Đêm đến, Thiên đang luyện công. Sau nhiệm vụ vừa rồi làm tinh thần hắn ổn
định hẳn, cảm xúc có phần đã được kiểm soát nên luyện công cũng dễ dàng
hơn.
– Vù vù… – tiếng khí công quanh người Thiên đang xáo trộn, hắn hiện
giờ là Tam cấp của Nhị Thánh Diệm, nếu lần này đột phá tứ cấp thì hắn
rất nhanh chóng sẽ mặc được Long Kim Giáp.
– Bùm… – Tiếng kêu như bom nổ ngay sau đó ánh mắt của Thiên mở ra, hắn đã đột phá tứ cấp, giác quan của hắn nhảy bén hơn hẳn.
– Anh cảm thấy thế nào? – Giọng của Lưu Ly hỏi han.
– Ừ, rất tốt, cảm thấy tinh thần sảng khoái hẳn. Anh đi tắm chút đã. – Thiên nói rồi bước vào buồng tắm, lúc hắn dội nước lên mới nhớ mình
quên đem đồ vào.
– Lưu Ly, lấy bộ đồ dùm anh với, anh quên đồ rồi. – Giọng Thiên vọng ra.
– Đây này. – Lưu Ly hé cửa đưa một cánh tay cầm quần áo vào cho hắn, cô không bước vào vì một lý do.
– Ấy zà! Hôm nay ngượng sao? Nào vào đây đi, hehe… – Thiên cười dâm kéo cô vào với ý đồ xấu.
– Ahh… không được, em không vào được. – Lưu Ly vẫn tru ngoài cửa, cô thấy ngượng khi thấy thân thể trần trụi của Thiên.
– Sao không được, vào đây đi vợ của anh, hehe… – Thiên vẫn kéo vào.
– Em. Em… không được… bịch… bốp… ahhhh… ui da… em làm gì thế. – Lưu
Ly giằng co một lúc rồi vô tình chưởng nhẹ một cái khiến Thiên ngã bịch
xuống sàn và đầu chấn vào tường, may mà va chạm nhẹ nên không sao, Thiên đau đớn với vẻ tức giận.
– Em… em xin lỗi nhưng em không thể. – Lưu Ly nói rồi chạy ra ngoài.
Thiên tắm xong bước ra thì bắt gặp ánh mắt của Lưu Ly đang nhìn hắn.
– Anh có sao không? – Cô bước đến hỏi hắn.
– Không sao. – Thiên nói càu nhàu rồi bước vào phòng. Lưu Ly cũng theo sau.
– Em xin lỗi nhưng… – Lưu Ly định nói ra gì đó nhưng bị Thiên nói chặn.
– Em không cần xin lỗi, lỗi do anh mà, em có lỗi gì. – Thiên vẫn nói với vẻ mặt khó chịu.
– Em, em… – Lưu Ly ấp úng.
– Thôi, anh mệt rồi, anh muốn ngủ. – Thiên nằm quay mặt vào tường và không nói gì nữa.
Lưu Ly cũng lên nằm, cô quay mặt ra ngoài và cũng không làm phiền hay hỏi han gì Thiên nữa. Hai thân hình nằm quay lưng lại với nhau nhưng họ không ngủ. Thiên thì vẫn áy náy vì lúc nãy vẫn hơi quá lời với cô, chỉ
qua là việc nhỏ với lại đâu phải lỗi của cô đâu. Hắn định quay lại xin
lỗi cô nhưng sợ cô thức giấc. Thôi để ngày mai nói vậy. Bất chợt hắn
nghe tiếng nức nở ở đâu đó. Không ai khác chính là Lưu Ly, cô đang khóc
thút thít.
– Em sao vậy? – Thiên vùng dậy mở đèn xem cô thế nào.
– Anh xin lỗi, anh biết lỗi rồi, đừng khóc nữa. – Thiên dỗ dành cô
hết mực, hắn nghĩ lỗi do mình, hắn cảm thấy tội lỗi nhường nào khi khiến vợ hắn bật khóc.
– Thôi nào, đừng khóc nữa, sau này anh không làm vậy nữa, nín đi. – Thiên vẫn dỗ dành cô.
– Hic hic… không phải em không muốn nhưng em không thể, hic hic… – Lưu Ly nói trong nức nở.
