Thời gian trôi qua thật nhanh, mắt thấy đã đến thời khắc mấu chốt, không có thời gian chơi đùa nữa. Ba tuần sau chính là cuộc thi giữa kỳ, mà
Doãn Manh ngày ngày phấn đấu làm học bá, chính là chuẩn bị ở trong chiến dịch thi giữa kỳ này phấn đấu vào danh sách đứng đầu lớp, cái này tất
nhiên là phải trải qua khắc khổ chuẩn bị.
Vậy mà Doãn Manh phát
hiện, không riêng gì bản thân cô, ngay cả đám bạn học ngây ngô trong lớp cũng có chút dính không khí khẩn trương. Ngay cả Lý Lộ học vụn như vậy
cũng có thể tới sớm mấy phút học thuộc từ đơn tiếng Anh, đoán chừng cũng chỉ có loại hàng đần độn như Hàn Siêu mới không sầu lo, bây giờ còn
ngày ngày vui vẻ đi chơi bóng rỗ.
Có lẽ làm cho người ta ghét
nhất chính là Lâm Kha kia, đi học chưa bao giờ mang sách ngữ văn, Doãn
Manh học văn cổ cậu ta vĩnh viễn nằm ngủ. Trong lòng cô gần như mong mỏi người này tốt nhất là thi rớt một lần để giảm bới căm phẫn trong lòng
cô. Cô cảm thấy cả lớp có chừng gần một nửa bạn học đau khổ dồn ép ngày
ngày học tập đều đang nguyền rủa ở trong lòng. Có trêu chọc người quá
hay không!
Kể từ sau khi tan lớp cùng Hoa Bội hẹn nhau ở phòng
hoạt động về sau đã trở thành hoạt động thường lệ, Doãn Manh rốt cuộc
không cần lo lắng con gấu con phiền nhiễu rồi! Chuyện này thể hiện mẹ
Doãn là một phụ huynh sáng suốt như thế nào, nghe xong lời này không nói hai lời để cho cô buổi tối ở lại trường học ăn cơm.
Kết quả là
sau khi tan học đã trở thành khoản thời gian Doãn Manh thích nhất, Hoa
Bội vẽ tranh cô làm bài tập ôn tập, không hiểu thì còn có giáo viên học
bá Hoa Bội ở đây có thể hỏi một chút, quả thật không thể thuận tiện hơn.
Trần Tư Dĩnh trừ đi học hoàn toàn không thấy bóng dáng, Doãn Manh cũng không biết cô ấy làm cái gì, ngay cả Lý Lộ cũng đều oán trách Trần Tư Dĩnh
hiện tại buổi trưa cũng không ăn cơm với cô ấy, qua không được bao lâu
cô ấy phải tìm nơi nương tựa chỗ tiểu đội FA của Doãn Manh rồi.
"Tiểu đội FA là cái quỷ gì vậy?" Doãn Manh bĩu môi, đối với cái danh hiệu này bất mãn hết sức, "Không phải cậu cũng độc thân sao?" Lại nói vấn đề độc thân hay không độc thân này đối với học sinh cao trung mà nói có phải
là quá sớm hay không? Tại sao sớm như vậy mà trong dãy lầu học đã bắt
đầu xuất hiện từng đôi tiểu uyên ương rồi? Thần kỳ nhất là bởi vì nguyên nhân hiệu trưởng mắt nhắm mắt mở, làm cho giáo viên mắt nhìn thẳng
theo, đời trước làm sao mà cô lại không biết từ trước tới nay cao trung
của cô luôn được tăng lực như vậy?
Không ngờ Lý Lộ ha ha cười một tiếng: "Tớ? Tớ dù có thế nào cũng sẽ tìm được bạn trai nhanh hơn
cậu...... Tóm lại có cậu làm đệm lót trong lòng tớ dễ chịu hơn."
Doãn Manh: đợi một chút, cậu mới vừa rồi chửi Trần Tư Dĩnh trọng sắc khinh
bạn, hiện tại bản thân mình liền nối gót theo sau, có từng kiêng dè cho
cảm thụ của tớ hay không (⊙_⊙)?
Cô mới vừa há mồm định mắng, một trận gió lốc liền cuốn qua tới: "Hắc Manh Manh! Lộ Lộ!"
Đúng vậy bình thường bận rộn như con quay, không thấy người đã lâu - Trần Tư Dĩnh xuất hiện: "Tớ muốn nói một chuyện với các cậu." Khuôn mặt đỏ ửng
khiến Doãn Manh có dự cảm xấu.
