu đệ nhất mỹ nữ trong nhóm danh viện kinh
thành sợ rằng không thuộc về Phan Dửu Quân. Giờ đây hai người đều chờ
tuyển vào cung, như vậy nhất định sẽ có một trận long tranh hổ đấu.
Nghĩ tới đây, Lưu Tĩnh Ly bước nhanh tới, hành lễ với Lục thị: “Tề phu nhân, mời mau vào phòng!” Sau đó tới trước mặt Tề Ngọc Yên, cười nói: “Vị này là muội tử Tề gia đúng không?”
Tề Ngọc Yên cười hành lễ, nói: “Ngọc Yên xin chào tẩu tẩu Chung gia.”
“Ngọc Yên muội muội mau vào phòng.” Lưu Tĩnh Ly kéo tay Tề Ngọc Yên, dắt nàng vào phòng, cười với những người trong phòng: “Mọi người mau nhìn, bộ
dạng muội muội Tề gia thật xinh đẹp biết bao, bây giờ đang chờ tuyển vào cung, sợ rằng Hoàng thượng mà nhìn thấy là không rời nổi mắt.”
Nghe thấy Lưu Tĩnh Ly nhắc tới chuyện tuyển phi, Tề Ngọc Yên cười có chút gượng gạo.
Lục thị hiểu suy nghĩ trong lòng Tề Ngọc Yên, vội kéo nàng tới gặp người, xóa đề tài đi.
Ngồi trong phòng này, ngoại trừ lão phu nhân Chung gia vẻ mặt hiền hậu, còn
có mẫu thân của Chung Dục phu nhân Hoài Dương hầu Đoàn thị, nhị phòng
Hoàng phu nhân, còn có mấy người di nương. Bề dưới ngoài Lưu Tĩnh Ly còn có mấy vị tiểu thư chưa xuất giá. Trong đó có một người chẳng kém Tề
Ngọc Yên là mấy, là một cô nương tinh quái, chính là thân muội của Chung Dục Chung Xảo Trân.
Lúc Chung Xảo Trân nhìn thấy Tề Ngọc Yên,
biểu tình ngẩn ngơ, sau đó mặt mày hớn hở nói: “Dáng vẻ Ngọc Yên tỷ tỷ
thật đúng là hút mắt, chẳng trách ngày nào Ngũ ca cũng chạy tới Tề phủ.”
Nghe Chung Xảo Trân nói, căn phòng vốn đang huyên náo chợt im ắng.
Mọi người đều biết tên Tề Ngọc Yên đã đưa vào cung, sao có thể dây dưa tới
một nam tử khác được, nếu để Hoàng đế truy cứu, hai phủ Tề Chung không
thoát khỏi liên quan.
Thấy bầu không khí có chút gượng gạo, Tề
Ngọc Yên vội cười nhẹ nói: “Xảo nhi muội muội nói đùa. Chung công tử đến phủ lí là tìm gia huynh, Ngọc Yên làm gì có cơ hội gặp được Chung công
tử chứ.”
“Phải đấy.” Mẫu thân Chung Dục Đoàn thị vội vàng cười
nói: “Bộ dạng Ngọc Yên đẹp thế này, không chừng về sau làm quý nhân
trong cung đấy. Xảo Trân, con không được ăn nói lung tung, Ngũ ca con và Tề gia đại công tử luôn thân thiết, tới Tề phủ tìm Tề đại công tử cũng
là chuyện bình thường.”
Tề Ngọc Yên ngước mắt nhìn Đoàn thị, chỉ
thấy bà lúc này vẻ mặt nhã nhặn lịch sự mỉm cười. Đoàn phu nhân ở trong
kinh được biết tới là hiền danh*, hiếu thuận với lão phu nhân, thân
thiện với nhị phòng, khoan dung với nhi tức. Tề Ngọc Yên thầm nghĩ, nếu
như kiếp này không thể nhập cung, gả cho Chung Dục báo ân, có bà mẫu*
như Đoạn phu nhân cũng không phải chuyện xấu.
(Hiền danh: người có tài đức.
Bà mẫu: mẹ chồng.)
Lục thị cười nói: “Đúng rồi, vài ngày trước Yên nhi rơi xuống hồ, may được
Ngũ Lang cứu giúp, hôm nay Yên nhi tới đây còn muốn cảm tạ ơn cứu mạng
của Ngũ Lang.”
Chung lão phu nhân nghe Lục thị nói, nghĩ tới tôn
nhi nhà mình, vui mừng ra mặt: “Lục phu nhân nói quá rồi, những năm gần
đây Tề tướng quân tận tâm bồi dưỡng cho Ngũ Lang, nói cảm tạ phải là
Chung gia chúng ta mới đúng.”
Lời vừa ra, mọi người đỡ gia trưởng đứng lên, Tề Ngọc Yên ngồi yên ở bên, mỉm cười nghe, nhưng không đáp lời.
Chung Xảo Trân thấy Tề Ngọc Yên giống như nhàm chán, liền đứng dậy nói với
Chung lão phu nhân và Tề phu nhân: “Sáng nay lúc con ra cửa, thấy đúng
dịp mai trong vườn nở, hay là tôn nữ dẫn tỷ tỷ ra ngoài thưởng mai có
được không ạ?”
Chung lão phu nhân nhìn vẻ mặt mỉm cười của Lục
thị, cũng không phản đối, gật đầu cười nói với Chung Xảo Trân: “Vậy các
con đi đi!”