– Ý em là sao? – Thiên hơi ngạc nhiên với câu nói này.
– Thật ra em là Hỏa phượng vì vậy mà em sợ nước, gặp nước em sẽ bị
bỏng nên lúc nãy em mới hành động như vậy, em xin lỗi, hic hic… – Lưu Ly nức nở.
Lúc này Thiên mới hiểu vấn đề.
– Vậy sao? Sao em không nói với anh. – Thiên nói.
– Em định nói nhưng anh đâu cho em nói, hic hic…
– Thôi, đừng khóc nữa, anh xin lỗi, từ nay anh sẽ chú ý. – Thiên giỗ
mãi cô mới chịu nín. Hắn cũng cảm thấy khá buồn khi cô không vọc được
nước, vậy là sau này hắn không thể cho cô hiểu được cảm giác thích thú
khi ở dưới nước như thế nào rồi.
– Thật ra cũng có một cách. – Lưu Ly bất chợt nói vào tai Thiên một hy vọng.
– Cách gì nói mau đi, dù lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần giúp em
có thể chạm được nước anh đều bằng lòng. – Thiên vội nói, hắn cảm thấy
vui mừng khi có hy vọng khiến vợ mình có thể chạm nước mặc dù chưa biết
đó là gì.
– Cái đó không nguy hiểm nhưng cần có duyên mới có được. – Lưu Ly nói với giọng buồn.
– Em nói đi, là gì vậy?
– Đó là Băng châu. Nếu nói Hỏa châu là linh khí của Hỏa phượng thì
Băng châu là linh khí của băng phượng. Trước kia dòng phượng tiên có một lão bà là băng phượng, bà ta biết rõ Hỏa phượng chúng em không thể chạm nước nên rất lấy làm tiếc vì vậy trước lúc chết bà ấy đã đem Băng châu
cho Hỏa phượng chúng em với hy vọng giúp dòng dõi chúng em có thể hiểu
được điều tuyệt vời của nước thế nào nhưng không may phượng tộc đã gặp
họa diệt thân nên tung tích Băng châu vì thế cũng biến mất.
– Vậy em có biết gì về nó không?
– Em cũng không biết nhưng nghe nói nó là linh khí của một Băng
phượng ngàn năm nên không dễ gì bị tan biến được, nó chỉ thất lạc đâu đó hoặc có khi đã có ai đó nhặt được rồi.
Thiên nghe xong cũng đỡ phần nào buồn thản, tuy chưa biết nó ở đâu nhưng xem ra đã có hy vọng cho cô.
– Được rồi, anh xin lỗi chuyện lúc nãy nên giờ anh sẽ đền cho em nhé. Hehe… – Thiên ôm lấy Lưu Ly với nụ cười nham hiểm.
– Anh định làm gì? – Lưu Ly có phần bối rối.
– Rồi em sẽ biết thôi, hehe… roạc… – Thiên nói rồi xé nát chiếc áo cô đang mặc. Hành động mạnh bạo này của Thiên khiến cô ngạc nhiên.
– Ahh… anh… anh…
– Anh sao nào, không muốn hả, hehe… – Thiên nói rồi lấy tay vuốt ve
bầu ngực của cô đông thời kề môi hôn cô đắm đuối. Lưu Ly chỉ đánh nhẹ,
vũng vẫy cho có lệ rồi cũng chấp nhận nụ hôn của Thiên. Hai chiếc lưỡi
quấn lấy nhau, Thiên hôn một cách điên cuồng, một tay hắn mân mê vú còn
tay kia thì đưa xuống ngã ba xóm háng của cô mà vuốt ve bên ngoài chiếc
quần lót.
– Ưhh… – Lưu Ly bất chợt rên lên 1 tiếng, tiếng rên của cô khiến Thiên càng thêm phấn khích.
– Sướng không hả em yêu, khà khà…
– Ưhhhh… – Lưu Ly vẫn chỉ biết rên, mắt cô nhắm nghiền tận hưởng cảm
giác mê man khi tay Thiên bắt đầu đưa vào trong chiếc quần lót, hắn
chuyển nụ hôn xuống bầu vú. Hắn liếm láp hai đầu ti thỉnh thoảng ngoạm
một miếng như muốn ăn tươi hai quả bưởi căng mọng của cô.
