Nếu không phải
điện thoại của cậu ta vẫn giữ liên lạc bình thường, Doãn Manh cũng cảm
thấy có phải cậu ta mắc phải bệnh nan y gì rồi hay không. Theo lý thuyết nam sinh cái tuổi này chính là khoảng thời gian thân thể cường tráng,
không phải cứ phát sốt một cái là xin nghỉ ba ngày.
Trần Tư Dĩnh
cùng bọn Hàn Siêu cũng cảm thấy chuyện có chút không thích hợp, nhưng
hỏi chết hỏi sống Lâm Kha cũng cắn chết nói là phát sốt.
Gần đây
chính là thời điểm học tập khẩn trương cho kỳ thi cuối kỳ, tuy nói Lâm
Kha bình thường cũng chưa từng cố gắng qua ╮(╯▽╰)╭, nhưng vắng mặt lâu
như vậy, bỏ lỡ giáo viên ôn tập tổng kết những điều quan trọng trước kỳ
thi cuối kỳ, chuyện chắc chắn không thể nào là không quan trọng.
Đáng tiếc bây giờ các bạn học đều căng thẳng không có dư thừa tinh lực, còn
có hai tuần lễ thi cuối kỳ, tất cả mọi người đang liều mạng học tập.
Thậm chí hiện tại Doãn Manh có chút ý tưởng vô cùng không hiền hậu, Lâm
Kha vẫn không đến, có khả năng cô có thể vượt qua cậu ta hay không?
Nhưng một giây sau cô liền đóng băng loại may mắn này trong lòng. (╯‵□′)╯︵┻━┻ làm sao có khả năng! Cậu ta tới cũng chưa bao giờ nghe giảng, có lên
lớp hay không khác nhau cái con khỉ! Nói như vậy đi học đối với Lâm Kha
hầu như là không có tác dụng, so với Doãn Manh, cậu ta mới giống như
nhân vật trùng sinh chân chính. Năng lực hấp thụ có chút chậm, duy chỉ
thiếu chiều cao mà thôi.
Bài thi nhỏ bài luyện tập nhỏ đến cuối
kỳ được gọi là một bài nối tiếp một bài, cảm giác như bài thi toàn một
học kỳ, đến hai tuần lễ này các thầy cô giáo điên cuồng phát ra.
Mọi người làm bài thi điên cuồng như chó tự bảo vệ mình cũng khó khăn, không còn tinh lực dư thừa nghĩ đến học thần Lâm Kha nữa.
Mà ngay cả lúc nguy nan bực này, Doãn Manh vẫn kiên trì ghi chép hai phần bài vở như cũ.
"Quả thực là chân ái!" Trần Tư Dĩnh tổng kết lại nói.
Doãn Manh vẻ mặt oán niệm nhìn về phía Trần Tư Dĩnh: "Tớ là bị buộc." Nói xong cô lấy di động đưa cho Trần Tư Dĩnh.
Phía trên là tin nhắn của Lâm Kha, mấy cái chữ to rõ ràng: ghi chép bài thật tốt cho tôi, nếu không cuối kỳ tự mình ôn tập.
Ngay từ lúc thi giữa kỳ Trần Tư Dĩnh đã cảm nhận được tác dụng thần kỳ của
giảng đường học thần, cũng không nói mát nữa, lập tức đưa di động trình
cho Doãn Manh: "Chép cho tốt, cuối kỳ phải dựa vào cậu."
"Chỉ có
điều, Kha thần thật sự không có sao chứ? Lâu như vậy cũng không tới đi
học, nếu không chúng ta đi thăm cậu ấy một chút nhé?" Lý Lộ hỏi.
Trịnh Gia Thạc cũng sáp tới: "Lại nói hình như nhà Kha thần cũng ở gần trường học á ~ hôm nay chúng ta tan giờ học có thể đi thăm một chút ah."
Doãn Manh vẻ mặt nghiêm túc vung vẫy một tờ bài thi: "Đã làm hết rồi sao?"
Bài thi trắng lóa chói mù vẻ mặt chờ mong của đám người bao quanh.
"Tớ, tớ, tớ vẫn nên làm bài thi trước thôi." Lý Lộ nuốt ngụm nước miếng, buồn thảm kéo quần lên chạy mất.
