Cung yến được bày tại Dật Hòa điện phía đông Nhân Thọ cung.
Tề Ngọc Yên theo sau Phan Dửu Quân vào trong điện, đã thấy trong điện bày biện xong xuôi hết tất cả.
Chính giữa Dật Hòa điện xếp ba cái bàn. Tiêu thái hậu ngồi ở giữa, Trịnh
hoàng hậu ngồi ở bên phải bà. Còn chỗ bên trái Tiêu thái hậu đương nhiên là giành cho Hoàng đế Lý Cảnh.
Phía dưới xếp bốn cái bàn, trái phải mỗi bên hai.
Dựa theo vị phân cao thấp, Lương Tử Vân và Tề Ngọc Yên ngồi bên trái, Phan Dửu Quân và La Xảo Nhi ngồi bên phải.
Trong lúc chờ Lý Cảnh, mọi người cùng ngồi trong điện tán gẫu. Tiêu thái hậu
cực kỳ ân cần với mọi người, dần già, mọi người không còn ngại ngùng
nữa, nói chuyện một cách tự nhiên. Phan Dửu Quân thấy Tiêu thái hậu hình như rất thích nghe một vài chuyện lạ ngoài cung, nên kể một vài câu
chuyện lạ kì mà mình nghe được cho bà, khiến Tiêu thái hậu vô cùng thích thú.
Nghe tiếng nói dịu nhẹ của Phan Dửu Quân, Tề Ngọc Yên chợt
nhớ về lúc ả tới Lan Vu cung kiếp trước, kể lại người nhà chết thảm thế
nào, Huyên nhi bị hại ra sao, cũng bằng chính cái giọng này. Đột nhiên
Tề Ngọc Yên thấy trong lòng bức bối, cũng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ
ngồi ở bên, như thả mình vào một thế giới khác.
Bất chợt, tiếng một thái giám hét vang to: “Hoàng thượng giá đáo!”
Nghe tiếng thái giám, Tề Ngọc Yên giật mình, thân thể không kìm được khẽ run lên.
Cuối cùng hắn đã tới.
Thấy mọi người lục tục đứng lên, Tề Ngọc Yên cũng nhanh chóng đứng dậy, cùng mọi người hành lễ. Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, Tề Ngọc Yên quỳ trong điện, rạp người trên đất, hai tay đặt chéo, để trên mặt
đất, trán áp nhẹ lên mu bàn tay.
Rất nhanh, bước chân của nam tử
tới trước người Tề Ngọc Yên, không dừng lại trước nàng như kiếp trước,
mà tiếp tục đi thẳng tới chỗ Tiêu thái hậu. Tiếp đó là giọng nói vừa
thân thương lại vừa xa lạ của Lý Cảnh vang lên bên tai nàng: “Nhi thần
gặp mặt mẫu hậu.”
Tiêu thái hậu nhìn nhi tử trìu mến, mỉm cười nói: “Cảnh nhi, con tới rồi.”
Trịnh hoàng hậu cúi người thi lễ với Lý Cảnh, nói: “Thần thiếp gặp mặt Hoàng thượng.”
Lý Cảnh liếc nhìn Trịnh hoàng hậu, nở một nụ cười hời hợt, lạnh giọng nói: “Hoàng hậu miễn lễ.” Cũng không hề nói thêm gì với Trịnh hoàng hậu, tới ngay chiếc bàn phía bên trái Tiêu thái hậu ngồi xuống.
Thấy
Trịnh hoàng hậu đứng như trời trồng, sắc mặt tựa hồ có chút xấu hổ, Tiêu thái hậu vội vàng nói: “A Chước, con cũng ngồi xuống đi.”
“Tạ mẫu hậu.” Trịnh hoàng hậu gượng cười, xoay người trở về bàn.
Nhìn dáng vẻ của Trịnh hoàng hậu, Tiêu thái hậu thở dài trong lòng. Một
người là nhi tử thân sinh của mình, một người là chất nữ ruột của mình,
ai cũng đều có dòng máu Tiêu gia chảy trong huyết quản, nhưng quan hệ
của hai người lại giống như mèo và chuột vậy, không thể ở cùng một chỗ.