– Anh sao vậy? Sao anh dừng lại. – Bất chợt cô mở mắt khi thấy Thiên không mân mê hạ bộ hay liếm láp bầu vú cô nữa.
– Em muốn không? Khà khà… – Thiên cười nhưng hắn vẫn không làm gì cô cả.
– Anh này, lại đùa người ta. Anh không muốn à. – Lưu Ly nịnh.
– Vậy em có muốn không? Khà khà…
– Muốn… – Cô nói nhỏ nhưng từng đó là quá đủ để dục vọng trong Thiên
tuôn trào. Lập tức hắn sộc lấy cô mà hôn như vũ bão, tay cũng làm nhanh
và bạo lực hơn. Hắn liên tục day hột le khiến cô sướng điên cuồng.
– Ahhh… ahh… ahhh… – Không còn là những tiếng rên nhẹ nhàng nữa mà là nhưng tiếng rên la trong nhục dục. Thiên được nước, hắn nhả bầu vú đỏ
ửng ra rồi đưa miệng xuống liếm láp lồn cô khi nó bắt đầu rỉ nước. Hắn
hai tay hắn banh hai mép lồn cô ra rồi đưa lưỡi vào liếm láp khắp nơi,
hắn vừa liếm thỉnh thoảng lại nhay lồn cô như muốn nhai nó vậy. Hắn
không cưỡng lại được cũng phải vì lồn cô chỉ có mỗi hắn chơi mà là lồn
của một tiên nhân nên trông rất mê hoặc, không thâm một vết nào cả mà
ngược lại còn trắng muốt như làn da của cô vậy, banh hai mép lồn ra thì
bên trong là những thớ thịt hồng hào trông rất tuyệt. Hắn vẫn liếm láp
một cách đê mê và cô vẫn rên ư ử như con mèo hoang.
– Ahh… nhanh nữa đi, mạnh lên, mạnh lên đi anh.
– Khà khà, không ngờ em dâm đãng vậy nha. Bình thường hay trêu anh hả, hôm nay anh phải trị tội.
– Ưhhh… mạnh nữa đi, em… em sướng quá, em không chịu được nữa rồi. Cho em đi, ưhhh… – Lưu Ly vẫn rên trong đê mê.
– Khà khà, em muốn anh cho gì nào, hehe…
– Cho em… đụ em đi, nhanh đi, em không chịu được nữa rồi, ưhhh…
Thiên chỉ có vậy, hắn rút con cặc hùng dũng của mình ra mà cà cà
trước cửa lồn của cô khiến cô rất khó chịu. Cô không muốn thế nên ngay
lập tức ưỡn mông lên hết cỡ để con cu đâm sâu vào trong cô hết cỡ. Con
cu tiến vào khiến lồn cô nong ra hai bên hết cỡ, nó chật ních bên trong.
– Ahh… sướng quá, anh làm đi. Đụ em đi. – Lưu Ly nài nỉ như dâm phụ khát tình.
– Được, đêm nay anh phải nong cái lồn này ra mới được, khà khà… – Thiên nói rồi bắt đầu dập con cặc vào.
Con cặc cứ vào rồi ra mang theo những dòng âm dịch trong suốt.
– Bạch bạch bạch… ahhh… ahh… em chết mất, ahhh… – Lưu Ly sướng rân người trước những pha dập như chày gối của Thiên.
– Hứ hứ hứ… lồn em bót quá, con cặc anh chết ngạt mất, hứ hứ… – Thiên dập điên cuồng đồng thời hắn cũng thốt ra những từ dâm dục nhất để đầu
độc trí óc của Lưu Ly. Cô cũng đâu còn trí óc nữa đâu mà đầu độc, giờ
đây cô cũng chả khác gì một cô gái lầu xanh.
– Ahhh… mạnh nữa đi, mạnh hết cỡ đi anh, chơi nát lồn em đi, sướng
chết mất, ahhh… ahhh… – Lưu Ly thốt ra những từ ngữ rất dâm dục mà ngay
cả cô cũng không biết mình có thể nói ra.
Hai con người quần nhau vật vã trong ánh đèn ngủ, đêm hôm đó Thiên
lên định tới hai lần còn Lưu Ly số lần lên đỉnh của cô gấp năm lần so
với Thiên