Để vì buổi tối chơi nhiều thêm hai phút, mười phút sau tiết học trên căn
bản mọi người trừ đi nhà vệ sinh đều ở đây làm bài thi. Có lẽ là có liên quan đến chấn nhiếp của học bá, không còn người hô lên lời "Không làm
không nộp" như thế nữa.
Học sinh một khi lơi lỏng, liền khó kìm lòng nổi. Tất cả mọi người đang học, cậu cũng không nên không học.
Nếu như học bá cũng không học, mọi người sẽ cảm giác nguy cơ yếu đi một ít. Hơn nữa dưới tình huống, mấy ngày nay người chuyên môn truyền bá năng
lượng phụ - học thần Lâm Kha kia xin nghỉ ở nhà, không có người tham
khảo học tập, cảm giác cạnh tranh dĩ nhiên là mạnh hơn.
Đối với
những chuyện này, trái lại Doãn Manh cũng không có cảm giác quá lớn. Dù
sao những nhân tố bên ngoài này đã rất khó ảnh hưởng đến cô, trước mắt
có thể ảnh hưởng đến cô cũng chỉ có kế hoạch học tập của mình.
Đối với thi cuối kỳ mà nói, mục tiêu không cần thiết thiết lập quá cao.
Cách thi tốt nghiệp trung học còn hai năm nữa, trọng điểm là ở chỗ đặt
nền móng, xuất phát không tụt hậu, bổ túc từng môn yếu kém là được.
Thi tốt nghiệp trung học giống như là chạy đua Marathon, thắng lúc xuất
phát không nhất định là có thể thắng cuối cùng. ( không sai cô chỉ chính là Lâm Kha. ╭(╯^╰)╮)
Doãn Manh nhấn mạnh ôn tập số học khó khăn ở chỗ kiến thức giải đề lớn cùng căn bản ngữ văn cần học bằng cách nhớ.
Thi số học cuối kỳ đã báo trước vô cùng khó khăn, có nghĩa là học sinh
sơ sẩy ở giữa kỳ nhất định phải bổ túc thêm ở cuối kỳ, nếu không nghiêm
túc cố gắng rất có thể sẽ bị bỏ rơi ở phía sau.
Hơn nữa bản thân cô đối với phương diện này năng lực tư duy kém, phải cố gắng gấp bội.
Mà căn bản ngữ văn vẫn xuyên suốt từ cao nhất đến cao tam, đến cuối cùng
cũng ném không hết, cho đến đọc làu làu, dựng ngược trình độ cũng không
đủ đổ.
Cô Lý phát tờ giấy phạm vi trọng điểm học thuộc lòng cho
mọi người: "Phạm vi chúng ta học thuộc lòng tổng cộng chính là13 bài thơ cổ và cổ văn này, mọi người nhất định phải chuẩn bị cẩn thận, nắm chắt
phần đề mục này. Làm sai loại đề mục này, trừ một phần cũng đại biểu kéo xuống một phần so với những bạn học khác. Chính các em xem làm đi ~"
Phạm vi loại học thuộc lòng này bình thường đều vốn đã học qua trong học kỳ, thơ cổ cổ văn từng học thuộc. Doãn Manh cầm bài thi quét mắt một lần,
quả nhiên như cô dự đoán, không có chênh lệch quá lớn. Chẳng qua tăng
thêm mười chín bài thơ cổ, còn có hai bài cổ văn ngắn của cao nhị cần
học thuộc lòng.
Việc nỗ lực cố gắng từ trước đến giờ cô chắc chắn là sẽ không bị rơi ở phía sau, Doãn Manh nhét bài thi của Lâm Kha vào
trong học bàn của cậu ta truyền phần bài thi còn lại ra phía sau.
Động tác này cô đã làm thành thói quen. Ba ngày Lâm Kha không có tới, bài
thi ở chỗ ngồi của cậu ta cũng đã chất đống như núi rồi, cầm xấp đề mục
học thuộc thật dầy tìm một góc trống nhét đi vào, cái mông Doãn Manh mới vừa ngồi vững vàng, cô Lý lại lấy ra một bộ bài thi ngữ văn căn bản:
"Nào nào, chúng ta làm bài ôn ngữ văn căn bản (5), làm xong cái này còn
có hai phần chúng ta liền ôn xong căn bản của học kỳ này."
Qủa nhiên phía dưới truyền đến tiếng thở dài như trút được gánh nặng.
