Sau khi đoàn người Lý Cảnh rời đi, trong cung bỗng chốc yên ắng hẳn.
Cả Hoàng đế và Hoàng hậu không ở trong cung, mọi chuyện trong cung do
Tiêu Thái hậu làm chủ. Tề Ngọc Yên biết Thái Hậu lấy cớ mình đang mang
thai nên không thể làm việc vất vả, chủ động gánh vác trách nhiệm quản
lý chuyện trong cung, kỳ thật là không muốn giao quyền hành cho mình, sợ mình nhân cơ hội cướp quyền của cháu gái bà.
Về việc này, trong lòng Tề Ngọc Yên cũng cảm thấy không quan trọng, dù
sao bản thân cũng vui vẻ được nhàn hạ. Ngày ngày chơi hoa, luyện chữ
trong cung, rồi chuẩn bị một ít xiêm y giày dép cho bé con, cuộc sống
trái lại không quá buồn tẻ.
Thời tiết dần dần chuyển ấm, rảnh rỗi, nàng loanh quanh gần Trọng Hoa cung, thưởng ngắm hoa.
Mặc dù Thái hậu đề phòng nàng, nhưng cũng không bạc đãi nàng, dăm ba bữa lại đến thăm nàng, ăn uống ở trong cung.
Nàng cảm thấy, ngoại trừ trong thâm tâm không kìm nổi nỗi nhớ mong Lý
Cảnh thì mấy ngày này, dường như nàng không có chuyện nào không được như ý.
Thời gian ba tháng nói ngắn không ngắn, nói dài cũng chẳng dài. Trong
lúc Tề Ngọc Yên chờ đợi, rốt cuộc Lý Cảnh trở về. Nghe được tin tức này, trong lòng nàng vui sướng không thôi.
Ngày Lý Cảnh trở về, sau khi Tề Ngọc Yên nghỉ trưa liền đến Nhân Thọ
cung sớm bồi Tiêu Thái hậu, hai người cùng nhau chờ đợi người nam nhân
mà mình luôn mong nhớ kia trở về.
Ngồi trong Nhân Thọ cung cũng buồn chán, Tề Ngọc Yên chủ động nêu ý kiến giúp Tiêu Thái hậu sao chép kinh Phật.
Trước khi tiến cung, hồi nàng còn ở Mi Dương cũng thường xuyên sao chép
kinh Phật cho tổ mẫu Tề lão phu nhân. Bởi vậy, nàng làm công việc chép
kinh Phật này vô cùng thuần thục.
Khi Tề Ngọc Yên chép được một lúc, Tiêu Thái hậu rảnh rang bèn quan sát.
Thấy chữ viết của Tề Ngọc Yên thẳng đẹp, bà không khỏi gật đầu khen: “Tề phi viết rất tốt! Chữ chép tay cực kì đẹp, quả nhiên nét chữ như nét
người mà!”
“Thần thiếp tạ Thái hậu khen.” Tề Ngọc Yên ngẩng đầu mỉm cười.
Tiêu Thái hậu cười, chăm chú nhìn cái bụng Tề Ngọc Yên nổi lên rõ rệt,
bà kéo tay Tề Ngọc Yên, dẫn nàng tới cái tháp bên cạnh ngồi xuống, vừa
mở miệng nói: “Tề phi, con cũng nên nghỉ ngơi chút đi. Hiện giờ con bụng mang dạ chửa đã bảy tháng rồi, đừng lao lực quá độ.”
“Hồi Thái hậu, thần thiếp không thấy mệt ạ.” Tề Ngọc Yên mỉm cười đáp.
“Không mệt cũng phải nghỉ chút.” Tiêu Thái hậu vỗ về tay Tề Ngọc Yên, mỉm cười nhìn nàng.
Tuy rằng sau khi mang thai, thân hình Tề Ngọc Yên có hơi đẫy đà, nhưng
vẫn môi hồng da trắng, dáng vẻ nhanh nhẹn, không sưng phù giống người
đang có bầu, gương mặt sạch gọn như gốm trắng tinh tế. Nếu không nhìn
bụng của nàng, hoàn toàn không nhận ra nàng đã là phụ nữ có bầu.
Thấy vậy, Tiêu thái hậu không kìm được thở dài trong lòng, giai nhân như thế, không trách được đứa con trai của mình quan tâm nàng ấy đến vậy.
Nếu không phải sợ cháu gái Trịnh Chước sau này bơ vơ không nơi nương
tựa, kỳ thật bà cũng không muốn nhúng tay vào chuyện trong phòng của nhi tử. Có đôi khi nhìn thấy tình cảnh như nước với lửa của Lý Cảnh và
Trịnh Chước, bà cũng nghĩ, rốt cuộc lúc trước mình ép Lý Cảnh cưới Trịnh Chước, lập con bé làm Hậu có phải là sai lầm không?
Nghĩ đến đây, bà thở dài thườn thượt. Chỉ mong Tề Ngọc Yên có thể sinh
một đứa con trai, rồi dưỡng nó dưới gối Trịnh Chước, cho con bé có cái
dựa vào, mình cũng coi như hoàn thành tâm nguyện, về sau không quản
chuyện của nhóm hậu bối nữa.
Nhưng mình và Trịnh Chước làm vậy, dù sao cũng là cướp con của Tề Ngọc Yên.
Mấy ngày nay, bà thấy Tề Ngọc Yên vì con mình mà tất bật chuẩn bị đồ cho nó, bà biết, Tề Ngọc Yên vô cùng chờ mong đứa bé này, trong lòng vẫn
cảm thấy hơi có lỗi với Tề Ngọc Yên. Chẳng qua, mặt khác bà lại nghĩ
tới, Tề Ngọc Yên cho Trịnh Chước đứa bé này, dựa vào việc Lý Cảnh sủng
ái cô nàng như vậy, nàng vẫn có thể sinh nữa, nàng ta vẫn sẽ có đứa con
bên mình thôi!
Vì vậy, Tiêu Thái hậu áy náy trong lòng kéo tay Tề Ngọc Yên, cười nói:
“Tề phi này, lần sinh đầu sẽ có hơi vất vả, sinh lần hai sẽ dễ dàng hơn
nhiều. Con cần phải nhân lúc còn trẻ, sinh nhiều tôn tử cho ai gia vào
nhớ.”
Nghe thế, Tề Ngọc Yên đỏ mặt, ngượng ngùng gật đầu, nói: “Tất nhiên thần thiếp sẽ cố hết sức.”
Đúng lúc này, Trương ma