May thay, hiện giờ có thêm bốn phi tần mới vào cung. Bốn người này đều
do mình tuyển chọn kỹ càng, mặc dù Tề Ngọc Yên là ngoài ý muốn, nhưng ba tần phi kia cũng được coi là mĩ nhân trăm dặm mới tìm được một, chắc
hẳn nhi tử sẽ phải ưng được một người chứ?
Nghĩ tới đây, Tiêu
thái hậu chỉ vào bốn vị nữ tử bên dưới, cười nói với Lý Cảnh: “Đây là
những phi tần mới trúng tuyển, Cảnh nhi chưa từng gặp đâu.”
Lý
Cảnh nhìn lướt qua bên dưới, chỉ thấy bốn nữ tử đang hành lễ nằm rạp
trên mặt đất. Hắn thản nhiên mở miệng: “Tất cả đều bình thân đi.”
Đám người Tề Ngọc Yên vội vã tạ ân, đứng dậy ngồi vào lại bàn của mình.
Tiêu thái hậu cười nói: “Dưới kia, mấy vị tần phi theo vị phân cao thấp,
từng người tiến lên trước thánh đi, để Hoàng đế có thể nhìn ngắm các
ngươi thật rõ.”
“Dạ vâng.” Bốn người đồng thanh đáp.
“Lương dung hoa, bắt đầu từ ngươi đi.” Tiêu thái hậu nói.
“Tần thiếp tuân chỉ.” Lương Tử Vân gật đầu, sau đó chậm rãi đứng dậy, mỗi
bước như hoa sen nở tới giữa điện, hành lễ với Lý Cảnh, dịu dàng nói:
“Tần thiếp Lương Tử Vân, ra mắt Hoàng thượng.”
“Lương dung hoa.” Lý Cảnh thờ ơ cười, nói: “Được rồi, trẫm đã nhớ, về chỗ đi.”
Thấy Lý Cảnh không để mắt tới Lương Tử Vân mới tiến cung, gương mặt củaTrịnh hoàng hậu vốn bởi vì bị Lý Cảnh lạnh nhạt mà hơi tái, hồi phục lại vài
phần màu sắc.
Lương Tử Vân thấy Lý Cảnh không nhìn mình nhiều,
trong mắt không giấu nổi vẻ thất vọng. Nàng hơi cắn môi, sau đó cúi đầu
hành lễ, mang tủi hờn trở về.
“Phan tần, tới lượt ngươi.” Tiêu thái hậu thấy Lương Tử Vân thất bại, vội gọi Phan Dửu Quân.
Tiêu thái hậu vừa dứt lời, Phan Dửu Quân nhẹ nhàng đứng dậy, hít một hơi
thật sâu, chầm chậm bước tới, hành lễ với Lý Cảnh, dùng giọng nói mềm
chảy nước nói: “Tần thiếp Phan Dửu Quân ra mắt Hoàng thượng.” Nói xong
hơi ngẩng đầu lên, mỉm cười, dùng đôi mắt như làn nước mùa thu nhìn Lý
Cảnh. Thân là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, nàng ta có vài phần tự tin vào dung mạo của chính mình.
Lý Cảnh nâng mắt, nhìn lướt qua Phan Dửu Quân, gật đầu, nói: “Phan tần à, ngươi cũng trở về đi.”
Thấy Lý Cảnh lạnh nhạt với mình y như Lương Tử Vân, tươi cười trên mặt Phan
Dửu Quân thoáng chốc trở nên cứng đờ. Không nghĩ tới, Lý Cảnh nhìn thấy
dung mạo động lòng người của nàng rồi mà vẫn dửng dưng như cũ. Nàng cắn
răng, cố nhịn sự chênh vênh trong lòng, cười duyên nói: “Tạ hoàng
thượng.” Sau đó nhẹ nhàng lui xuống.
“Tề quý nhân.” Tiêu thái hậu nhìn Tề Ngọc Yên, dùng ánh mắt ra lệnh cho nàng.