Chung Xảo Trân vui mừng kéo Tề Ngọc Yên ra sân, vào hoa viên của Chung phủ.
Tề Ngọc Yên thấy Chung Xảo Trân nhiệt tình với mình như vậy, trong lòng có hơi bất ngờ. Nhớ rõ kiếp trước lúc đến Chung phủ chỉ quan hệ qua lại
bình thường như nước với Chung Xảo Trân, không hề có chuyện ra ngoài
ngắm mai thế này mà? Sao Chung Xảo Trân kiếp này tựa hồ rất nhiệt tình
với mình?
Theo Chung Xảo Trân vào hoa viên hầu phủ, quả nhiên, có vài bông mai đỏ chớm nở tươi đẹp vô cùng. Tề Ngọc Yên cười nói: “Xảo
Trân muội muội, mai này hoa nở đẹp thật, so với mấy cây ở nhà ta còn nở
đẹp hơn nhiều!”
Chung Xảo Trân đắc ý, cười nói: “Mấy cây hoa mai
này là bảo bối trong nhà muội, còn nhiều tuổi hơn cả muội, phụ thân muội hay sai người tới chăm sóc.” Nói xong nàng ta liếc nhìn Tề Ngọc Yên
nói: “Phải rồi, Tề tỷ tỷ, nghe nói trong cung có vườn mai, cả vườn đều
là mai hoa, đẹp cực kỳ.”
Tề Ngọc Yên vừa nghe, ngẩn ra. Vườn mai
kia nàng có biết. Kiếp trước, nàng và Lý Cảnh hay ngắm mai ở vườn mai,
chỉ là, chuyện của kiếp trước, giờ đây nàng không muốn nhớ tới. Nghĩ đến đây, nàng ngẩng đầu, nhìn Chung Xảo Trân, sau đó cười nhẹ: “Thế ư?”
Chung Xảo Trân liếc mắt cười nói: “Sau này Tề tỷ tỷ vào cung, tự mình tới xem, chẳng phải sẽ biết à?”
Tề Ngọc Yên nói: “Chưa biết có vào cung hay không, vẫn chưa chắc chắn mà.
Hiện giờ chỉ là bức vẽ, chẳng biết có bị Thái Hậu chọn trúng hay không.”
Chung Xảo Trân nhìn Tề Ngọc Yên, trong mắt giống như có chút hâm mộ: “Vậy thì phải xem cơ duyên thế nào!” Nói tới đây, nàng ấy than nhẹ một tiếng:
“Đáng tiếc muội phải mấy tháng nữa mới cập kê, chứ không, muội cũng có
thể tham tuyển rồi.”
Nghe lời của Chung Xảo Trân, Tề Ngọc Yên
giống như hơi giật mình: “Xảo Trân muội muội có suy nghĩ này ư?” Kiếp
trước không quan hệ thân thiết với Chung Xảo Trân nên không biết nàng ấy có suy nghĩ này.
Sắc mặt Chung Xảo Trân phiếm hồng, cúi đầu cười cười.
Nhìn Chung Xảo Trân thẹn thùng, lại thêm bởi vì có quan hệ với Chung Dục, Tề Ngọc Yên có vài phần quý nàng ấy. Vì thế nàng mới khuyên nhủ Chung Xảo
Trân: “Xảo Trân muội muội, kỳ thật tiến cung làm phi, chưa hẳn đã là
chuyện tốt, nói thẳng ra cũng chỉ làm thiếp của người ta, sao so bì được với đương gia chủ mẫu? Nếu cho tỷ chọn, tỷ tình nguyện không tiến
cung.”
Chung Xảo Trân ngước mắt nhìn Tề Ngọc Yên, sau đó cắn môi, nói: “Tề tỷ tỷ, nếu tỷ gặp Hoàng thượng rồi, sẽ không nghĩ vậy đâu.”
Tề Ngọc Yên ngẩn ra: “Ngọc Yên muội muội gặp hắn rồi ư?”
Chung Xảo Trân lộ ra vẻ xấu hổ: “Năm ngoài Dương thái phó bị bệnh, phụ thân
tới Dương phủ thăm bệnh còn muội cũng tới Dương phủ tìm tôn nữ nhi của
Dương thái phó Ý Hàm. Đúng lúc Hoàng thượng cũng đến Dương phủ thăm
bệnh, lúc ngài ấy đi ngang qua hoa viên thì muội và Ý Hàm đang đứng ở
ban công bên trên, may mắn được nhìn thấy thiên nhan*.”
(Thiên nhan: khuôn mặt của vua.)
Nói tới đây, Chung Xảo Trân ngẩng đầu nhìn Tề Ngọc Yên, hai mắt lóe ra ánh
sáng khác thường: “Tề tỷ tỷ, tỷ có biết, muội… muội chưa từng gặp ai đẹp đến vậy, như thần tiên bất thực yên hỏa*. Nếu có thể gả cho nam tử như
thế, có làm thiếp cũng đáng giá.” Càng nói, giọng của Chung Xảo Trân
càng nhỏ, đầu cũng ngày càng thấp dần.
(Bất thực yên hỏa: không phải khói bếp nhân gian, thoát tục.)
Tề Ngọc Yên nhìn bộ dạng của Chung Xảo Trân, trong lòng “lộp bộp”. Hỏng
rồi, nhìn tình hình, e rằng tiểu cô nương đã động tâm với Lý Cảnh rồi.