Doãn Manh lại càng thở dài một cái, cầm bài thi hồi lâu cũng không tìm ra
một nơi trong học bàn ở chỗ ngồi của Lâm Kha có thể nhét vào.
Cô
đành buông tha lấy ra toàn bộ bài thi, sắp xếp một chút lại lần nữa, đặt bài của mỗi môn ở chung một chỗ, cuối cùng chồng tất cả lên nhau, biến
thành một xấp dày cọm. Chỉ có điều nói tóm lại chính là nhét vào trong
học bàn được rồi.
Doãn Manh nhìn cũng lo lắng thay Lâm Kha.
Cái này muốn viết xong trong mấy phút đồng hồ chắc gảy cả tay.
Hàn Siêu giống như nhìn thấu suy nghĩ trong nội tâm của Doãn Manh: "Ha ha,
cậu cứ yên tâm đi...... Nếu Kha thần viết thì thật đúng là gặp
quỷ......"
Cũng đúng, cậu ta xác thật là sẽ không viết.
Doãn Manh chỉ có thể bi ai nhìn vết chai do mài mò viết chữ trên tay mình, mà ưu sầu.
Cô Lý phát xong bài thi, nhìn thấy Doãn Manh ngồi chồm hổm trên mặt đất xếp bài thi, đột nhiên kêu cô một tiếng: "Doãn Manh?"
"Dạ?" Doãn Manh giật mình ngồi dậy, bịch một tiếng đụng phải bàn học.
"Ha ha ha ha ~" bên cạnh ồ ồ cười vang.
Cô Lý nghẹn lời: "Không có việc gì không có việc gì, em từ từ ra ngoài."
Doãn Manh vẻ mặt khóc tang, sờ khối u lớn nhô lên trên đầu, xoa xoa chân đi ra: "Thưa cô?"
Cô Lý vẩy vẩy tay, gọi Doãn Manh đi phòng làm việc của cô ấy. Lại phải đi
uống trà. Doãn Manh aiz một tiếng đảo mắt nhìn thấy bộ dạng vui sướng
khi người gặp họa củaTrần Tư Dĩnh vẩy tay chào cô.
Cô Lý đang ngồi ở chỗ của mình trong văn phòng: "Trong lớp chúng ta nam sinh nào có quan hệ không tệ với Lâm Kha?"
Doãn Manh suy nghĩ một chút: "Trịnh Gia Thạc, Hàn Siêu, Phùng Linh Khải..., có quan hệ không tệ với cậu ta."
Cô Lý gật đầu một cái, lấy sổ ghi chép liên lạc ra: "Lâm Kha bị bệnh thuỷ
đậu rồi, trước khi thi cuối kỳ cũng không tới trường học được, ba em ấy ở nước ngoài, mẹ thì công việc khá bề bộn, không tới trường học được. Cho nên làm phiền em giúp cô hỏi những người này một chút xem ai đã từng
mắc bệnh thuỷ đậu, đồng ý giúp mang bài thi hai tuần lễ này đưa đến nhà
của em ấy được không?"
Tình huống thực tế chính là, cô Lý gọi
điện thoại cho mẹ Lâm Kha. Kết quả Emma không thèm để ý, thậm chí rất
kinh ngạc tại sao phải làm bài thi: "Học bù? Không cần? Nếu không để lại chỗ của cô sau thi học kỳ rồi lại nói?" Hơn nữa bản thân Lâm Kha cũng
không có chút quan tâm nào, hoàn toàn không có gọi điện thoại đề cập tới chuyện này.
Cô Lý nghẹn một bụng máu, cô chính là đang lo lắng
cho cuộc thi cuối kỳ của con trai của bà ấy đấy! Không hiểu tầm quan
trọng của học tập sao?
Lâm Kha học giỏi, nhưng cũng không đạp hư
như vậy! ( mặc dù bình thường cậu ta cũng hay hư hỏng như thế) làm mẹ
một chút cũng không mở miệng hỏi thăm tình hình như thế nào á! Mẹ Lâm
Kha không thèm để ý, nhưng cô Lý lại không thể không để ý. Vì làm chủ
nhiệm lớp bọn họ phải tẫn chức tẫn trách, cuối kỳ như vậy nên nắm chặt
thời gian, bình thường học sinh buông lỏng một chút xíu cũng không được, cho dù ngã bệnh ở nhà cũng không phải là lý do hoang phế sinh mạng á!