Nghe thấy tiếng Tiêu thái hậu, trong chớp mắt hô hấp của Tề Ngọc Yên loạn
lên. Kiếp trước, trước khi làm lễ, Lý Cảnh đã lén đưa tình với nàng, nên lúc nàng ra mắt hắn cũng không đến nỗi căng thẳng lắm. Kiếp này, mình
dùng gương mặt này gặp hắn sẽ ra sao đây?
Tề Ngọc Yên chậm rãi
đứng lên, kéo thân mình cứng đờ, nhắm mắt tới trước mặt Lý Cảnh, hành lễ với hắn, nói: “Tần thiếp Tề Ngọc Yên ra mắt Hoàng thượng.”
Lý Cảnh thấy Tề Ngọc Yên đeo mạng che mặt, trong lòng có chút tò mò, liền hỏi: “Tại sao ngươi phải che mặt?”
Tề Ngọc Yên cúi đầu nhẹ giọng đáp: “Tháng trước tần thiếp sinh bênh, da
mặt vàng đen, cực kì xấu xí, đành phải che lại, tránh khiến cho Bệ hạ
nhìn thấy bộ mặt xấu xí của tần thiếp mà mất hứng.”
Lý Cảnh nhìn Tề Ngọc Yên một lúc, cảm giác giọng nói của nàng ấy có chút quen quen.
“Ngẩng đầu nhìn Trẫm.” Lý Cảnh đột nhiên nói.
Nghe Lý Cảnh nói, Tề Ngọc Yên hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ ngẩng đầu, nhìn Lý Cảnh, khẽ thốt lên: “Hoàng thượng.”
Nhìn ánh mắt của Tề Ngọc Yên, chẳng hiểu sao tim Lý Cảnh nảy lên. Hắn cảm
giác mình từng gặp nàng ấy ở đâu đó, nhưng không tài nào nhớ nổi.
“Tháo mạng che mặt xuống, để Trẫm nhìn.” Hắn lên tiếng.
Nghe hắn nói vậy, thân mình Tề Ngọc Yên hơi chấn động. Lời của Hoàng đế,
nàng nào dám không nghe, chỉ đành chậm rãi đưa tay lên, nhẹ nhàng tháo
xuống mạng che mặt của mình.
Lý Cảnh chăm chú theo dõi Tề Ngọc Yên.
Phía dưới mạng che mặt, là một gương mặt hắn chưa từng gặp qua, hoàn toàn xa lạ. Da thịt đúng như lời nàng nói, vừa đen vừa vàng, cực kỳ xấu xí,
nhưng nhìn nàng, lại không có cảm giác khó chịu, vẫn cảm giác thân thuộc quanh quẩn đầu tim, không xua đi được. Lý Cảnh nhìn chằm chằm vào nàng
một lúc, vẫn không nghĩ ra được tại sao lại có cảm giác như vậy với
nàng, đành phải khẽ thở dài, nói: “Ngươi về chỗ đi.”
“Dạ.” Tề Ngọc Yên hành lễ, định bụng đeo lại mạng che mặt.
Đúng lúc này, Trịnh hoàng hậu cất tiếng: “Tề quý nhân, sắp khai yến rồi,
ngươi còn đeo mạng che mặt làm gì nữa?” Bởi vì Lý Cảnh nói nhiều với Tề
Ngọc Yên thêm vài câu, nàng ta liền bất mãn với Tề Ngọc Yên. Lại nghe
thấy Lý Cảnh khẽ thờ dài, chắc hẳn tiếc hận dụng mạo của Tề Ngọc Yên,
nên nàng ta cố ý muốn trưng khuôn mặt xấu xí của Tề Ngọc Yên ra trước
mắt hắn.
Nghe Trịnh hoàng hậu nói, tay Tề Ngọc Yên đang đeo mạng
che mặt hơi khựng lại bên má. Dừng một chút, nàng lại bỏ khăn che mặt
xuống, cất vào trong tay áo, cung kính nói với Trịnh hoàng hậu: “Hồi
Hoàng hậu nương nương, tần thiếp sẽ không đeo nữa.”
