Trong lòng Lâm Kha lăn qua lộn lại, ngoài mặt một chút cũng không thể
hiện ra, nhận lấy bánh bích quy, bẻ bánh bích quy nhỏ đến đáng thương
thành hai nửa, kín đáo đưa cho Doãn Manh.
Hai người ở tại cửa ra
vào gặm bánh bích quy, mắt thấy phụ huynh xếp hàng trước mặt kia nói đâu đâu, nói đi nói lại, cũng chỉ có mấy câu nói kia, nhưng chết
sống không muốn đi, giống như không gặp được chút bảo đảm gì cũng không muốn đi. Cô Lý cũng thế, đối đãi với phụ huynh ấm áp như gió xuân: "Em
Điền Sảng học kỳ này biểu hiện vẫn rất tốt, mặc dù căn bản có thể không
tốt như các bạn học khác, nhưng bài tập đều luôn rất nghiêm túc hoàn
thành......"
"Chân Phái rất tốt, đúng, tiến bộ rất lớn. Chỉ có
điều Chân Phái vốn chính là đứa trẻ nghiêm túc, vẫn luôn là đầu lĩnh,
không cần lo lắng." Đầu lĩnh mà còn tới để cho cô vạch trọng điểm cho
=w=, Doãn Manh lập tức cảm thấy sức công phá của mình ở thời điểm mình
không hay không biết tăng lên.
"Ba Hàn Siêu sao, tôi đề nghị ngài vẫn nên quan tâm kỹ càng đến vấn đề học tập của con mình hơn. Hàn Siêu
vô cùng thông minh, chỉ có điều bướng bỉnh hơn đứa trẻ bình thường một
chút, cao trung chúng ta sẽ phải đối mặt với kỳ thi tốt nghiệp trung
học, nói nhanh thì sẽ nhanh, đừng tưởng rằng bây giờ mới cao nhất mà có
thể thả lỏng...... Vâng, vâng tôi biết ngài bận rộn......"
Nói
không chủ định, đội ngũ lấy tốc độ chậm rãi giảm bớt. Một chút "Vấn đề
khó khăn" còn được cô Lý đề cử đi tìm giáo viên từng bộ môn.
Doãn Manh và Lâm Kha đã bắt đầu trao đổi trò chơi trôi qua, nếu không phải
là máy chơi game của Lâm Kha hết pin, đoán chừng sẽ cùng nhau chiến đấu
một phen.
Lúc này, thấy đại đội ngũ Du Long ở trước mặt giáo viên cụt bớt đuôi, Doãn Manh và Lâm Kha liền lộ ở ra ở trước mặt mẹ Doãn và
mẹ Lâm Kha.
Mẹ Doãn nhìn thấy Doãn Manh vội vàng vẫy vẫy tay: "Thế nào vẫn còn chờ ở đây? Chờ còn không nói với mẹ một tiếng."
Doãn Manh chạy tới, le lưỡi : "Ai biết mọi người lâu như vậy. Sớm biết con đã về nhà rồi."
Mẹ Lâm nhìn Lâm Kha không có phản ứng gì một chút, rồi quay sang nhìn Doãn Manh. Màu mắt xanh thẩm của bà giống như một vùng biển mênh mông, thoạt nhìn rõ ràng là nghiêm túc rồi nghiêm túc, nhưng trong đôi mắt lại cất
giấu một loại hồn nhiên như đứa trẻ. Mẹ Lâm là con lai Trung Đức, nửa
người Đức, tên đầy đủ là Emanuela, gọi tắt chính là Emma. Tiếng Anh
tiếng Trung của bà đều rất tốt, nhưng không phải người chính gốc, nói
chuyện ít hoặc nhiều có một chút mùi vị khác biệt.
Bà nhìn thấy
Doãn Manh, dáng vẻ dường như rất là thích, cười khen cô: "Gọi là Manh
Manh ư? Niclas ngồi phía sau hả? Dì từng nghe nó nói qua, vô cùng đáng
yêu."
Niclas là chỉ Lâm Kha? Đây là tên nước ngoài của cậu ta à?
