Hạ Dĩ Hiên ngồi mặt lạnh, trước mặt cô trống không
không có cai. Cô ngồi ở chỗ này đã nửa giờ, còn cha cô không có ở đây,
ông đã đi cùng mẹ Hạ Nhược Tâm ra sân bay. Mỗi ngày đều đi bà ấy không
mệt sao?
Cô oán hận trừng mắt với mọi thứ xung
quanh, nơi này có còn là Hạ gia không, ba của cô thật sự trúng bả của mẹ Hạ Nhược Tâm, mà anh Luật cũng trúng bả của Hạ Nhược Tâm. Cô thật sự
càng nghĩ càng không cam lòng, quả thật tức đến khó thở.
Trong sân bay, Thẩm Ý Quân ngồi ở ghế đợi. Từ khi Hạ Nhược Tâm cùng Tiểu Vũ
Điểm rời đi bà luôn như vậy, gần như mỗi ngày đều ở chỗ này chờ, bà chờ
con gái cùng cháu ngoại trở về. Chỉ là chúng nó thật sự sẽ trở về, thật
sự nguyện ý trở về sao?
Chính bởi vì không có ai sẽ biết, cũng không có ai có thể nói cho bà, cho nên bà cũng chỉ có thể ở chỗ này chờ. Mỗi ngày lại chờ một ngày, sự chờ đợi dài như cả tháng,
như cả năm khiến tóc bà đã bạc rất nhiều.
Lúc
này bà mới thật sự biết, bà già rồi, thật sự già rồi. Hơn nửa cuộc đời
bà kỳ thật vẫn vì mình mà sống, trước nay đều không có từng yêu con gái
bà, thậm chí còn đem hận ý của mình đổ lên đầu đứa con gái duy nhất. Cho nên hiện tại bà nguyện ý từ bỏ mọi thứ của mình, chỉ hy vọng có thể
được con gái tha thứ.
“Ý Quân, chúng ta về đi.”
Hạ Minh Chính tới chăm bà, bà ở bao lâu ông sẽ ở bấy lâu. Ông đặt tay
lên bả vai của vợ, chỉ có thể thở dài, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ như
vậy. Nếu ngăn cản bà có khả năng bà sẽ hậm hực, cho nên ông chỉ có thể
chăm bà như này.
Thẩm Ý Quân lắc đầu, đôi mắt chỉ chằm chằm nhìn ra cửa ra của sân bay, sợ mình bỏ lỡ điều gì.
Bà đột nhiên như thấy được điều gì, kích động vội vàng đứng lên.
“Minh Chính! Minh Chính! Ông xem, ông xem kìa, là Nhược Tâm, là Tiểu Vũ Điểm. Chúng nó đã trở về.” Âm thanh của bà đều mang mội loại thê lương, Hạ
Minh Chính thở dài lớn hơn nữa, cũng thêm quá nhiều bất đắc dĩ: “Ý Quân, không phải. Bà nhất định lại nhìn nhầm rồi. Chúng ta về đi.” Cũng không biết là lần thứ mấy, mỗi một lần bà thấy cô gái nào mang theo trẻ con
đều cho rằng đó là Hạ Nhược Tâm.
“Không phải, không phải. Thật đúng là chúng nó mà, thật mà.” Thẩm Ý Quân vô cùng khẩn trương nắm tay Hạ Minh Chính kéo đi.
“Không phải.” Hạ Minh Chính lắc đầu, ông nhìn về hướng bà chỉ, sau đó hai mắt
ông cũng tròn lên, sau đó ông không tin dụi dụi mắt mình. Người kia…
Hạ Nhược Tâm cầm tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm thỉnh thoảng dụi
hai mắt của mình, vé mới ngủ dậy, hiện giờ vẫn còn ngái ngủ, trong lòng
bé vẫn đang ôm búp bê, lon ton đi theo mẹ.
“Mẹ,
chúng ta về nhà nào?” Bé ngẩng đầu hỏi Hạ NHược Tâm như là bé có rất
nhiều nhà, kỳ thật trong trí nhớ của bé thì bé có rất nhiều nhà, nhà của bé và mẹ, nhà của ba Cao Dật, tự nhiên còn có thêm nhà Sở gia.
“Đương nhiên là về nhà của mẹ cùng Tiểu Vũ Điểm rồi.” Hạ Nhược Tâm xoa nhẹ đầu con gái, dắt con gái đi về phía trước.
“Nhược Tâm, là con sao? Nhược Tâm?” Một âm thanh đứt quãng làm Hạ Nhược Tâm
dừng bước chân. Môi cô hơi run run nhìn Thẩm Ý Quân đứng trước mặt mình, cô về không nói cho bất cứ ai, sao bà lại biết được.