Nhìn bộ mặt
xấu xí của Tề Ngọc Yên, Trịnh hoàng hậu càng nhìn càng thấy nàng ta
chướng mắt, nhíu mày nói: “Nhìn bộ dạng xấu xí này của ngươi, thật khiến người ta khó chịu. Sau này ngươi cứ ở trong tẩm cung dưỡng bệnh là
được, không cần tới Khôn Dương cung thỉnh an hằng ngày đâu. Đỡ cho sáng
sớm bản cung trông thấy tâm trạng lại kém.”
Nghe Trịnh hoàng hậu
ghét bỏ mình, đầu tiên Tề Ngọc Yên sửng sốt, rồi trong lòng lập tức mừng rơn. Không cần phải tới Khôn Dương cung thỉnh an Hoàng hậu, bản thân có thể lấy việc dưỡng bệnh làm cái cớ, ngày ngày co đầu rụt cổ bên trong
Chiêu Thuần cung không ra khỏi cửa, chắc sẽ nhanh chóng bị người đời
quên mất thôi? Nghĩ tới đây, nàng kiềm chế kích động trong lòng, vội
vàng đáp: “Tần thiếp cẩn tuân lệnh của Hoàng hậu nương nương!”
Nghe Trịnh hoàng hậu nói như vậy, quả thực có mất đi phong độ của một hoàng
hậu, Lý Cảnh hơi cau mày. Hắn ngẩng đầu, nhìn Tề Ngọc Yên bị Trịnh hoàng hậu chế nhạo, lại phát hiện nàng ta dường như không thấy lúng túng,
trái lại có chút vui sướng. Lý Cảnh thầm nghĩ, Tề quý nhân này hẳn có ý
đồ đây.
“Xuống đi.” Trịnh hoàng hậu không nhịn được xua tay.
“Dạ.” Tề Ngọc Yên vội vàng đáp.
Lúc này, mắt nàng lướt qua ánh mắt bén nhọn tựa chim ưng của Lý Cảnh, “vụt” đâm về phía nàng. Nàng sững người, chẳng lẽ mình vui mừng quá mức tới
nỗi lộ hết lên mặt rồi? Trong lòng nàng hoảng hốt, nhanh chóng cúi đầu
trở về chỗ ngồi của mình.
“La mĩ nhân, mau tới gặp qua Hoàng đế
đi.” Tiêu thái hậu vẫy tay với La Xảo Nhi. Bởi vì La Xảo Nhi nhỏ tuổi
nhất, trong lòng Tiêu thái hậu yêu mến nàng hơn vài phần.
“Dạ.”
La Xảo Nhi lên tiếng, bước nhanh lên trước, tới trước mặt Lý Cảnh, hành
lễ: “Tần thiếp La Xảo Nhi ra mắt Hoàng thượng.” Có lẽ lúc nói có chút
xấu hổ, giọng nói sợ sệt của La Xảo Nhi có chút run rẩy, càng lộ ra vẻ
đáng yêu khiến người ta thương.
Thấy bộ dạng căng thẳng của La
Xảo Nhi, Lý Cảnh cười dịu dàng với nàng ấy, nói: “Được rồi, Trẫm đã
thấy, ngươi cũng mau trở về đi.”
La Xảo Nhi tạ ân, trở về bàn mình như chạy trốn. Chờ nàng ngồi xuống, thở hổn hển khe khẽ, hai má vẫn đỏ bừng như cũ.
Bốn tần phi diện thánh xong, chỉ có La Xảo Nhi được Lý Cảnh đối xử dịu
dàng, trong lòng mọi người đều phỏng đoán, phải chăng La Xảo Nhi đã lọt
vào mắt xanh của Hoàng đế?
Tề Ngọc Yên lén nhìn Phan Dửu Quân và
Lương Tử Vân. Chỉ thấy trong mắt hai người bọn họ lộ ra vẻ thất vọng,
nhưng trên mặt vẫn duy trì tươi cười đúng mực, còn trên mặt Trịnh hoàng
hậu, đã không thể che giấu nổi mây đen từ lâu.