Lý Lộ làm như nữ chính trong
truyện của Quỳnh Dao: "Không! Nhĩ Khang! Chàng đừng nói! Chàng đừng nói! Ta không nghe ta không nghe!"
Trần Tư Dĩnh: "......"
Doãn Manh: "Ha ha."
Trần Tư Dĩnh vặn lỗ tai Lý Lộ: "Ta cứ nói! Nàng nghe kỹ cho ta!"
Lý Lộ bi thương nói: "A, tại sao chàng tàn nhẫn như vậy."
Trần Tư Dĩnh hắng giọng một cái: "Thiếu phu nhân nhà cậu là tớ gả ra ngoài,
ngày hôm qua nam sinh tớ thích đã tỏ tình với tớ ~ các cậu đoán là ai?"
Doãn Manh và Lý Lộ trăm miệng một lời: "Tô Hàng."
Trần Tư Dĩnh gật đầu một cái kỳ quái nói: "Làm sao cậu biết? Tớ rõ ràng không có đề cập gì tới anh ấy mà."
Doãn Manh: "Cậu không có đề cập tới anh ấy, nhưng mà mỗi ngày đều cùng anh ấy đi ra ngoài ah......"
Lý Lộ QUQ: "Chó ra khỏi đàn tạm biệt."
Chó ra khỏi đàn - Trần Tư Dĩnh trên hành trình tiến đến gần Bạch Phú Mỹ của cô ấy, vẫn không quên hai chị em tốt bị cô ấy xem nhẹ. Nói ra để cho
Doãn Manh và Lý Lộ tạo thành hội cha mẹ vợ chén thù chén tạc xét duyệt
Tô Hàng một chút.
Doãn Manh xem thời gian: "Tớ nói này tiểu thư Tư Dĩnh, có phải cậu quá mức ngọt ngào quên chuyện gì đó rồi hay không?"
Trần Tư Dĩnh vén tóc, rất phóng khoáng: "Cậu nói thi giữa kỳ? Tớ đã nói với
Tô Hàng để anh ấy giúp tớ học bổ túc, thật ra anh ấy học cao nhị ban
thực nghiệm, các cậu có muốn tới hay không?"
Doãn Manh và Lý Lộ cùng nhau lắc đầu.
Cuối cùng Doãn Manh còn nói: "Chờ thi xong giữa kỳ sẽ xét duyệt bạn trai cậu nhé baby~" thật ra thì cô muốn nói là, trước tiên lui tới đủ một tháng
rồi xét duyệt nhé! Trần Tư Dĩnh là cô nhóc hoa tâm, không chừng một tuần liền chia tay owo. Doãn Manh nghĩ thầm mình thật đúng là nhìn xa hiểu
rộng á!
Buổi chiều sau khi tan lớp, Doãn Manh đeo cặp sách đi tìm Hoa Bội. Đi hai bước lại không nghĩ rằng Lâm Kha đi theo tới, cô kỳ
quái nói: "Cậu đi theo tôi sao?"
Lâm Kha liếc nhìn Doãn Manh: "Rõ ràng là tôi dẫn cậu đi phòng hoạt động của câu lạc bộ, cậu đi được tôi không đi được à?"
Doãn Manh: "Các cậu quên chìa khóa phòng hoạt động câu lạc bộ kia là ai cho
các cậu à...... Lại nói cậu không cần đi đội bóng rỗ hả?"
Lâm Kha: "Không cần, hôm nay thứ sáu tập luyện cái gì."
Doãn Manh nghe xong lời này trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ban đầu mỗi thứ sáu vẫn cùng Trần Tư Dĩnh Lý Lộ ở chung một chỗ cùng nhau làm bài tập, lại
không nghĩ rằng vật đổi sao dời, hai tay sai kia một chạy theo bạn trai, một về nhà xem phim truyền hình rồi, người nào cũng đều không dựa vào
được.
Doãn Manh lòng nghẹn khuất đi theo đằng sau sủng vật Lâm
Kha, một mạch đi thẳng đến phòng câu lạc bộ dưới đất. Hoa Bội đã sớm
ngồi ở trên ghế xoay, ôm Hamburger MacDonald gặm: "Manh Manh hôm nay cậu đến trễ thế...... Tớ thật sự đợi không kịp nên phải ra ngoài mua đồ ăn
trước đừng trách tớ nhé ~" đừng thấy vóc người Hoa Bội mảnh mai mà lầm,
thật ra cô ấy là cái thùng cơm......