Doãn Manh nhìn về phía Lâm Kha, đúng lúc thấy Lâm Kha liếc mắt . Mẹ Lâm
chỉ cười nhạt một tiếng, hỏi thăm Doãn Manh mấy câu, rồi khách sáo bảo
cô và Lâm Kha ngồi ở phía sau chờ bọn họ. Cũng không biết bà ấy làm cách nào trò chuyện với mẹ Doãn được, mặc dù không nói nhiều, nhưng từ góc
độ của Doãn Manh có thể nhìn thấy rất rõ Emma hơi ngước đầu vẻ mặt
nghiêm túc thỉnh thoảng bị phá vỡ, cùng mẹ Doãn nói gì đó.
Mặc dù mẹ Doãn không có đã xuất ngoại, tiếng Anh cũng không tốt, chuyên môn
chính là ăn. Doãn Manh cũng không biết mẹ cô làm cách nào mà cùng một
người nước ngoài cao lãnh trò chuyện tràng giang đại hải như vậy. Đợi
đến khi đi gần đến cô một chút liền hiểu, hai người bọn họ chính là đang tán gẫu về ăn......
Hiện tại có lẽ đã trò chuyện tới cách làm
thận heo ở nước Đức và Trung Quốc khác nhau như thế nào...... Hiện tại
Doãn Manh coi như đã biết =-=, có lẽ cũng chỉ có mẹ Doãn mới có thể cùng bà ấy tán gẫu chuyện như vậy, ăn uống là không biên giới. Bộ dạng Lâm
Kha liếc qua là hiểu ngay, lắc đầu : "Tôi đi gọi mẹ tôi, nếu không hôm
nay hai ta đừng nghĩ tới về nhà."
Doãn Manh cười ha ha một tiếng, mẹ cậu có thể về nhà với cậu không có nghĩa là mẹ tôi cũng muốn về nhà
với tôi. Cô chưa bao giờ cảm thấy mình có thể khuyên được mẹ cô làm
chuyện gì...... Lại không nghĩ rằng, hai ba câu nói Emma đã đi tới.
Cũng không biết Lâm Kha chạy tới nói cái gì với bà ấy, Emma lại còn dẫn theo mẹ Doãn tới, cũng không có xếp hàng cùng đội ngũ rồng rắn kia nữa, mẹ
Doãn buông tha? Doãn Manh khó lý giải việc này, cô không có ý định đi
thử trao đổi một chút với mẹ Doãn rằng không cần hỏi giáo viên, hỏi cũng chỉ là để thoải mái trong lòng, bởi vì mẹ Doãn là loại người cẩn thận
lại nghiêm túc, chấp nhất cố chấp, khuyên nhủ cũng không có bao nhiêu
tác dụng.
Chỉ là! Thằng nhãi Lâm Kha này...... Doãn Manh nhìn Lâm Kha ánh mắt càng cao thâm bí hiểm, Lâm Kha sờ sờ đầu: "Tôi nói với mẹ
tôi đi ăn cơm. Qua 9 giờ rồi ăn cơm thì đã quá muộn. Bà xem một chút rồi đồng ý."
Doãn Manh: "......" Sao cô chưa bao giờ cảm thấy tính đúng giờ của người Đức phản ánh quan điểm này vậy.
"Mẹ? Mẹ không hỏi chuyện cô giáo nữa ạ."
Mẹ Doãn mặt mày hớn hở, đưa phiếu điểm của Doãn Manh cho Doãn Manh: "Phía
trước quá nhiều người. Mẹ thấy con thi rất tốt, nên không hỏi. Mau thu
dọn đồ một chút, Emma nói thuận tiện đưa chúng ta về nhà."
Doãn Manh: Sao trước đó mẹ không có giác ngộ này......
Cũng không biết Emma nói cái gì với mẹ Doãn, dù sao đây là kết quả mà Doãn Manh muốn.
Ngay khi bốn người muốn đi ra cửa, cô Lý bị bao bọc vây quanh đột nhiên rút
thân ra được, chạy tới đặc biệt khen ngợi Doãn Manh: "Đây là mẹ Doãn
sao? Doãn Manh hết sức chăm chú, cả lớp đều tìm không ra người nghiêm
túc hơn em ấy. Chỉ cần giữ vững trạng thái hiện tại này, thi tốt nghiệp
trung học không có vấn đề gì."