Đến lúc đó thi hai mắt mù tịch luống cuống chẳng phải đã trễ rồi hay
sao?
Cuối cùng, cô ấy vẫn quyết định nghĩ biện pháp đi đưa bài thi.
Mà Doãn Manh vẫn luôn bị lừa cũng rất kinh ngạc: "Bệnh thuỷ đậu? Cậu ấy bị bệnh thủy đậu?" Thủy đậu không nói thủy đậu! Lại còn nói phát sốt?
Cô Lý có chút lo lắng gật đầu một cái: "Đúng vậy, bản thân cô tính tự đi.
Nhưng chưa từng bị bệnh thuỷ đậu, còn chuyện ra đề thi cuối kỳ không đi
được. Nếu các em cũng không tình nguyện đi, tôi sẽ gửi qua bưu điện, chỉ có điều như vậy sẽ khá là chậm. Hay là em hỏi thử các em ấy trước xem?"
Doãn Manh: "Em có thể đi, thưa cô. Em từng bị bệnh thuỷ đậu." Đúng lúc cô
đang nghĩ tới đi thăm Lâm Kha một chút, đưa bài vở ghi chép cho cậu ta.
Cô Lý suy nghĩ một nữ sinh như cô đi một mình, có chút không yên tâm,
nhưng chỉ có thể gật đầu một cái, giao một xấp bài thi cho Doãn Manh:
"Không cần miễn cưỡng. Hay lấy việc học tập làm chính."
"Nếu các
em quyết định đi, tôi sẽ gọi điện thoại cho mẹ Lâm Kha nói chuyện này
một chút. Đến lúc đó các em đưa đến cửa nhà em ấy là được. Thật sự là
phiền toái rồi."
"Sẽ không ~ không phiền, dù thế nào đi nữa nhà của cậu ấy cũng ở gần đây mà thôi ~"
Doãn Manh kể chuyện này cho mấy người còn lại, bọn họ liền rối rít đồng ý cùng đi.
Chỉ có Hàn Siêu vẻ mặt đau khổ, "CMN! Không phải nói trong nhà Kha thần có
xbox sao? Tớ cũng muốn đi, nhưng tớ chưa từng bị bệnh thuỷ đậu á!"
Lý Lộ cũng buông tay: "Tớ cũng chưa từng bị. Không đi được aiz ╮(╯▽╰)╭"
Trịnh Gia Thạc nghe xong lời này: "Vậy tớ cũng không đi."
Kết quả là chỉ có ba người Phùng Linh Khải, Trần Tư Dĩnh và Dõan Manh quyết định đi.
Doãn Manh thu dọn một xấp bài thi của mấy ngày nay ra chồng lên một xấp bài thi cô Lý phát cho, dày chừng nửa bàn tay.
Trần Tư Dĩnh liên tục cười ác ý: "Tớ nói, Kha thần thế mà lại bị thủy đậu.
Cậu ta còn không nói với chúng ta, chẳng lẽ là sợ chúng ta cười nhạo cậu ta?"
Hàn Siêu cắn bút, phì cười: "Loại bệnh thuỷ đậu này, không phải tiểu học mới phát sao? Vậy mà Lâm Kha cao trung mới......"
Lại nói có người 18 tuổi đái dầm còn cảm thấy mất mặt, cũng chẳng trách Lâm Kha không muốn nói ra. Bình thường khi còn bé không mắc bệnh thuỷ đậu,
sau khi trưởng thành cũng rất ít bị, cậu ta hoàn toàn chính là một ngoại tộc ~
Doãn Manh cười càng hư hỏng hơn: "Các cậu nói chờ chúng ta đến, có phải sẽ thấy khuôn mặt nở hoa của Lâm Kha không?"
Trần Tư Dĩnh tưởng tượng đến màn này cũng cười té đái: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Từ trước đến nay Lâm Kha đều luôn lười nhác thong dong, nhìn cậu ta bêu xấu quả thực là chuyện vui lớn nhất trong cuộc sống.
Doãn Manh: "Nè nè, làm bài tập làm bài tập. Học tập là chính, giải trí là
phụ." Đáng tiếc khóe miệng hơi nhếch lên đã bán đứng cô.