Lạc Tiêu nghe Băng Băng nói vậy cũng không suy nghĩ gì thêm mà vứt
truyện xảy ra vừa nãy ra sau đầu trong lòng không ngừng tự an ủi bản
thân " chắc do ta hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch nên mới xảy ra
truyện như vậy" rồi bất đầu nằm trên giường bệnh ngủ một giấc ngon lành.
Lúc này trong tinh thần của Lạc Tiêu mặt Băng Băng không ngừng thay đổi bắt đầu từ vui vẻ chuyển sang buồn bã miệng không ngừng tự lẩm bẩm:
"Thiên Đình những lão gia hỏa kia chắc cũng đã phát giác được sự hiện diện của hắn, từ bây giờ có lẽ nên kiềm chế lại cảm xúc của chính mình không nên lại động tay chân vào thiên đạo, mong rằng sự hiện diện của hắn không
bị phát giác quá nhanh nếu không thì trên thiên đình sẽ không còn những
ngày yên lành, nhân giới sẽ lại tiếp tục chịu tai họa"
Vừa nói nàng vừa ngước nhìn lên trời, khuôn mặt phức tạp miệng không ngừng tự lẩm bẩm.
.........
"Thiên đạo bị can thiệp"
Lúc này ở một nơi nào đó trên thiên đình một vị lão giả đầu tóc bạc trắng
đang ngồi thiền bỗng nhiên mở mắt nhìn xuyên qua phía dưới đám mây thẳng nhìn xuống phía dưới mặt đất.
.........
Trong cung điện
Ngọc Hoàng Đại Đế đang duyệt tấu chương tay bỗng dưng ngừng lại, khuôn
mặt hiện lên vẻ hồi ức mặt không ngừng run run đôi mắt bắt đầu chảy
xuống từng hạt nước mắt miệng khẽ lẩm bẩm.
"5000 năm,ròng rã 5000 năm cuối cùng ngài cũng quay trở về rồi. không được ta giờ phải lập tức phái người đi xuống tìm hiểu mới được. không thể để sự việc như 5000
năm trước tái diễn"
..........
Còn về phía nhân vật chính
của chúng ta đang ngủ một giấc ngon lành trên giường bệnh không biết
được vì mình mà trên thiên đình những đám thần tiên trong truyền thuyết
đang loạn thành một mảnh.
Reng..... Reng....
45 phút trôi
qua, tiếng chuông báo kết thúc một tiết học vang lên, khi mà nhân vật
chính của chúng ta đang mải mê ngủ thì một bóng người thân mặc quần áo
màu đen bước vào,ánh mắt hiện lên từng sợi tơ máu nhìn về phía trên
giường miệng khẽ nở lên nụ cười quỷ dị tay cầm một con dao khẽ nhếch
miệng nói.
"Mục tiêu của ta đây ư, ka.....ka.... nhìn cũng chẳng
khó khăn tí nào, dù sao cũng chỉ là một đứa học sinh mà lại được treo
giải thưởng dưới thế giới ngầm nhiều như vậy, thật là quỷ dị mà. Mà thôi giết hắn ta ít nhất cũng đủ để trả nợ chứ"
Vừa nói hắn vừa cầm con dao vừa đi vào chỗ giường bệnh, bàn tay cầm con dao khẽ hạ xuống phía cổ.
"Không tốt! hệ thống bắt đầu quá trình tự động hóa, còn có giải khóa chức năng hệ thống đẳng cấp lv 10, thu hồi tất cả vật phẩm bổ xung năng lượng
không gian"
Trong hệ thống không gian Băng Băng nhìn thấy tình cảnh bên ngoài vội vàng chuyển hệ thống sang trình tự khẩn cấp.
"Phốc"
Con dao hạ xuống,nhưng không như tưởng tượng trên giường từng sợi máu chảy
ra mà chỉ còn lại một chiếc giường trống rỗng, người áo đen thấy vậy
hoảng sợ tay dụi dụi lại mắt mình miệng khẽ lẩm bẩm.
"Hư không cách vật, không đúng đây là không gian pháp bảo "
Cộc... Cộc
Lúc này tiếng bước chân từ từ lại gần, người áo đen thấy vậy vội vàng xóa
đi dấu vết rồi bắt đầu quỷ dị biến mất phảng phất như chưa từng xuất
hiện vậy.
......
"Đây là hệ thống không gian "
Vừa
nói hắn vừa nghi hoặc nhìn cảnh vật phía xung quanh, trắng toát một
mảnh,một mặt phẳng phẳng lì không có một con vật hoặc động vật nào.
Lúc này xung quanh không gian bỗng hiện lên giọng nói của máy móc.
"Hệ thống đang bắt đầu khởi động lại..... 1%.... 2%.... 100% chào mừng ký
chủ mang số liệu 001 quay trở lại hệ thống không gian, ta chính là người thay thế tạm thời của hệ thống, nói đúng hơn là linh trí của hệ thống,
ta sẽ có toàn quyền ban bố nhiệm vụ khi khí linh nói cách khác là người
quản lý cũ của hệ thống đang lâm vào ngủ say"
Lạc Tiêu nghe vậy khuôn mặt ngơ ngác nhìn về phía xung quanh miệng khẽ lẩm bẩm.
"Người thay thế tạm thời..... Không... Không đúng điều quan trọng là tại sao ta lại ở đây Băng Băng đâu"
Phảng phất như nghe được ý nghĩ của Lạc Tiêu âm thanh máy móc tiếp tục vang lên một lần nữa.
" Xin chào chủ ký sinh mang số liệu 001 ta là người thay thế để quản lý
và điều hành hệ thống, người quản lý trước đang lâm vào trạng thái ngủ
xay xin mời chủ ký sinh hãy bình tĩnh"