Doãn Manh nghe xong lời này còn
kích động hơn mẹ Doãn, từ lúc vừa mới bắt đầu đã bị các học bá chèn ép,
đến kỳ thi giữa kỳ cho dù cố gắng còn chưa có đạt tới thành tích lý
tưởng của mình, tâm tình của cô vẫn nằm ở trạng thái khá chán nản. Hơn
nữa mẹ Doãn và ba Doãn còn bận rộn hơn cô, ngày ngày xoay quanh, cùng
bạn học nói loại chuyện này rất dễ bị cho rằng đang khoe khoang, cho nên giấu ở trong lòng buồn rầu không vui. Cho tới nay cô không phải là
người nổi bậc nhất trong lớp, tài nghệ song toàn có Trần Tư Dĩnh, nhân
phẩm học vấn đều ưu tú có Vương Thanh Nhã, bướng bỉnh phá phách có Hàn
Siêu, học thần đương nhiên không thể không nói đến, Lâm Kha loại thu hút tầm mắt người khác. Lại không nghĩ rằng cô Lý có ấn tượng tốt với Doãn
Manh như vậy.
"Tôi không lo lắng nhất chính là Doãn Manh, vô cùng trầm ổn. Về nhà có thể buông lỏng mình một chút, không cần tạo cho mình áp lực quá lớn, phải căng chùng vừa phải."
Doãn Manh cảm động
nước mắt đều sắp chảy xuống, mẹ Doãn liên tục cảm ơn cô Lý. Sau đó cô Lý chuyển đề tài: "Nào nào, đây chính là nhất lớp lần này của chúng ta.
Bạn học Lâm Kha."
Doãn Manh: O-O
Lập tức một tràng ánh mắt kính ngưỡng nghiêm trang bao phủ mẹ Lâm Kha Emma, cũng may tất cả mọi
người chỉ nhìn xem một người ngoại quốc mắt xanh, cũng không có xông lên hỏi thăm tâm kinh giáo dục con trai.
Một phụ huynh nam nhịn không được: "Xin hỏi bình thường đều dùng sách tài liệu phụ trợ gì? Xin tiến cử đôi chút."
Đầu tiên là dùng tiếng Anh cảm tạ cô Lý, sau đó ánh mắt to long lanh lườm : "Sorry, what?"
Doãn Manh: Mới vừa rồi dì còn phát âm rõ ràng nói về thận heo mà! Nè! Biến
sắc mặt có cần nhanh như vậy không! Bày ra vẻ mặt nghiêm chỉnh như vậy
để lừa gạt ai đó! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Hiển nhiên phụ huynh nam kia không hiểu tiếng Anh lắm, nghẹn lời, Emma đã dẫn theo Lâm Kha ra khỏi phòng học.
Bốn người ra cửa khỏi trường đến bãi đậu xe, Emma thoạt nhìn nhẹ nhàng sung sướng, xe của bà ấy lại là một chiếc Land Rover...... Doãn Manh leo lên nhìn đông nhìn tây, Lâm Kha rất ghét bỏ vẫn luôn không nói chuyện với
Emma. Ngược lại Emma cũng không tức giận, mở miệng nói chuyện với mẹ
Doãn là đừng quấy rầy Doãn Manh và Lâm Kha chơi hai ta nhỏ giọng một
chút.
Doãn Manh: (╯o□o)╯︵┻━┻ con rốt cuộc mấy tuổi rồi.
Lần đầu tiếp xúc với Emma thoạt nhìn rất cao lãnh, trên thực tế cũng coi
như nửa người Trung Quốc, không hề giống người nước ngoài bình thường
như vậy, sống ở trong nước người Trung Quốc thời gian dài dù sao cũng
chút tư duy mơ hồ.
Bà ấy bắt đầu tán gẫu ở nước Đức chưa bao giờ
nghe nói qua họp phụ huynh là cái gì, cũng sẽ không treo thành tích cuộc thi của học sinh lên trên bảng đen. Đây vốn là riêng tư cá nhân, giáo
viên cũng không thể nói với người khác.
Doãn Manh nghe xong liền
cảm thấy đây quả thật là ánh sáng soi lối cho học sinh đang sống ở trong nước sôi lửa bỏng, đáng tiếc ai bảo cô không có đầu thai tốt ~ hai
người trước mặt trò chuyện trời nam đất bắc, từ giáo dục của Trung Quốc
nói tới ăn uống của Trung Quốc, Lâm Kha thoạt nhìn như đang còn vùi lấp
trong trầm tư, bộ dạng không muốn nói chuyện.
