Nhớ năm đó, trước khi Tiêu Thái hậu xuất giá, cũng từng xinh đẹp có một
không hai tại kinh thành. Bởi vậy, bà mới lọt vào mắt Hoàng hậu lúc bấy
giờ, kết đôi với Thái tử làm Thái tử phi. Sau đó Thái tử đăng cơ, chính
là Hoàng đế Nguyên Long sau này, bà trở thành Hoàng hậu.
Ngay từ đầu, Hoàng đế Nguyên Long cũng thích bà, bà có một đoạn thời
gian vui vẻ. Nhưng mới mẻ qua đi, Hoàng đế Nguyên Long liền gạt bà sang
bên, hàng đêm lưu luyến bụi hoa. Còn bà rõ ràng khổ sở trong lòng, lại
vẫn phải làm ra dáng vẻ một vị Hoàng hậu khoan dung độ lượng, đối xử hòa nhã với nhóm tần phi của ông.
Về sau, Lương Vương tặng cho Hoàng đế Nguyên Long một mĩ nhân họ Hứa,
Hoàng đế Nguyên Long bị nàng ta mê hoặc, từ đó chỉ chuyên sủng một mình
nàng ta, lục cung vì vậy mà thành một lớp vỏ rỗng tuếch. Đối với chuyện
này, bà càng thêm đau lòng không thôi, thầm rơi không biết bao nhiêu
nước mắt. Không ngờ mọi chuyện đều bị Lý Cảnh vẫn còn nhỏ năm ấy nhìn
thấy hết.
Thấy trên gương mặt mẫu thân hiện lên vẻ bị thương, Lý Cảnh biết không
nên nhắc tới nỗi đau của mẫu thân, trong lòng có chút không đành lòng,
vội vàng khuyên nhủ: “Mẫu hậu cũng đừng thương tâm, chuyện đều đã qua.
Nhưng nhi thần thật sự không muốn giống như phụ hoàng.”
Nghe vậy, Tiêu Thái hậu thở dài, nói: “Con làm như vậy, đương nhiên là
lo lắng tới cảm nhận của Tề quý tần, nhưng con có nghĩ tới, A Chước mới
là người vợ đầu của con không, con nhiều năm chưa từng tiến vào Khôn
Dương cung một bước, con bé đau lòng dường nào? Chắc chắn nước mắt con
bé chẳng kém mẫu hậu năm đó.”
Nghe mẫu thân nhắc tới Trịnh Chước, Lý Cảnh cau mày nói: “Nhưng mà việc
cưới Trịnh Chước đó chẳng phải điều nhi thần mong muốn. Nhi thần luôn
luôn bất hòa với Trịnh Chước, mẫu hậu vẫn luôn biết mà.” Ý của hắn là,
Hoàng hậu rõ ràng là do người bắt ép đưa cho con.
“Bất kể là con muốn hay không, con đã cưới con bé, thì phải đối xử tử tế với nó.” Tiêu Thái hậu nói, “Hơn nữa, A Chước là con gái của tỷ tỷ ta,
cũng là biểu muội của con. Khi trước cũng do ta làm chủ, thú nó tiến
cung vào. Nếu như A Chước sống không tốt, con bảo mẫu hậu còn mặt mũi
nào gặp bác của con?”
Nói tới đây, Tiêu Thái hậu ngẩng đầu nhìn Lý Cảnh, thành khẩn nói: “Cảnh nhi, nếu con thật lòng thích Tề quý tần, mẫu thân cũng không can thiệp
các con, nhưng một tháng con vẫn nên dành ra mấy ngày ở bên Hoàng hậu
mới phải chứ.”
Lý Cảnh lặng im một lúc rồi lắc đầu nói: “Mẫu hậu, những chuyện khác,
nhi thần đều có thể nghe theo người. Coi như nhi tử tới bên Hoàng hậu,
chưa được mấy câu đã tranh cãi, mọi người hà tất phải rời đi trong sự
tức tối? Nên là, mẫu hậu, việc này, xin thứ cho nhi thần khó mà vâng lời được.”
“Con…” Không ngờ tới nhi tử lại quyết giữ ý mình đến vậy, sắc mặt Tiêu Thái hậu trầm xuống, tức giận tới nói không thành lời.
Thấy sắc mặt mẫu thân không tốt, Lý Cảnh khom người hành lễ, nói: “Mẫu
hậu, đã tới lúc nhi thần phải vào triều rồi, xin cáo lui trước.” Nói
xong tính xoay người, muốn rời khỏi nơi thị phi này.
“Ừ.” Tiêu Thái hậu gật đầu, lại lạnh giọng nói, “Phải rồi, Cảnh nhi, dù
thế nào thì việc Hoàng đế ngủ bên ngoài Càn Dương cung thời gian dài
cũng không hợp với lễ nghi. Từ hôm nay trở đi, con trở về Càn Dương cung ngủ nghỉ, không được tới Chiêu Thuần cung qua đêm.”
Lý Cảnh ngây ra, nhưng hắn cũng không muốn đối chọi với mẫu thân, chỉ
đành gật đầu đáp: “Nhi thần tuân mệnh!” Sau đó vội vã rời đi.
Buổi trưa, Lý Cảnh vẫn tới Chiêu Thuần cung dùng cơm.
Ăn được một lúc, hắn đột nhiên buông đũa bạc xuống, thở dài.
Thấy tình hình vậy, Tề Ngọc Yên cho rằng thân thể hắn khó chịu, nên cũng đặt đũa bạc xuống, ân cần hỏi han: “Hoàng thượng sao thế? Người không
thoải mái ư?”
Lý Cảnh nâng mắt nhìn Tề Ngọc Yên, than thở: “Ngọc Yên, từ nay trở đi, sợ là ta không thể tới Chiêu Thuần cung qua đêm rồi.”
Nàng sửng sốt, hỏi: “Tại sao?”
“Mẫu hậu nói, Hoàng đế ở lại Càn Dương cung