"Ồ? Kha thần? Cậu cũng tới? Hai người ở cùng một chỗ?" Hoa Bội bặm miệng, giống như chuột đồng.
Doãn Manh liếc mắt xem thường: "Ha ha, thật buồn cười, không phải tớ có bạn gái là cậu sao? Nào dám bên ngoài…?"
Lâm Kha không có phản ứng gì, duỗi tay chộp lấy hai phần Gà miếng McDonald"s của Hoa Bội.
"Nè! Đó là của tớ, muốn ăn tự mà mua nhá!"
Lâm Kha nhìn cô ấy một cái, hỏi Doãn Manh: "Có đi mua đồ ăn hay không, đói chết rồi."
Doãn Manh nhìn KFC của Hoa Bội một chút: "Các cậu sao cứ thích ăn đồ ăn rác
rưởi vậy, đúng là hết chữa. Coi chừng càng ngày càng lùn."
Hình
như là nghe lời ngôn luận ăn đồ ăn không tốt cho sức khỏe sẽ lùn của
Doãn Manh, ngay cả Lâm Kha cũng không đi đến KFC. Cuối cùng hai người
cùng nhau xách hai hộp cơm thịt gà trở về phòng hoạt động. Lúc về tới
phòng hoạt động Hoa Bội đã bắt đầu nhai Spicy gluten, đầy phòng đều là
mùi Spicy gluten ngào ngạt.
Doãn Manh nuốt nước miếng một cái, kiềm chế nuốt xuống cơn thèm ăn.
Chắc là vì thứ sáu, cho nên trong phòng hoạt động chỉ còn lại ba người bọn họ. Phần lớn bạn học đã về nhà.
Doãn Manh ăn không rõ mùi vị, ăn được một nửa đột nhiên nhớ tới: "Bội Bội, à cái đó hôm nay tớ có lớp ngoại khóa vật lý, 6 giờ thì phải đi, không
thể ở cùng cậu đến 7 giờ rồi."
Hoa Bội nhai Spicy gluten bĩu môi
bộ dạng giống y chang con sóc chuột: "Ah, lại còn lại một mình tớ ~
được rồi cậu đi đi." Nói xong lại bắt đầu vùi đầu bôi bôi xóa xóa tập vẽ ở trên bàn.
Bộ dạng tủi thân này quả thật khiến cho Doãn Manh
cảm thấy đây thật sự chính là lỗi của cô: "Không có việc gì, cậu xem
không phải là tớ dẫn Lâm Kha đến cho cậu sao ~ có cậu ấy ở cùng với
cậu."
Hoa Bội liếc mắt nhìn Lâm Kha: "Phong cách vẽ bất đồng không thể làm bạn bè."
Lâm Kha nhìn Hoa Bội một chút, vẻ mặt không sao cả: "Tôi ăn cơm xong thì đi về."
Hoa Bội: QAQ
Doãn Manh nâng tay đỡ trán: "Để cho cậu kiêu ngạo. Xem, thấy ngu chưa."
Không biết có phải là bởi vì đến kỳ thi giữa kỳ hay không, nên giáo viên cho
lượng bài tập ngày càng tăng lên, một môn hai trang bài thi, thậm chí
tiếng Anh phát hơn trọn bộ đề bài thi, viết gần một tiếng mắt Doãn Manh
đều hoa luôn rồi. Xem đồng hồ phát hiện nên đi, vừa để đồ vào trong cặp
xách xong, ở dưới đôi mắt đưa tiễn đáng thương của Hoa Bội bước lên con
đường thênh thang đến lớp học ngoại khóa.
Hoa Bội: "Lần sau tớ và cậu cùng nhau đăng ký."
Doãn Manh: "Môn vật lý của cậu gần đạt được điểm max cậu đăng ký cái con quỷ QUQ, đi chết đi."
Ghen tỵ học bá - Doãn Manh đẩy cửa lớp S ra, liền nhìn thấy khuôn mặt đỏ lừ
lừ của lão Ngô: "Ôi! Các em học sinh thân mến, sắp thi giữa kỳ nhỉ! Các
em chuẩn bị như thế nào rồi? Thất Trung thi trước nhất thì phải? Đúng
không? Đúng không?"
Doãn Manh không nói gì gật đầu, chúng em phải thi lão nhân gia ngài thế nào lại vui mừng đến như vậy.
Cô kéo chỗ ngồi của mình ra ngồi xuống, bên cạnh Hậu Nghiêu Sở đã ngồi ở
trên ghế rồi, vừa nhìn thấy Doãn Manh tới gật đầu một cái lên tiếng chào hỏi.
Doãn Manh cũng chào lại, vô ý quay đầu phát hiện cô bạn gái nhỏ kia của cậu ta còn chưa đến.
Kể từ tiết đầu tiên có tới, sau đó thì không thấy cô em này tới nữa. Hậu
Nghiêu Sở thì ngược lại mỗi tiết học đều không vắng tiết nào, chỉ có
điều loại loli quá lứa chuyên tâm làm học bá, cũng không có tâm tư thiếu nữ gì như Doãn Manh nên không có trò chuyện cùng cậu ta.
Hậu
Nghiêu Sở cũng không phải miệng bô lô ba la như Hàn Siêu, có lẽ căn cứ
theo nguyên tắc người xa lạ nên cũng không có nói chuyện nhiều với Doãn
Manh. Dù sao trừ đợt chơi xuân kia, hai người bọn họ hoàn toàn không có
giao thiệp gì nhiều.
Lão Ngô bắt đầu giảng bài rồi. Ông ấy giống
như có một loại lực hút thần kỳ, tuy nói chuyện khôi hài nhưng lại nắm
chặt chủ đề, một vài đề khó hiểu cho ví dụ ra là hiểu thông, dùng ví dụ
mọi người chưa từng nghĩ tới để giải thích, một số đề mục bình thường
Doãn Manh xem qua rất khó cũng trở nên dễ dàng.
Tựa như ông ấy nói vậy, học tập nặng ở học suy nghĩ, mà không phải học bằng cách nhớ. Nhất là vật lý.
Thật ra cũng không phải nói là thầy Tôn không tốt, mà là thầy Tôn là loại
người dính đến kiến thức vật lý liền trịnh trọng nghiêm trang, có thể
giải thích trụ cột kiến thức vô cùng dễ hiểu. Mạch suy nghĩ cũng suy
nghĩ quen với nếp cũ đại chúng không chịu thay đổi, viết ra thì dễ,
nhưng lại không phải tốt nhất. Doãn Manh có thể lý giải, bởi vì thầy Tôn cho là giảng cho toàn khóa bọn họ, mà không phải số ít người, cho nên
nhất định phải tuân theo một phương pháp duy nhất.
Mà lão Ngô lớp S vừa nhìn đã biết là đã quen dạy học sinh giỏi, mạch suy nghĩ rõ ràng
nhưng tốc độ lại thật nhanh, dẫn đến Doãn Manh mỗi lần tới đây cũng phải mang cho bài tập ông ấy cho làm qua mấy lần, cho dù không hiểu cũng
muốn biết rõ quan hệ bên trong mới đến học.
Trong tiếng cười vui
vượt qua tiết lên lớp đầu tiên, lão Ngô dự đoán mức độ thi giữa kỳ khá
khó khăn, các đề dễ làm sai được phát ra, dự định cuối tiết sẽ nói. Nghỉ giữa tiết Doãn Manh đi vệ sinh xong xem được một nửa, có hơn phân nửa
đề nhìn một cái đã biết cách giải.
Cùng một vài suy nghĩ bột nhão lúc cô tự học quả thật khác biệt một trời một vực, Doãn Manh xưa nay
luôn tin tưởng cố gắng thì có hiệu quả. Nhưng đây cũng là phương pháp
cần phải chú trọng, nếu cô một mực phô trương cảm thấy người so với
người đều như nhau, tại sao Lâm Kha là học thần, không học tập cũng có
thể cầm 100 điểm, mà cô thì không thể tự mình học giỏi, từ đó ngoan cố
tự học, có lẽ không nhanh nắm giữ bí quyết như vậy rồi.
Cố gắng tất nhiên quan trọng, nhưng đây là muốn thành lập được nền tảng phương thức học tập thích hợp cho bản thân.
Chỉ chốc lát sau, tiếng chuông 9 giờ vang lên. Doãn Manh thu dọn sách vở
của mình, đầu óc còn đắm chìm trong tri thức vừa rồi, máy móc thu dọn
xong cặp sách chạy xuống lầu đi tàu điện ngầm.
Lại không nghĩ rằng, mới vừa cà thẻ vào cửa xe điện ngầm, mò vào túi, điện thoại di động mất tiêu!
Doãn Manh giật mình, sực nhớ lại. Cô để quên điện thoại trong phòng học rồi