Tình huống như thế
hình như là rất hiếm thấy, kể từ lúc quen biết Doãn Manh vẫn cảm thấy
nhóc Lâm Kha này thoạt nhìn rất ít nói, thật ra thì rất lắm mồm.
Nhà Doãn Manh cách trường học cũng không xa, ba bốn trạm, bởi vì thời gian
tương đối trễ, kẹt xe ở thành phố B sẽ không nghiêm trọng như lúc tan
ca, nửa tiếng đã đến nơi.
Sau khi mẹ Doãn và Doãn Manh nói cám ơn liền về nhà, Emma vẫn còn nói hôm nào có thời gian nhất định phải đi
khách sạn nhà họ Doãn nếm thử một chút, bà ấy rất thích gan heo xào lăn. Mẹ Doãn xuống xe khen Doãn Manh: "Mẹ cũng không ngờ con có thể thi tốt
như vậy. Còn lo lắng con thi không tốt, trước kia thành tích của con sẽ
phát tới cho mẹ. Lần này mẹ không nhận được còn tưởng rằng con thi hỏng
rồi, không ngờ con còn muốn cho mẹ một kinh hỉ ah ~"
Doãn Manh xấu hổ, cô thật sự hình như là quên mất......
Mẹ Doãn tiếp tục vui vẻ nói: "Mẹ và ba con thật sự cho rằng con thi hỏng
rồi, sợ con khổ sở. Hôm nay ba con mua sách nấu ăn nói làm cánh gà chiên cay cho con, với giành làm thịt dê khao con một chút đấy."
Doãn
Manh trong nháy mắt cảm thấy một người chưa bao giờ bị áp lực, thi
hỏng không ăn gậy của ba mẹ thật sự là quá hạnh phúc...... Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng, hoàn cảnh gia đình phụ huynh ngày ngày ở bên tai
con mình cằn nhằn học tập. Học tập là hành động chủ quan, bất kể nói bao nhiêu lần chỉ cần tự bản thân học sinh không học ai cũng không giúp
được. Huống chi dùng loại phương thức này, càng gia tăng bài xích trong
lòng đứa nhỏ, hoàn toàn là phí lời......
Có lẽ cũng chỉ có Lâm
Kha không câu chấp với người mẹ cao lãnh thế này, mới có thể có đứa trẻ
Lâm Kha thờ ơ nhưng thành tích tốt như vậy thôi.
——— —————— —————— —————— —————
Ngược lại với tưởng tượng của Doãn Manh, hôm nay Lâm Kha khác thường đúng là có nguyên nhân.
Sau khi mẹ Doãn và Doãn Manh xuống xe, trong xe Lâm Kha nghiêm mặt như
cũ.Emma cười hì hì: "Niki, vậy mà con ở sau lưng mẹ kết giao bạn gái nhỏ còn muốn che giấu? Cũng không thành công lắm nhỉ?"
Lâm Kha vẻ mặt rạn nứt, cậu ta gõ cửa sổ xe : "Mẹ quản nhiều như vậy làm gì, con đói sắp chết muốn ăn cơm."
Emma lái xe ánh mắt cũng không thành thực, miệng lại trêu chọc Lâm Kha: "Lần đầu tiên thấy con lui tới với nữ sinh. Mẹ còn tưởng rằng con thích nam
sinh đấy."
Lâm Kha không có phản ứng, không nhịn được nói: "Không có, vậy thì không có."
Emma tựa lưng vào ghế ngồi, tìm một tư thế thoải mái, không quên quay đầu
lại cường điệu: "Làm gì khó chịu như vậy, mẹ cũng không phải là muốn
chia rẽ các con ~"
Nếu Doãn Manh có ở đây, có lẽ sẽ cảm thán,
aiz, thời kỳ dậy thì của những chú oắc con ah, hơn phân nửa sẽ cùng mẹ
giận dỗi, học thần như Lâm Kha cũng không ngoại lệ ~
Như thế xem ra cho dù học thần Lâm Kha ở trong trường học lực nghiền chúng sanh, bản chất cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi