“Mẹ, yên tâm đi. Con không sao.” Cao Dật vỗ vai Vệ Lan, sau đó tự
mình xuống giường. Thấy hơi đau ở gáy, anh sờ sờ ra sau ót của mình thấy bị băng lại một miếng lớn.
Sao lại bị như này, sao anh không nhớ chút gì cả.
“Mẹ, sao gáy con phải băng lại?” Anh không rõ bèn hỏi Vệ Lan. Sao lại bị đau ở đây, sao lại phải băng lại một mảng lớn như vậy, anh sờ vào quả thật
rất đau.
Vệ Lan xấu hổ không biết nên nói thế nào.
“À, đó là mẹ dùng chân đèn đánh vào.”
Ra vậy, Cao Dật không hề nói gì rồi vào nhà vệ sinh, kết quả vừa thấy mặt
mình trong gương thì thật sự anh cũng không chấp nhận nổi. Là một bác
sĩ, là một người chuyên đi cứu người khác mà bản thân lại thành ra dạng
này. Tuy rằng không phải là anh muốn vậy nhưng anh vẫn cảm thấy hổ thẹn.
Anh mở vòi nước, vốc một ít táp vào mặt, nhưng chỉ vừa cử động liền cảm giác đau đến thấu tim.
Cú đánh này thật mạnh, anh lại sờ gáy của mình, thiếu chút nữa có khả năng anh lại thành kẻ ngớ ngẩn.
Lúc anh ra tới vừa lúc Hạ Nhược Tâm đã nấu ăn xong đang bưng một mâm hướng
tới bàn, có điều nhìn cô có chút khác lạ. Mới mấy ngày sao cô đã béo như vậy, vốn dĩ mặt chỉ như trứng ngỗng (trái xoan) hiện tại đã tròn giống
bánh mì.
“Nhược Tâm, em béo à?”
Anh cau mày, không hiểu được chẳng lẽ phụ nữ một ngày có thể nhanh béo như vậy, hay là anh ngủ quá lâu, đã mấy năm trôi qua.
Hạ Nhược Tâm đứng thẳng người, sau đó đối mặt với anh rồi chỉ chỉ vào mặt mình.
“Không phải béo, bị người đánh.”
Cao Dật đi nhanh tới cẩn thận kiểm tra mặt Hạ Nhược Tâm. “Ai đánh?” Trong
lòng anh ngay lập tức nổi sóng tức giận, là ai mà đánh cô đến nông nỗi
này.
Hạ Nhược Tâm đưa tay chỉ vào anh.
“Người này đánh.”
Cao Dật sững sờ, trong ký ức dường như thật sự có một màn như vậy, là anh
đánh người, là anh tát vào mặt một phụ nữ, nhưng rõ ràng anh nhớ người
mình đánh chính là Bạch Lạc Âm.
Chẳng lẽ…
Đôi tay anh nắm
chặt hai bên người, lại tiến đến nắm chặt bả vai Hạ Nhược Tâm, một tay
kéo cổ áo cô ra. Quả nhiên ở phía trên cổ Hạ Nhược Tâm có một vết xanh
tím mờ mờ.
“Anh xin lỗi…” Tay anh run rẩy buông ra, sau đó ôm chặt đầu mình.
Hạ Nhược Tâm cũng ngồi xổm xuống đưa tay đặt lên vai anh.
“Em không sao. Em biết anh không cố ý, lúc đó anh không còn lý trí, không
nhận ra em. Chúng ta cùng nhau cô gắng, để trừ bỏ ma túy khỏi anh được
không?”
Trước nay Cao Dật đều chưa từng giống như lúc này, cảm
giác mình sống có chút uất ức. Anh hận chính mình, cũng oán trách mình
sao có thể vô dụng như vậy. Có điều anh bị chính là bị nghiện ma túy,
thứ khiến con người thành dạng người không ra người quỷ không ra quỷ,
tới Hạ Nhược Tâm còn không nhận ra, thậm chí còn suýt chút nữa bóp chết
cô.
“Chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Hạ Nhược Tâm đưa tay về phía
Cao Dật, cười với anh. Nụ cười kia vẫn giống như trước đây, giống như
chưa chịu bất cứ tổn thương nào, cũng như anh năm đó vươn tay với một
người không nơi nương tựa.
Mà lúc này đây, người được cứu vớt lại là anh.
Anh đưa tay nắm chặt lấy tay Hạ Nhược Tâm, giống như tìm được một nắm rơm
rạ duy nhất có thể cứu vớt đời anh, không thể buông, cũng không dám
buông.
Một bàn đồ ăn đều là các món anh thích, cũng có món cá anh thích.
“Tiểu Vũ Điểm đâu?” Cao Dật hỏi, tiểu gia hỏa cũng rất thích món cá này, mà hiện giờ có cá lại không thấy tiểu gia hỏa đâu.
“Con tới ở bên nhà cô Mỹ Phù vài ngày.” Hạ Nhược Tâm gắp một khúc cá đặt vào bát Cao Dật. “Chờ anh khỏe lại em sẽ đón con về.” Cô sẽ không nói dối
Cao Dật, bỏi Cao Dật sẽ hiểu được.
Cô cầm lấy đũa rồi ăn. Nhất
thời không khí có chút lạnh lùng, không phải không muốn nói mà không
biết nên nói gì. Mà bữa ăn này, không thể không nói chính là bữa ăn no
nhất của Cao Dật mấy ngày nay.
Lúc chưa dính vào mà túy anh là một người bình thường, còn lúc bị nghiện rồi dường như anh đã chẳng còn giống người nữa.
Đột nhiên anh cảm giác được có thứ gì đó chui vào đầu, làn da cũng giống như đang bị vô số sâu nhỏ cắn.
“Trói con lại.” Anh cố gắng nhịn xuống sự khó chịu, bước chân loạng choạng
rời khỏi phòng khách đi vào bên trong phòng ngủ của mình.
Vệ Lan lấy dây thừng trói chặt con trai lại, vừa trói bà vừa khóc, bà cố gắng trói thật chặt cũng không sợ làm đau con trai.
Đây là lần đầu tiên Vệ Lan và Hạ Nhược Tâm nhìn thấy quá trình lên cơn
nghiện của Cao Dật. Mới đầu Cao Dật còn có chút lý trí, rồi tiếng hít
thở của anh càng ngày càng lớn, càng ngày càng nặng. Mới đầu anh có thể
dùng sức chịu đựng sự khó chịu tới tận xương tủy, chỉ là giống như từng
con sâu đang gặm xương cốt của anh khiến anh ngứa ngáy muốn đi bắt.
Không lâu sau đôi mắt anh biến thành đỏ như máu, bên trong tơ máu che kín.
Bạch Lạc Âm là dược sĩ, cô ta cho Cao Dật loại thuốc phiện hơn xa loại
bình thường, cho nên khi đã phát tác cũng lợi hại hơn nhiều so với thuốc phiện, rất khó chịu đựng được. Cô ta muốn dùng biện pháp này để khống
chế Cao Dật, nhưng cuối cùng lại đem chính mình đưa vào nhà giam.
“Nhược Tâm…” Cổ Cao Dật nổi gân xanh, toàn bộ thân thể đều vặn vẹo.
“Xin em, cho anh…”
Thỉnh thoảng anh giãy giụa, dây thừng trên cổ tay và cánh tay đều thít chặt
hằn lên từng vết, nhưng anh lại không cảm nhận được bất cứ sự đau đớn
nào.
“Nhược Tâm, xin em…”
Anh không ngừng mở miệng hướng Hạ
Nhược Tâm cầu xin. Hạ Nhược Tâm trước nay đều chưa từng thấy Cao Dật hèn mọn như vậy. Anh là ôn nhã, là nam tự cực tự tôn, vậy mà hiện giờ anh
như một con chó đối với người khác vẫy đuôi lấy lòng, dẫu có muốn anh
quỳ chắc anh cũng không có chút do dự hạ gối.
“Mẹ… con xin mẹ…” Cao Dật đập đầu mình vào thành giường kêu vang. Anh muốn nhịn nhưng không nhịn được.
“Mẹ. Con xin mẹ…” Anh nói to lên.
Vệ Lan lắc đầu. Không được, bà không thể.
“Cút. Bà không phải mẹ tôi, không phải mẹ tôi…”
Cao Dật đột nhiên hét một tiếng khiến Vệ Lan hoảng sợ lui về phía sau vài
bước. Bà không tức giận, cũng không phẫn nộ. Bà chỉ khổ sở, rất khổ sở.
Con trai bà sao lại biến thành như vậy, nó đâu có làm gì không lương
thiện, dựa vào điều gì lại khiến nó khổ sở như vậy.
“Dì, dì ra
ngoài trước đi.” Hạ Nhược Tâm đẩy Vệ Lan ra phía ngoài. "Không cần xem
nữa, hiện Cao Dật đã không phải là Cao Dật trước đây, anh ấy đã không
còn lý trí."
Vệ Lan lắc đầu khóc lóc, cuối cùng vẫn không đành lòng bước ra ngoài.