“Nhược Tâm, thật đúng là con, mẹ rốt cuộc chờ được rồi, con gái của mẹ.” Thẩm Ý Quân vươn tay của mình nhưng Hạ Nhược Tâm lại kéo tay Tiểu Vũ Điểm lui
một bước, tránh tay của bà.
“Nhược Tâm…” Thẩm Ý
Quân nhìn tay mình, trong mắt bà lộ ra vẻ mất mát, nước mắt lại lăn
xuống. Bà rốt cục cũng cảm nhận được cảm giác bị người khác cự tuyệt, mà trước nay bà đều đối xử với con gái như vậy, thậm chí so với hiện tại
còn tuyệt tình hơn.
“Nhược Tâm. Mẹ con từ khi
con đi đều tới đây chờ con mỗi ngày, dù bà đã sai nhưng con cũng nên tha thứ cho bà ấy.” Hạ Minh Chính đi tới đỡ Thẩm Ý Quân, bà hơi chao đảo
như sắp ngã tới nơi.
“Nhược Tâm, Nhược Tâm…” Thẩm Ý Quân gọi tên Hạ Nhược Tâm, mà Hạ Nhược Tâm chỉ đứng trước mặt họ, một câu cũng chưa từng nói.
Môi cô hơi run run, tiếng ‘me’ vẫn không cách nào nói ra được. Là ai từng
nói cô không phải là con của bà, là ai từng nói không có người con như
cô. Không phải cô không muốn tha thứ, chỉ là không biết cô tha thứ để
làm gì?
“Bà ngoại…” Âm thanh nho nhỏ vang lên,
chẳng những Thẩm Ý Quân sửng sốt mà ngay cả Hạ Nhược Tâm cũng giật mình
nhìn con của mình. Bé vừa rồi gọi gì, vì sao mà bé biết được.
“Tiểu Vũ Điểm, đúng vậy. Bà là bà ngoại của con. Đúng vậy…” Tiếng ‘bà ngoại'
nho nhỏ kia làm Thẩm Ý Quân thật sự cảm động, nước mắt tuôn trào. Đây là con gái Hạ Nhược Tâm, là cháu ngoại của bà. Bé thật sự rất giống Hạ
Nhược Tâm khi còn nhỏ a.
“Chúng tôi đi trước.”
Hồi lâu Hạ Nhược Tâm mới nói ra câu này. Cô nắm chặt tay Tiểu Vũ Điểm
rời đi, bởi vì cô sợ, thật sự sợ chính mình cũng sẽ khóc.
Mẹ, vì điều gì mà chúng ta phải đi tới bước này mẹ biết không? Hiện tại con cũng không biết tình thương của mẹ là gì, trong trí nhớ của con chỉ có
mẹ năm con bốn tuổi, khi đó mẹ tình nguyện đói bụng cũng mua đồ cho con
ăn. Mẹ lại không phải Thẩm Ý Quân, Thẩm Ý Quân là mẹ Hạ Dĩ Hiên, không
phải mẹ Hạ Nhược Tâm.
Cô kéo tay Tiểu Vũ Điểm đi rất nhanh khiến cho Tiểu Vũ Điểm phải chạy theo. Bé cảm giác được mẹ
đang không vui, cho nên Tiểu Vũ Điểm chỉ không ngừng đi theo mẹ, hai
châm nhỏ không ngừng chạy.
Hạ Nhược Tâm ngừng
lại, sau đó buông tay con gái, dùng bàn tay nhẹ nhàng vỗ vệ khuôn mặt
bầu bĩnh của con gái: “Con mệt không?” Trong âm thanh của cô có chút đau lòng, đều là cô không tốt đã khiến Tiểu Vũ Điểm chạy như vậy.
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu: “Tiểu Vũ Điểm không mệt.” Nói xong, bé cười ngọt ngào
với Hạ Nhược Tâm, chỉ là hai chân nhỏ không ngừng run, kỳ thật chân bé
rất mỏi nhưng bé cũng không nói gì.
Hạ Nhược Tâm khom lưng bế con gái lên: “Đi thôi, mẹ ôm con đi.” Tiểu Vũ Điểm ngoan
ngoãn ôm cổ cô, nhưng khi bé nhìn qua vai cô thì thấy Thẩm Ý Quân đã ở
xa xa.
“Mẹ, kia là bà ngoại của Tiểu Vũ Điểm sao?” Bé hỏi Hạ Nhược Tâm, trong ánh mắt ngập tràn tò mò.
“Tiểu Vũ Điểm biết bà ngoại là như thế nào?” Chưa ai nói chuyện này với bé, sao bé lại biết được?
“TV nói ạ, mẹ của của mẹ chính là bà ngoại. Kia không phải là bà ngoại của
Tiểu Vũ Điểm sao?” Tiểu Vũ Điểm nghển cổ, bé nhớ rất rõ ràng mà.